Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 78: Ta Không Điều Khiển Được Tay Phải Của Mình Nữa Rồi!




"Có nên đi vào nhìn xem hay không?"

Trần Ca cầm búa, cảm giác giống như là mèo bắt chuột, rất muốn mở cửa phòng học ra xem rốt cuộc giấy viết kia là cái gì.

"Trong bài viết về trường học có nói, từng có năm học sinh trung học Mộ Dương thử gan. Bọn hắn bước vào bên trong phòng học cuối dãy này chơi trò bút tiên, có khi nào là giấy và bút do bọn họ lưu lại?"

Trần Ca suy nghĩ một chút, cảm thấy rất không có khả năng. Dựa theo bên trong bài viết miêu tả, năm học sinh chơi đến cuối cùng phát hiện xuất hiện thêm hai người, bọn họ cơ hồ bị dọa muốn sụp đổ, hoảng hốt chạy khỏi phòng học. Trong quá trình này chắc chắn phải đụng phải bàn học, nhưng lúc này, bàn học trong phòng được xếp chỉnh tề, hoàn toàn không giống có người ra vào.

"Đương nhiên, cũng không bài trừ việc sau khi bọn họ rời đi, những cái bàn kia được người khác chỉnh lại. Hoặc là năm người lúc đi vào, toàn bộ đã bị thay thế. Từ trong phòng học đi ra là năm con quỷ."

Nghĩ đến nơi này, Trần Ca buông búa xuống, hắn cảm thấy vẫn nên để căn phòng này đến cuối cùng hãy vào thì tương đối an toàn hơn

Trần Ca rời khỏi khu dạy học, đi thẳng đến cửa ra vào của ký túc xá.

Hai tầng lầu nhỏ, cũ nát, cũng không có mấy cái phòng. Hắn loay hoay một hồi lâu mới phát hiện một tấm bảng tên bằng sắt rơi dưới đất, phía trên đó hình như có chữ viết, đại ý là nữ sinh ở lầu hai, nam sinh dừng bước.

"Trường học này thật là đơn sơ."

Gỡ mũ áo mưa xuống, Trần Ca xoa xoa cổ áo thấm đầy nước, đang muốn đi vào bên trong thì điện thoại rung lên, có người gọi đến.

Hắn đảo mắt nhìn thông báo điện thoại, trực tiếp bắt máy: "Hạc Sơn?"

"Lão đại, tôi đưa số điện thoại của anh cho học tỷ. Chị ấy nói đợi cha về sẽ liên lạc lại cho anh."

"Tốt, còn có việc gì không?"

"Cũng không phải chuyện đại sự gì, Tần Quảng đã phát sóng. Anh xác định không tới xem sao? Hắn mời diễn viên đóng hung thủ sát vách, mở màn đang bắt chước anh, suy luận cũng giống của anh. Tôi lười nhổ nước bọt rồi(1)!"

(1) ý nói lười khinh bỉ.

"Để hắn phát sóng đi, lát nữa tôi cũng sẽ mở phát sóng, cậu nhớ đến cổ động nha."

"Cmn! Anh muốn phát sóng!" Âm điệu của Hạc Sơn kéo cao lên, lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn.

Trần Ca cũng cảm thấy có người xem chờ mong như thế cũng là một chuyện rất hạnh phúc: "Rất lâu không có phát sóng, lần này chuẩn bị chơi một trò kích thích."

Phía bên kia điện thoại không có âm thanh, qua mấy giây sau giống như nghe thấy tiếng bước chân, Hạc Sơn giống như mang dép chạy một lượt phòng ngủ, lần lượt đập thành giường: "Tất cả đứng lên xem phát sóng trực tiếp nào! Hôm nay lại là đoạt mệnh sinh tử cục!"

Hạc Sơn rất nhiệt tình, nhưng bên này Trần Ca nghe điện thoại của hắn, luôn có cảm giác là lạ.

Trần Ca cúp điện thoại, ấn mở phần mềm tiktok, nhà ma Tần Quảng phát sóng trực tiếp đang được đưa ngay trang chủ, hắn vào xem một hồi. Bên kia là do nguyên một đội cùng làm, có người phụ trách quay phim, tìm kiếm manh mối.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần nói đến chất lượng hình ảnh phát sóng của đối phương đã đủ nghiền ép Trần Ca, người ta đúng là chuẩn bị rất chu toàn.

"Số lượng người xem là sáu mươi tám vạn. Nếu cái này dùng để tuyên truyền nhà ma của mình, chắc ngày mai du khách sẽ chen bể cửa lớn khu vui chơi không nhỉ?"

Tiktok là thủ đoạn Trần Ca dùng để tuyên truyền, bên kia Tần Quảng phát sóng cũng đã nói rõ cho Trần Ca một con đường. Chỉ cần hắn có thể làm to, nói không chừng một ngày nào đó bên nhà sản xuất sẽ dùng tất cả tài nguyên nâng đỡ cho hắn.

"Không nóng nảy, từ từ sẽ đến. Trước tiên phải đặt mục tiêu nhỏ trước, sống qua đêm nay rồi hãy nói nói."

Trần Ca rời khỏi phát sóng trực tiếp của Tần Quảng, bật phát sóng trực tiếp của mình lên. Hắn đang đứng ở một khu ngoại ô cực kỳ hoang vu, tín hiệu rất kém, hình ảnh phát sóng trực tiếp mờ nhạt, lắm lúc còn bị lag, đứng màn hình, cả nửa ngày không có phản ứng.

