Tôi Có Muốn Bẻ Cong Cậu Đâu

Chương 8: Kết bạn lung tung rất nguy hiểm…




Lúc Tôn Hối trở lại thì thấy Hà Nại vốn đang ăn uống ngốn ngáo lập tức ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Tôn Hối nhíu mày, cái biểu cảm này làm cho người khác không nhịn được muốn khi dễ Hà Nại. Tôn Hối làm ra vẻ hung ác, nhếch miệng cười tà: “Đúng là không ngoài dự định của tôi, cậu dám nói xấu sau lưng tôi!”

Hà Nại nguyên bản còn đang chăm chú ăn cơm, trong lòng liền có chút sợ sệt, nhất thời cảm thấy da đầu tê run một trận, ấp úng nói: “Bác, bác sĩ Tô không có tin tôi, sẽ không báo cáo với cấp trên…”

“Có nói hay không đâu phải là chuyện của cô ta, chuyện này là do quyết định của cậu.” Tôn Hối nói, đóng kỹ cửa phòng, âm trầm hướng Hà Nại đi tới.

“Anh, anh muốn làm gì?!”

“Chúng ta hảo hảo tính sổ một chút nào, đầu tiên tôi giúp cậu nhặt mũ, cậu lại ghi hận tôi; sau đó tôi giúp cậu hoàn thành ‘đại mạo hiểm’ thì bị cậu tẫn cho một trận, làm hư âu phục của tôi; còn đập vỡ trầm trọng kính xe của tôi; bây giờ tôi làm phẫu thuật cứu mạng cậu, cậu lại đi nói xấu tôi; tôi mang cơm cho cậu, cậu lại phá hỏng cà vạt của tôi. Thực sự là lấy oán trả ân a, cậu nói tôi nên làm gì với cậu đây?” Tôn Hối đứng bên cạnh Hà Nại, tàn bạo nhìn xuống.

Hà Nại cảm giác được một trận áp bách mãnh liệt bao trùm mình, vội hỏi: “Tôi, tôi… Tôi đền cho anh!” Hiện tại mình đang nằm viện, Tôn Hối là bác sĩ, mình giống như bị anh ta nắm cán, bây giờ anh ta lại muốn trả thù mình, ô ô lần này thảm rồi.

“Đền cho tôi? Hảo a, ” Tôn Hối nở nụ cười “Không nói mấy cái khác, tôi bỏ ra một triệu mua xe mới, chưa chạy được mấy ngày, nhưng bây giờ xe đẩy còn muốn mới hơn nó, cậu định đền thế nào?”

“Tôi…” Hà Nại rất muốn nói cậu sẽ đền tiền, nhưng vừa nhìn đến bộ dáng hung ác của Tôn Hối, cậu liền sửa lời: “Tôi sẽ góp tiền mua cho anh một chiếc mới!”

Cho dù Hà Nại có muốn cũng không thể đền nổi xe mới cho Tôn Hối, cậu thừa nhận tiền là phải đền, bất quá cái chậu hoa kia cũng đâu phải cậu quăng xuống, đền tiền sửa chữa cũng đã quan tâm anh lắm rồi. Hà Nại một lòng nghĩ đối phó với Tôn Hối trong lúc nằm viện trước, đến sau này mình không còn nhược điểm, Tôn Hối sẽ không dám làm gì mình cả.

Tôn Hối đại khái là hiểu được Hà Nại nghĩ gì, cúi người xuống cười càng ngày càng nham hiểm, “Đến khi nào thì mới đền xong chứ, nếu như cậu ra viện liền chạy trốn, tôi biết đi đâu tìm cậu đây?”

Hà Nại nhìn Tôn Hối cười liền run rẩy, đầu óc nhanh chóng quay vòng vòng, nghĩ làm sao để Tôn Hối tin tưởng mình.

Tôn Hối cười đến đặc biệt vui vẻ, âm sầm nói: “Kỳ thực có một cách tương đối nhanh, chỉ cần cậu chết, sau đó đem bộ phận trên người cậu đi bán…”

“Đấy là mưu sát, là giết người đó! Mưu sát người khác sẽ bị bắn chết!!”

