Tôi Có Thể Bao Dưỡng Anh Không?

Chương 24: Chung Uẩn




Lúc Chung Uẩn bước vào phòng, Ngu Hành Chu đang dùng khăn sạch lau cho tiểu thiếu gia.

Tiểu tiếu gia vẫn sốt đỏ mặt, thế nhưng hơi thở đã dễ chịu hơn. Ngu Hành Chu ở địa vị cao đã nhiều năm, chẳng hề có kinh nghiệm phục vụ người khác, thế mà lúc này cũng chẳng ngượng tay, cẩn thận chu đáo, đến cả sau vành tai cậu cũng lau cẩn thận.

Trước kia anh vốn là kẻ quen với đao súng, sau này đưa việc làm ăn ra ngoài sáng thì cũng chỉ biết kí tên trên giấy tờ, lúc này nắm một cái khăn ẩm nho nhỏ trong tay lại vẫn rất cam tâm tình nguyện.

Chung Uẩn đứng ở cửa phòng nhìn một lát.

Chị ngứa mắt Ngu Hành Chu, không phải vì xuất thân mà là ngứa mắt một Ngu Hành Chu lớn hơn Chung Ninh tận mười bốn tuổi mà không có cả dũng cảm tiếp nhận tình yêu.

Nhưng ngôn ngữ tứ chi không nói dối.

Không phải vì tình yêu thì một người như Ngu Hành Chu làm sao biết phải thử độ ấm của khăn trước mới dùng nó để lau cho Chung Ninh.

Cả đời này mặt dịu dàng của Chung Uẩn, ngoài Chung Ninh cũng chỉ có người chồng Thư Nhiễm của chị được thấy.

Chỉ có khi đứng trước mặt người yêu thương, mới có thể tháo xuống bộ giáp phòng vệ.

Chị bước đến vỗ vai Ngu Hành Chu “Ra ngoài một chút”

Ngu Hành Chu chỉnh lại chăn cho tiểu thiếu gia rồi mới đi theo Chung Uẩn ra ngoài.

Chung Uẩn không đưa anh đến phòng sách của chị, chỉ ở phòng khách, người giúp việc mang điểm tâm lên rồi đi ra, trong phòng khách chỉ còn hai người đối diện với nhau.

“Tôi quên không nói với anh, trước khi anh đến, tôi đã đặt máy nghe trộm trong phòng Ninh Ninh” Chung Uẩn thản nhiên nói.

Ngu Hành Chu cảm thấy không bất ngờ.

Chung Uẩn để anh với tiểu thiếu gia đơn độc bên nhau mới là kỳ lạ.

“Thật ra tôi cũng không quan trọng chuyện anh và Ninh Ninh bên nhau, chỉ cần Ninh Ninh thích” Chung Uẩn đánh giá Ngu Hành Chu “Nhưng sau khi nghe được những lời anh nói, tôi lại muốn tâm sự với anh”

“Tôi nhớ đến một chuyện lúc trước khi tôi kết hôn, vẫn cảm thấy nên nói cho anh nghe”

Hôm nay Chung Uẩn diện một bộ váy màu trắng, tóc quấn cao, trên cổ đeo một cái vòng cổ ngọc bích, lóe ra ánh sáng lấp lánh. Chỉ nhìn bên ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng ra chị là người mạnh mẽ đến thế nào.

Chị và Chung Ninh rất giống nhau, đều giống mẹ của hai người.

“Tôi cũng không khiêm tốn, lúc chưa kết hôn có rất nhiều người yêu thích, cho nên sau khi tôi ở bên Thư Nhiễm nhà tôi, rất nhiều người bất mãn, bảo tôi mù rồi” Chung Uẩn nói “Họ cứ thấy Thư Nhiễm không xứng với tôi, không quyền không thế, tốt nghiệp trung học xong đã vào giới giải trí, mà Thư Nhiễm thì không bao giờ chịu nói cho tôi biết sau lưng tôi anh ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.”

“Cho đến khi tôi biết, thì anh ấy đã bị bắt cóc. Là tôi sơ suất, một tên khốn khiếp bị người ta khích bác vài câu thì cho rằng cứ làm hại Thư Nhiễm rồi, hủy dung anh ấy rồi thì tôi sẽ không thích anh ấy nữa.”