"So với Tần Quảng, tuy chất lượng hình ảnh phát sóng trực tiếp của mình mặc dù kém nhưng phát sóng trực tiếp của mình có nội dung, coi như mỗi người mỗi vẻ..."

Hình ảnh bị lag đều không nhìn thấy, Trần Ca không cách nào xem được binh luận của người xem. Hắn nâng điện thoại lên giới thiệu sơ lược về trung học Mộ Dương, sau đó liền không quan tâm đến phát sóng trực tiếp nữa.

Tại ký túc xá lầu một, đi xung quanh hồi lâu cũng không có thu hoạch gì, Trần Ca cầm theo búa đi lên lầu hai.

"Phòng ngủ nữ sinh có gì khác so với phòng ngủ nam sinh sao?"

Trong phòng chất đống sách giáo khoa và rác rưởi, vào lúc trường học bị phong tỏa, rất nhiều thứ bên trong phòng ngủ không được dọn sạch.

Trần Ca cầm đèn pin, kiên nhẫn xem hết một lượt. Thời điểm hắn đi qua phòng ngủ thứ tư thì hắn chợt phát hiện, ở giữa phòng ngủ có bày biện 4 cái ghế, trên ghế còn đặt mấy tờ giấy trắng và một cây bút bi.

"Giấy và bút đều còn rất mới. Những vật khác trong phòng cũng không đúng, chắc hẳn là sau này mới đặt vào."

Đây là lần thứ hai Trần Ca nhìn thấy giấy bút mới tinh, hắn luôn cảm thấy hai thứ đồ này có vấn đề.

Ổ khóa rỉ sét chỉ là để bài trí, Trần Ca dùng sức đập mấy lần, cửa phòng ngủ liền mở ra.

Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mũi, hắn bịt miệng mũi lại, đi đến chỗ ghế, nhìn vào tờ giầy đặt trên mặt ghế.

Tổng cộng có 4 tờ giấy trắng, tờ giấy thứ nhất viết: "Lúc nào mình sẽ chết?"

Tờ giấy trắng thứ hai, bên trên viết: "Mình sẽ chết như thế nào?"

Tờ giấy trắng thứ ba, bên trên viết: "Ai sẽ là người kế tiếp đi tìm chết?"

Tờ giấy trắng thứ tư thì là bỏ không, không có cái gì.

"Trò chơi bút tiên sao?"

Trần Ca tìm kiếm trong phòng, xem coi có thể tìm được chút tin tức nào sót lại hay không, đáng tiếc khoảng cách thời gian quá lâu, rất nhiều thứ đều đã không còn đầy đủ.

Hắn điều tra không có thu hoạch gì, Trần Ca lại nhìn vào tờ giấy trắng giữa phòng: "Thứ bút tiên này chắc là muốn hù dọa mình, thử một chút chắc sẽ không có sự cố lớn gì xảy ra."

Bởi vì do hô hấp, tim đập nhanh, các nguyên nhân do huyết lưu, nên thân thể con người có thể nhẹ nhàng lay động. Người chưa từng trải qua huấn luyện chuyện nghiệp, nếu trong tư thế tay thả lỏng một thời gian, khẳng định sẽ không tự chủ được mà di chuyển, đây là bản năng phản ứng của cơ thể, không có quan hệ gì với bút tiên.

Trần Ca đặt cố định điện thoại trên giường, đảm bảo camera có thể chiếu hết 4 cái ghế.

"Bốn nhiệm vụ chi nhánh ở trung học Mộ Dương đều phải hoàn thành. Muốn hoàn thành nhiệm vụ 100% thì trước hết bắt đầu từ nơi này đi."

Hắn quay người đóng cửa ký túc xá lại, đứng một mình trong phòng, tầm ba bốn phút sau, ngồi trên mặt đất, cầm bút bi kia lên.

Trần Ca tự nói với lòng mình là không được hoảng sợ. Hắn đặt búp bê vào ngực sau đó tay phải cầm bút, tay trái cầm bút, bắt đầu thử nghiệm trò chơi bút tiên.

Hắn nhớ lại quá trình mấy học sinh kia chơi trong bài viết, cánh tay nhẹ nhàng nâng lên, cầm bút dọc theo, ngòi bút chạm nhẹ vào tờ giấy, hai mắt nhắm lại, miệng bắt đầu đọc: "Bút tiên, bút tiên. Ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu như ngươi muốn tới hãy vẽ vòng tròn lên giấy."

Sau khi đọc xong, Trần Ca tận lực để mình bình tĩnh trở lại, tay của hắn lơ lửng trên giấy, thân thể không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, bóng đêm bao phủ trong sân trường, ẩn ẩn bắt đầu xuất hiện một loại biến hóa nào đó.

Trong túc xá mùi nấm mốc yếu dần, không biết từ đâu mà gió lạnh thổi phất lấy trên ghế giấy trắng, cũng không lâu lắm, Trần Ca bỗng nhiên mở hai mắt ra, hắn vừa rồi cảm giác có người bắt lấy tay hắn.

Trần Ca không phản kháng, hai mắt nhìn chằm chằm tay phải của mình, tay trái nắm chặt búa, thời khắc chuẩn bị đã trôi qua.

----

Editor: Jamie


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.