Tôi Có Một Hệ Thống Tần Thời (Xuyên Sách) (Dịch

Chương 59: Cuộc sống yên ổn




Sau khi gặp Sở Hòa, Trì Dịch tìm một cơ hội gọi Phất Phong tới, viết ra Khô Lâu Huyết Thủ Ấn rồi giao cho nàng, trên đó ngoài công pháp yếu quyết còn có những nội dung chính và điểm cần chú ý khi luyện võ học của Đại Tư Mệnh trong trí nhớ của hắn.

Sau khi lấy được Khô Lâu Huyết Thủ Ấn, Trì Dịch cũng đã nghiên cứu kỹ lưỡng, cuối cùng hắn phát hiện dường như màu đỏ trên hai tay Đại Tư Mệnh không liên quan nhiều đến Khô Lâu Huyết Thủ Ấn.

Cho nên, bàn tay của Đại Tư Mệnh biến thành như vậy, hẳn là bởi vì âm dương hòa hợp với thủ ấn phải không? Trì Dịch theo bản năng lấy tay sờ cằm, một mình âm thầm cân nhắc trong chốc lát, rốt cuộc yên lòng.

“Âm Dương chưởng của ngươi cũng luyện khá tốt, bản Khô Lâu Huyết Thủ Ấn này đã đến lúc giao cho ngươi, cầm đi xem một chút đi.”

Trong thư phòng, Trì Dịch đưa sách cho người đứng ở trước mặt, mở miệng nói: “Công pháp này ta đã xem qua, cái tác dụng phụ lúc trước nói cho ngươi sẽ không có. Nhưng mà bộ công pháp này không phù hợp với thuộc tính của ta, cho nên ta cũng chỉ là đại khái biết chút yếu quyết mà thôi. Những thứ khác đều phải dựa vào chính ngươi, thời điểm luyện công phải cẩn thận một chút.”

“Phất Phong hiểu rõ, đa tạ chưởng giáo.” Phất Phong tiến lên vài bước, cầm lấy tập sách, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bìa sách. Lúc nghe được Trì Dịch dặn dò, nàng chỉ ngẩng đầu cười rồi nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại.  

“Ừm.” Trì Dịch thấy thế, gật đầu cũng không nói thêm nữa, bưng trà nóng trên bàn nhấp một ngụm, ngược lại nói với nàng những chuyện khác: “Gần đây An Nhi thế nào rồi? Cô bé có thể luyện công không?”

“An Nhi là một đứa trẻ rất thông minh.”

Nói đến đứa nhỏ, đôi mắt Phất Phong trở nên dịu dàng ba phần, bên môi cũng mang theo ý cười: “Tuy rằng cô bé vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng có thể thấy chúng ta nói cái gì nàng đều có thể nghe hiểu. Ta chỉ nói công pháp yếu quyết một lần nàng đã nghe rõ. Hôm nay lúc tới đệ tử còn kiểm tra thân thể thay nàng, đệ tử phát hiện An Nhi đã luyện ra nội lực.”

“Phải không, vậy thì tốt rồi.” Trì Dịch nghe vậy, trên mặt nở nụ cười, rồi hỏi: “Vậy cuộc sống thì sao? Cô bé quen sống ở đây chưa?”

“Những thứ khác đều không sao, đệ tử sợ An Nhi ngủ một mình sợ hãi. Mấy ngày nay ta đều để Tuyết Nhi ở cùng cô bé.” Phất Phong nói xong, lại có chút chần chờ: “Chỉ là đứa nhỏ kia lúc ăn cơm…”

“Bữa ăn xảy ra chuyện gì vậy?” Trì Dịch ngẩng đầu nhìn nàng.

Phất Phong lắc đầu: “Từ sau khi cô bé đi tới Âm Dương Cốc, cô bé vẫn ăn rất ít, nhìn thấy món ăn mặn thì nôn ra, nửa miếng thịt cũng không ăn được.”