“Chỉ cần cậu chết một cách bình thường, đâu có ai rảnh mà đi điều tra có phải mưu sát hay không?”

Hà Nại chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, nói không ra lời, “Anh, anh…”

“Chết một cách bình thường rất có nhiều phương pháp, bệnh tim này, mất nước nè, còn một cái đỡ phiền nhất, chết bất đắc kì tử là giải quyết xong mọi chuyện nga ~ cũng may là cậu đã sớm hận tôi, chắc chắn sẽ không bao giờ ngoan ngoãn đền tiền đâu ha.” Tôn Hối nói, ánh mắt trôi về hộp cơm Hà Nại đang ăn.

Hà Nại cúi đầu nhìn phần cơm mình đã ăn được hơn phân nửa, nhất thời đầu đầy mồ hôi, hối tiếc không kịp, tay run đến nổi không cầm được đũa, kết quả đũa liền rơi xuống chăn bông, thuận tiện trượt xuống đất. Âm thanh trong trẻo vang lên, Hà Nại đột nhiên cảm thấy bụng mơ hồ có chút đau, trong nháy mắt sắc mặt Hà Nại liền trắng bệch, tâm lý tuyệt vọng đến nổi Hà Nại chưa từng gặp phải, còn rất nhiều món vẫn chưa ăn, vẫn chưa kết hôn sinh con, thậm chí còn chưa nói tâm ý trong lòng cho người mình thích nữa.

“Nén bi thương đi, sau khi bán xong tôi sẽ an táng cho cậu, chắc hắn sẽ để lại bộ hài cốt mà.” Tôn Hối vỗ vỗ lưng Hà Nại, Hà Nại sợ đến nổi trượt khủy tay, xém chút nữa đập mặt vào hộp cơm. Tôn Hối bận bịu đỡ lấy vai cậu, ngăn mặt cậu đập vào hộp cơm, vừa nói: “Coi như cậu nguyện ý đền tiền đi nhưng cũng đừng gấp như vậy chứ ~ trong túi giữ ấm bên kia có nước sôi kìa, muốn chết thì dùng cái đó có hi vọng hơn.”

“Anh chưa từng nghe câu mổ gà lấy trứng sao?!” Hà Nại chống dậy, đem bàn tay đang đặt trên vai mình hất ra, tức giận nói.

“Mổ gà lấy trứng?” Tôn Hối vui vẻ, đẩy kính mắt nói: “Còn tôi là giết gà lấy tiền.”

“Tôi sống sẽ tuyệt đối kiếm được nhiều tiền hơn chết!”

Tôn Hối nhún vai khinh thường: “Cậu kiếm được nhiều tiền chưa chắc sẽ đền cho tôi.”

“Toàn bộ đều đền cho anh! Toàn bộ đều đền cho anh!!” Hà Nại cực kỳ khẳng định nói.

Tôn Hối cười, “Cậu kiếm được bao nhiêu đều đền cho tôi? Mười năm? Hai mươi năm? Bây giờ tiền mất giá, nhưng sau này tiền sẽ càng đắc giá, coi như không tính tiền lời, tôi nghĩ cỡ ba mươi năm cậu mới đền xong?”

Hà Nại sững sờ, cắn răng, nửa ngày mới hạ quyết tâm, vừa định gật đầu, ai ngờ Tôn Hối đột nhiên lại lên tiếng, “Mặc dù tôi vừa nói là ‘Không tính tiền lời’, nhưng tôi cũng không phải là trung tâm từ thiện, đương nhiên là phải tính thêm chút tiền lời! Coi như tính cậu rẻ hơn một chút, mỗi tháng một phần ngàn. Cậu hãy làm việc cho thật tốt nha~ “

Hà Nại không tính cũng biết phần tiền lời này tương đối thấp, mới cắn răng nghiến lợi nói rằng: “Được.”