Bàn tay mang vết chai do dùng súng đã lâu của Chung Uẩn nắm chặt cốc nước, trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên.

“Đến lúc tôi tới nơi, một chút nữa thôi, Thư Nhiễm đã bị hủy dung. Đám đê tiện kia còn muốn cưỡng bức anh ấy, làm anh ấy thành kẻ ô uế thì tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa.”

Chuyện xảy ra đã nhiều năm, giọng nói Chung Uẩn cũng không hề có chỗ nào tức giận, nhưng chỉ có bản thân chị biết, khoảnh khắc nhìn thấy Thư Nhiễm cả người trần trụi ấy, Chung đại tiểu thư học đủ loại nghi lễ gia giáo lớn lên, lần đầu tiên muốn ra tay giết người.

Ngu Hành Chu không kiềm được hơi giật mình, anh chỉ biết Thư Nhiễm và Chung Uẩn kết hôn rồi tình cảm vợ chồng vẫn tốt, khiến không ít minh tinh nhỏ muốn học theo Thư Nhiễm trèo vào cửa nhà giàu.

Người ngoài ai cũng cho rằng Thư Nhiễm tốt số, chẳng ai biết còn chuyện thế này xảy ra.

Ngu Hành Chu không phải kẻ ngốc, anh hiểu được ý của Chung Uẩn.

“Lúc Thư Nhiễm tỉnh lại trong bệnh viện, tôi hỏi anh ấy, anh sợ không? Ở bên em mà em lại không thể bảo vệ cho anh, anh có hận em không?”

Chung Uẩn nhắc tới Thư Nhiễm thì ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn vài phần.

“Anh ấy nói thật ra là sợ, nhưng anh ấy sợ tôi không thích anh ấy nữa nhiều hơn.”

Chung Uẩn lại uống thêm một ngụm trà, chị vốn không uống trà, nhưng sau khi kết hôn, Thư Nhiễm thích, chị mới dần học uống theo.

“Sau đó thì, đám bắt cóc chết tiệt kia giờ vẫn còn trong viện an dưỡng. Chúng tôi kết hôn sáu năm, thiên hạ thái bình, không ai còn dám động vào anh ấy trước mắt tôi nữa.”

Chị ngẩng lên nhìn Ngu Hành Chu, anh ta có đôi mắt nâu cực kì giống Chung Ninh, thế nhưng có cái khí thế xâm lược hoàn toàn khác với cậu.

Giọng chị không cao, nhưng chữ nhả ra mạnh bạo.

Chị nói “Ngu Hành Chu, năm đó anh còn chưa có gì. Những chuyện anh từng trải qua, cũng chỉ là quá khứ”

“Nhưng ngày hôm nay anh không còn là cái tên không bảo vệ nổi vị hôn thê của mình, anh đã là Ngu tiên sinh. Người anh thích cũng không phải đứa bé gái mồ côi không nơi nương tựa, mà là tiểu thiếu gia nhà họ Chung.”

“Anh cho nhà họ Chung chúng tôi là phế vật sao? Tôi không bảo vệ nổi em trai mình sao?” Chị hỏi.

Chung Uẩn đèn nén trong lòng đã lâu, trong mắt hiện lên một chút tức giận. Em trai của chị, quả chanh nhỏ của chị, lần đầu tiên yêu một người lại bị đâm cho mình đầy thương tích.

“Nói thật, trong lòng tôi, anh còn lâu mới xứng với Ninh Ninh.”

“Nhưng năm xưa Thư Nhiễm vào nhà họ Chung, ai cũng nói Thư Nhiễm không xứng với tôi.”

“Ngu tiên sinh, chỉ cần tôi thương anh ấy, thì anh ấy xứng với tôi hơn bất kì ai khác.”

Chung Uẩn đứng lên, ánh nắng rơi lên làn váy trắng, lấp lánh đến chói mắt “Ngu tiên sinh, tôi còn một câu, Nếu anh bước ra khỏi cửa nhà họ Chung, đời này đừng nghĩ đến việc trở lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.