Tôi Có Một Thằng Bạn Thân

Chương 1: Nó và tôi




Tôi tên Nhi, Lê Ngọc Nhi. Một cái tên cũng khá đẹp đấy chứ nhỉ? Tôi kể ra cũng thích cái tên của mình lắm chứ, tại nó đỡ "dễ thương" hơn cái tên ở nhà của tôi. Mọi người gọi tôi là "Bé Cún", ừ thì cũng đáng yêu đấy chứ, nhưng tôi không thích, đơn giản vì nó gọi tôi là Cún.

Nó tên Thế Anh, Nguyễn Thế Anh. Chao ôi nghe cái tên cũng thấy đẹp rồi, mà cái gì của cậu ấy cũng đẹp hết, cho dù có cái gì xấu thì qua mắt tôi vẫn thành đẹp thôi. Các mày đừng tưởng câu này tôi nói, câu này là của con gái toàn trường nói về nó đấy, tôi nghe mà thấy rùng cả mình. Chẳng biết duyên phận thế nào lại để cho nhà chúng tôi nằm sát cạnh nhau, bằng tuổi, và cùng cùng cả lớp. Đáng sợ hơn nữa là cùng bàn. Đây gọi là cái gì í nhỉ? À... là " thanh mai trúc mã". Mấy cái này là do con bạn thân của tôi dạy tôi đấy chứ, nếu không tôi chẳng biết thanh mai trúc mã là cái sất gì đâu. Nó bị nghiện ngôn tình nặng luôn, ngày đêm cắm mặt đọc truyện, đi với nó thì tha hồ nghe nó lải nhải về mấy anh soái ca của nó nhé, nói chung con này chẳng bao giờ hết truyện để kể cả. Mà tên con này cũng mộng mơ đậm chất ngôn tình luôn. Nó tên Hoàng Tuệ Mẫn. Tôi chẳng hiểu tại sao mà bố mẹ nó đặt cho nó cái tên như vậy nữa, lần đầu gặp nó còn tưởng nó nói đùa cơ, nhưng thôi, nó thích là được. Con bé bảo trong ngôn tình nó đọc cũng có người tên Mẫn, thế là nó bắt tôi gọi nó là Mẫn Mẫn với cả Tiểu Mẫn đấy đấy, nó bảo nghe gọi thế sướng, nhưng tôi không đồng ý, gọi thế để ra đường người ta tưởng điên rồi tống vào trại à, tôi đâu có ngu. Tôi ứ thích gọi Tuệ Mẫn đâu, toàn gọi nó là Tuệ, lâu rồi không sửa được.

Chết cha lạc đề hơi nhiều rồi đấy, đang nói đến bạn Thế Anh cơ mà nhỉ? Ừ thì bạn ấy cũng đẹp trai, tôi thì thấy cũng bình thường thôi nhưng nó là soái ca của trường đấy. Đừng đùa, hồi mới vào trường thì nó đã hót hòn họt ngay lập tức. Đi đến đâu bọn con gái cũng phải nhìn, nó cũng chỉ được cái cao ráo trắng trẻo đẹp trai con nhà khá giả học giỏi thôi mà, nhìn gì mà nhìn kinh thế? Năm nay học lớp 11, nó lại càng hot hơn, làm cho tôi cảm thấy mình thấp kém quá.

Tôi cũng không xấu, ngược lại là cũng xinh xinh đấy chứ. Cái này chẳng phải tôi tự nhận đâu nhưng nó là thật, tôi cũng ưa nhìn.Cứ cho là tôi không xấu đi nhưng đi bên cạnh một thằng hót boi nổi tiếng cũng thấy mình thật nhỏ bé. Nó thì lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh như băng mà tụi con gái nói là đậm chất soái ca ra làm các em cứ gọi là chết đứ đừ đừ luôn. Theo lời tôi kể thì các bạn thấy nó quá hoàn hảo đúng không nhỉ? 

Nhưng thực sự chẳng phải như thế đâu...Mọi người đã bị lừa rồi ạ!

NÓ, đích thực là một thằng hãm, bự, nhây, lầy nhất mà tôi từng biết. Các cụ nói cấm có sai " ở trong chăn mới biết chăn có giận "

Câu này ai chứ tôi phải gọi là cực thấu luôn. Cái con người thật "hoàn hảo" của nó chỉ mình tôi biết thôi, ai hiểu được cái cảm giác này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.