Nhìn bộ dáng của Hà Nại, cứ như một tiểu nô lệ bị chủ nhân ngược đãi liền làm ra biểu tình oán hận. Kiểu như nếu Hà Nại bắt được Tôn Hối, cậu nhất định sẽ dùng cái miệng đầy răng nanh của mình cắn chết anh, sau đó sẽ lột da xẻ thịt anh.

Ngay sau đó, Hà Nại liền thấy mặt Tôn Hối lộ ra biểu tình ‘thực hiện thành công gian kế’ giống như buổi sáng, lập tức muốn đập anh một trận.

“Cậu tin á?” Tôn Hối vì cố nhịn cười mà mặt hơi ửng đỏ, không chờ Hà Nại trả lời, liền vỗ một cái vào gáy Hà nại “Mổ gà lấy trứng? Mệt cậu ngĩ ra! Ha ha ha ha…”

“Anh, anh!!!” Hà Nại cơ hồ muốn điên lên, máu huyết xông lên não muốn bất tỉnh.

Tôn Hối từ trong túi đựng cơm đưa ra cái muỗng, vừa cười vữa dỗ: “Đừng giận mà, đừng giận mà, hiện giờ hai chúng ta hòa nhau có được không?”

“Hừ!” Hà Nại không thèm cầm muỗng, quay đầu nhìn chỗ khác, nếu như có thể, Hà Nại rất muốn đem hộp cơm ụp lên đầu Tôn Hối.

Tôn Hối lúc này lấy lòng nói: “Tôi sai rồi…”

“Hừ!”

“Nể tình tôi mang cơm cho cậu nên tha thứ cho tôi đi, được không?”

“Hừ!!” Hà Nại hừ lớn tiếng hơn.

“Cậu xem, chúng ta rất có duyên đó? Trên thế giới có nhiều người như vậy, xác suất hai người gặp nhau là một phần vạn, vậy mà hai chúng ta gặp nhau tới bốn lần, dựa theo xác suất học là bốn lần bình phương, tính ra là mười sáu phần lận a. Xác suất nhỏ như thế mà chúng ta cũng bắt được, khó khăn biết bao, như vậy phải đặc biệt nắm giữ mới được.”

Hà Nại bị Tôn Hối nói có gì mà bốn lần bình phương, cái gì mà mười sáu lần làm cho ngây ngây ngốc ngốc, có lẽ Tôn Hối vừa nói đến câu cuối thì lửa giận của Hà Nại nổi lên, căn bản là không chú ý tới câu đó. Nếu Tôn Hối không phải bác sĩ, cậu nhất định sẽ đem toàn bộ hộp cơm đập vào mặt anh!

Tôn Hối thấy Hà Nại thực sự là sinh khí, đẩy kính mắt một cái, thương cảm nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không đến gần cậu…”

“Thực sự là nhờ anh rồi!” Hà Nại rốt cục cũng nói chuyện.

Mắt Tôn Hối sáng lên, ngữ khí lại càng thêm thương cảm: “Tôi cứ nghĩ hai chúng ta không đánh không biết nhau, cũng coi như là bạn bè. Ai… Tôi là người có tính cách hơi bốc đồng nên không có bạn bè, tuy là trên mặt tôi luôn mang vẻ hòa hòa khí khí, nhưng thực tế không ai muốn làm bạn với tôi cả. Ngay cả một người bạn tôi cũng không có, ở cùng với cậu rất thoải mái rất dễ dàng, tôi còn tưởng là…”

Tôn Hối thở dài một tiếng, đem cái muỗng đặt bên cạnh hộp cơm “Tôi sẽ đưa yêu cầu đổi bác sĩ điều trị chính của cậu thành bác sĩ Tô lên bệnh viện… Kia… Đồ ăn nguội ăn sẽ không ngon đâu, tôi đi trước.” Nói xong, Tôn Hối ủ rũ cúi đầu kéo lê bước chân đi ra ngoài.