Trì Dịch nghe Phất Phong nói, chìm vào im lặng, mất một lúc lâu mới thở dài, cảnh tượng ngày đó hắn ôm An Nhi từ trong lồng lại hiện lên trong đầu hắn.

Đứa nhỏ kia hẳn là lại nhìn thấy cảnh người khác và thậm chí là cha mẹ của nàng, bị người ta sát hại rồi cắt thịt nấu ăn phải không?

Đó là lý do tại sao cô bé không còn có thể đối mặt với bất kỳ miếng thịt nào, bởi vì chỉ cần nhìn thấy miếng thịt là có thể khơi dậy nỗi sợ hãi lúc trước của cô bé.

“Vậy thì đừng kích thích cô bé nữa. Ngày thường để cho cô bé ăn thêm chút trái cây và rau quả đi, đừng để cô bé nhìn thấy thịt và những thứ tương tự.” Trì Dịch không khỏi thở dài, dặn dò Phất Phong.

“Đệ tử hiểu được, mấy ngày nay chúng ta đều ăn đồ chay, một chút vụn thịt cũng không có.” Phất Phong gật đầu.  

“Ừm, được rồi, ngươi về trước đi.”

Sau Trì Dịch nhìn Phất Phong hành lễ đi ra, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, lập tức lấy ra một xấp giấy từ trên giá sách đặt trên bàn, nhấc bút lên bắt đầu viết.

Dù sao Đại Tư Mệnh cũng là hồn phách màu tím, võ học của nàng ta trong trí nhớ ngoại trừ Khô Lâu Huyết Thủ Ấn ra, Trì Dịch còn có rất nhiều tư liệu chưa sửa sang lại ra. Những thứ này đều là Âm Dương gia thông dụng cao cấp thuật pháp và tri thức lý luận Âm Dương, ngoại trừ Phất Phong, những người khác cũng có thể học tập.

Trì Dịch dự định sửa sang lại chúng nó, dạy cho mấy người Chu Thận và Thôi Liên Vân.

Tuy nhiên hắn mới viết mấy chữ, lúc dừng lại muốn uống một ngụm nước, thì nghe thấy có người đi tới cửa thư phòng của hắn.

“Chưởng giáo.”

Đây có phải là giọng của Thôi Liên Vân không?

Trì Dịch không khỏi hơi ngẩn ra, buông chén trà trong tay cất cao giọng nói: “Vào đi.”

“Vâng, chưởng giáo.” Thôi Liên Vân nghe thấy giọng nói của Trì Dịch thì đẩy cửa đi vào. Thế nhưng khi hắn nhìn thấy Trì Dịch ngồi ở trước bàn đọc sách nhìn hắn. Trong lúc nhất thời Thôi Liên Vân lại không biết nên nói cái gì mới tốt, đi tới trước mặt hắn lộp bộp lại hô một tiếng chưởng giáo, bộ dáng muốn nói cái gì lại không dám nói.

“Có gì cứ nói thẳng đi.”

Trì Dịch nhìn hắn một cái, buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Thôi Liên Vân cũng đang nhìn hắn, chưởng giáo ngồi trước bàn làm việc một thân đồ đen rõ ràng còn nhỏ hơn hắn hai tuổi nhưng đôi mắt sáng sủa kia lại phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người. Thôi Liên Vân vừa mới đối diện với hai mắt Trì Dịch, có chút không được tự nhiên dời tầm mắt.

“Hả?” Trì Dịch chớp mắt một chút, tiếp tục chăm chú nhìn hắn.  

“Chưởng giáo, đệ tử, đệ tử không muốn học thuật Âm Dương.” Thôi Liên Vân một câu ấp úng nói một lúc lâu. Hắn nói xong cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt Trì Dịch, chờ đợi Trì Dịch nổi giận với hắn, sắc mặt đỏ bừng nửa điểm cũng nhìn không ra bộ dáng ngày thường quái gở lãnh đạm.