Hà Nại cũng là người chưa từng có bạn bè, khi nghe Tôn Hối nói anh cũng không có bạn bè, Hà Nại có chút động lòng, tiếp tục nghe anh nói xem mình là bạn, tâm lý Hà Nại liền có cảm giác kì diệu. E rằng, giữa bạn bè với nhau cũng thường xuyên xảy ra những trận đùa giỡn náo động như vầy, người khác đều nói Tôn Hối tốt thế này tốt thế kia, nhưng anh ta lại cùng mình đùa giỡn, lộ ra bộ mặt thất bại trước mặt mình… Anh ta thật sự đem mình làm bằng hữu đi…

Tôn Hối ban nãy còn tận tâm mang phần cơm cho cậu, có lẽ anh không xem quan hệ giữa bọn là bệnh nhân, mà là bạn bè? Hà Nại nhìn bóng lưng chán nản của Tôn Hối, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác áy náy, nhìn thấy Tôn Hối định đi ra ngoài, Hà Nại đột nhiên cảm thấy có cái gì đó mất mát, vội vã lên tiếng nói: “Khoan đã, anh nói chúng ta là bạn bè, không phải là gạt tôi chứ?”

Tôn Hối vừa nghe Hà Nại nói câu này, khóe miệng nhếch lên một cái rồi khôi phục lại bình thường, anh lập tức xoay người mong đợi nhìn Hà nại: “Cậu đồng ý rồi? Sau này chúng ta có thể làm bạn thân không?”

“… Ân.” Mặt Hà Nại có chút ửng hồng, dù sao đây cũng là lần đầu cậu có bạn, còn là ‘bạn thân’ nữa chứ.

“Để tôi tiếp tục gọt táo cho cậu nha ~” Tôn Hối mặt đầy hưng phấn, kích động vỗ vỗ vai cậu, cầm lấy quả táo tây đã gọt được phân nửa, tâm trạng nhảy nhót không thôi. Dĩ nhiên, suy nghĩ hai người có chút chênh lệch. Bởi vì theo lo-gic của Tôn Hối, anh nháo với Hà Nại như thế cũng vì xem cậu là bạn. Nhưng nếu bọn họ đã trở thành bạn thân, cho dù anh có làm ra trò đùa quá đáng nào khác thì Hà Nại cũng sẽ không dễ dàng sinh khí a ~

“Cảm ơn… Những tổn thất tôi gây ra cho anh tôi sẽ đền!”

“Không cần đền, ” Tôn Hối nhún vai một cái nói, “Cái chậu hoa kia đâu phải cậu ném, hơn nữa công ty bảo hiểm cũng đã chi trả rồi.”

“A? Anh chịu tin cái đó không phải là tôi làm rồi sao?” Hà Nại vui mừng nói.

“Tôi không có bị đần, chậu hoa kia vừa nhìn là biết từ trên lầu ném xuống, nếu do cậu làm, lẽ nào cậu ôm chậu hoa cùng nhảy xuống một lúc?” Tôn Hối cười nói, “Cũng chỉ có tên nhóc ba phải như cậu mới nghĩ đến việc bồi thường cho tôi.”

“Híc, ha ha.” Hà Nại khó chịu nở nụ cười hai tiếng.

Tôn Hối lập tức bổ sung: “Tôi không phải nói cậu không tốt! Tôi là khen cậu đó! Thật mà! Những động vật quý hiếm cần phải được bảo vệ.”

“…” Hà Nại lườm anh một cái, bỗng nhiên hoài nghi có người bạn như vậy có phải hay không rất đáng giá, cậu nhìn hộp cơm trước mặt, vẫn là quyết định ăn trước rồi tính sau.

“Đúng rồi, cậu thích ăn cái gì, tôi mang tới cho cậu.” Tôn Hối nhiệt tình hỏi.

Hà Nại vừa nghe liền có chút ngượng ngùng: “Híc, không cần phiền như vậy.”

“Nhưng cậu phải trả tiền đó, tôi chỉ phụ trách đưa tới, không phiền đâu.” Tôn Hối suy nghĩ một chút còn nói thêm, “Dĩ nhiên, nếu như cậu không muốn, chỉ cần cấp một ít tiền thôi, cứ một lần khoảng một hai trăm đồng tôi cũng không chê ít đâu.”

Hà Nại không nhịn được khóe miệng giật giật, bất quá cậu còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, một đám người ầm ầm kéo vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.