“Không muốn học nữa sao?” Trì Dịch không khỏi có chút sửng sốt, hắn nhíu mày cẩn thận chăm chú nhìn mặt Thôi Liên Vân, cũng không có tức giận như trong tưởng tượng của Thôi Liên Vân, chỉ bình tĩnh mở miệng hỏi: “Vì sao?”

“Sau khi đệ tử từ bên ngoài trở về cùng chưởng giáo mấy ngày trước, thì phát hiện mình không cách nào an tâm ở trong cốc được nữa.” Thôi Liên Vân vẫn cúi đầu như cũ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trì Dịch, câu nói của hắn cũng dần dần lưu loát.

“Cả nhà đệ tử đều bị Thanh Phỉ hại, chỉ còn lại một mình đệ tử lưu lạc bên ngoài. Nếu không phải may mắn được chưởng giáo thu lưu, có thể cho đến hôm nay đệ tử vẫn đầu đường ăn xin tham sống sợ chết như cũ. Chưởng giáo thay cả nhà ta báo thù, lại thu lưu ta, rồi dạy ta kiến thức võ công, giúp đổi tên cho ta, cái mạng này của Thôi Liên Vân đều là của chưởng giáo.” Thôi Liên Vân thấp giọng nói, càng nói cảm xúc càng kích động, nói đến phía sau ngay cả tự xưng cũng vô ý thức sửa.

Trì Dịch chỉ lẳng lặng nghe, tuy rằng không biết những thứ này liên quan gì với việc hắn không muốn học thuật Âm Dương, nhưng cũng không có lên tiếng ngắt lời hắn.

“Đệ tử vốn nghĩ, chỉ có cố gắng tu luyện thuật Âm Dương mới có thể đi theo bước chân chưởng giáo, nỗ lực cống hiến cho Vân Tiêu Cung. Nhưng lần này đệ tử theo chưởng giáo đi ra ngoài, lại phát hiện một loại sinh hoạt khác có thể thích hợp hơn mình một chút.” Thôi Liên Vân nói xong, quỳ xuống đối mặt với Trì Dịch: “Cầu chưởng giáo loại Thôi Liên Vân khỏi đệ tử của Vân Tiêu Cung, Thôi Liên Vân nguyện cùng Sở Hòa trở thành một lưỡi dao sắc bén trong tay người.”

Nói tới đây, rốt cuộc Trì Dịch hiểu được ý tứ của Thôi Liên Vân.

Có lẽ mấy ngày ra ngoài đứa nhỏ này giết người đến nghiện, sau khi trở về cuộc sống bình ổn lại cảm thấy không quen, cũng không biết hắn là như thế nào biết được chuyện của Sở Hòa, phát hiện Sở Hòa đang học tập kỹ xảo sát thủ, bởi vậy để ý.

Đây thật đúng là muốn làm nhịp điệu của Mặc Nha Bạch Phụng.

Trì Dịch dáng vẻ kiên quyết của thanh niên trước mặt, cảm giác có chút không nói nên lời nhắm mắt lại.

Trời đất chứng giám, lúc trước hắn cân nhắc muốn lấy ra võ công Mặc Nha hoặc Bạch Phụng cho hắn, chỉ là bởi vì nhìn thấy thiên phú khinh công tuyệt vời của Thôi Liên Vân sinh ra liên tưởng mà thôi, nhưng tuyệt đối không có ý muốn đem mầm non tốt thuật Âm Dương huấn luyện thành Lưu Sa sát thủ!

“Ngươi cần suy nghĩ kỹ.” Trì Dịch lạnh lùng nói: “Đó cũng không phải là có thể để ngươi tùy ý ra vào chơi đùa, nếu ngươi đi, sẽ không còn đường đổi ý nữa.”

“Đệ tử hiểu rõ.” Thôi Liên Vân ngẩng đầu nhìn Trì Dịch, hai mắt luôn lãnh đạm không hề bận tâm của hắn hiện lên tia sáng hiếm thấy: “Đệ tử sẽ không bao giờ đổi ý.”

“Đệ tử cũng biết tính tình mình quái dị, ngày thường ở trong Âm Dương Cốc cũng rất lạc lõng. Đệ tử tự nhận mình cũng không thích hợp với cuộc sống như vậy.” Thôi Liên Vân tiếp tục nói, đây có thể là lần đầu tiên hắn đi vào Âm Dương Cốc nói nhiều lời như vậy, trong lúc nhất thời hắn lại có chút không cách nào tổ chức tốt ngôn ngữ của mình. 

“Ngày hôm trước đệ tử nghe nói Sở Hòa được ngài truyền thụ công phu mới, đi tìm hắn, không ngờ lại thấy được La Võng đang huấn luyện.” Thôi Liên Vân nói, trong mắt càng thêm rực rỡ: “Ta cảm giác, đó mới là nơi thích hợp cho cuộc sống của ta.”

Không cứu được.

Trì Dịch nhìn khuôn mặt thanh tú của Thôi Liên Vân, hầu như có thể xưng là ước mơ thần sắc, không nhịn được thở dài ở trong lòng. Tuy rằng không nỡ một mầm non thuật Âm Dương tốt như vậy cứ như vậy đi làm sát thủ, nhưng nhìn bộ dáng tâm ý đã quyết này của Thôi Liên Vân, hắn cũng biết chỉ sợ là ngăn không được.

“Như vậy đi, hai bên ngươi đều có thể ở lại.” Trì Dịch suy nghĩ một chút, nói với Thôi Liên Vân: “Ngươi cũng đừng nói cái gì xóa tên, ngươi cũng là đệ tử Vân Tiêu Cung, ngươi cũng đi theo học La Võng bên kia. Nhưng bộ công phu ta cho Sở Hòa kia cũng không thích hợp với ngươi, qua một thời gian ngắn ta tìm cho ngươi một bộ công pháp khác.”

“Đa tạ chưởng giáo!” Thôi Liên Vân nghe vậy nhất thời mừng rỡ, liên tục cảm ơn Trì Dịch.  

“Vui vẻ vậy sao? Vậy thì đi.” Trì Dịch tức giận phất tay với hắn. Thôi Liên Vân nhanh nhẹn từ trên mặt đất đứng lên, hướng Trì Dịch hành lễ, rất nhanh biến mất trước mắt Trì Dịch.

Trì Dịch nhìn Thôi Liên Vân rời đi, cũng không có hứng thú tiếp tục sửa sang lại tư liệu, hắn thu giấy bút trên bàn lại rồi đi ra ngoài giải sầu.

Hiện tại nhân số trong Âm Dương Cốc càng ngày càng nhiều, Trì Dịch ở trong cốc vừa dạy dỗ chúng đệ tử, vừa cũng để cho người ta lúc đi ra ngoài chú ý tìm kiếm tư chất thượng giai cô nhi mang về bồi dưỡng.

Hiện tại nhân số đệ tử Vân Tiêu Cung trong cốc đã quá trăm, còn chưa tính là người bên La Võng. Trì Dịch đi dạo trong Âm Dương Cốc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đệ tử chuyên tâm luyện công và vội vàng đi qua.

Trì Dịch ra khỏi cửa viện đi ra ngoài, đệ tử đi ngang qua hành lễ với hắn, hắn gật đầu đáp lại, lại nhìn lướt qua đệ tử tốp năm tốp ba ở xa, hắn vừa xoay người trực tiếp đi tới Thủy Các sau núi.

Nhiều người cũng phiền toái, vẫn là Thủy Các thanh tĩnh, Trì Dịch nhảy vào trong Thủy Các, cảm thụ bốn phía không khí lạnh lẽo, ở trong lòng nghĩ như vậy.

Cuộc sống như vậy không qua mấy ngày, Trì Dịch vừa mới tìm được cảm giác làm một mỹ trạch nam yên tĩnh, Thẩm Sướng của Túy Tiên Các lại truyền đến tin tức, nói Thanh Xà Bang tới tìm đến bọn họ gây rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.