“Cách nghĩ của trẻ con rất đơn giản, trực tiếp, hẳn là sẽ không vẽ mấy thứ trừu tượng, ẩn ý gì đâu, có khả năng là Phạm Úc đang vẽ lại hiện trường vụ án mà nó tận mắt thấy?”
“Phòng màu đen có ý nói vụ án xảy ra vào ban đêm, người tí hon màu đỏ trong phòng có khả năng là bố mẹ đã bị hại, đây chính là giải thích trực quan nhất.”
Trần Ca quan sát bức tranh theo nhiều góc độ, đứa bé kia vẽ vô cùng qua loa, những người tí hon trong tranh y hệt nhau, cũng không có đặc trưng gì, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không nhìn ra.
“Không đúng, người tí hon màu đỏ không đại biểu cho người bị hại. Số lượng người tí hon trong tranh rất nhiều.” Trần Ca thử đếm số lượng người tí hon màu đỏ, nhưng mỗi lần đếm đều cho ra kết quả khác nhau, có cảm giác càng lúc càng nhiều: “Vẽ quá mơ hồ, rốt cuộc là đứa nhỏ này muốn biểu đạt cái gì?”
Lúc ở trong phòng, Phạm Úc không ngừng vẽ đi vẽ lại, nội dung đều là phòng và người tí hon. Nhưng mỗi lần vẽ xong, nó đều vò giấy ném đi, dường như chưa vẽ ra được thứ nó muốn.
“Nói thế nào đi nữa, bức tranh này cũng là một đầu mối rất quan trọng.” Tìm tòi cả buổi nhưng vẫn không có phát hiện gì, Trần Ca cất bức tranh đi, quay đầu nhìn thoáng qua ngồi nhà hai tầng phía sau lưng, cửa phòng vốn để mở đã khép lại.
“Cô và cháu đều có vấn đề, cũng không biết là vấn đề của ai lớn hơn ai.” Ra khỏi những con hẻm đan xen phức tạp, Trần Ca ngồi xe bus trở về. Hắn vẫn còn rầu rĩ về nhiệm vụ tối nay. Nếu như những lời người phụ nữ đen gầy nói là thật, vậy thì đêm nay, khảo ngiệm mà hắn sắp phải đối mặt vô cùng nguy hiểm.
Thận trọng, Trần Ca lấy điện thoại di động của mình ra, lên mạng tìm tin tức về trung học Mộ Dương.
Số lượng không ít, đã số là bài đăng trên Post Bar của nhiều trường khác nhau.
Dựa theo thời gian có thể suy đoán, số bài viết này rất có thể là do học sinh của trung học Mộ Dương lúc trước đăng. Bởi vì trường học bị đóng cửa, bọn họ buộc phải chuyển trường. Rời đi, bọn họ cũng mang theo những truyền thuyết về ngôi trường này đi khắp nơi.
Đọc sơ qua, quả thật có mấy tin tức khiến Trần Ca chú ý.
Khoảng một năm trước, có năm học sinh hẹn nhau đến Trung học Mộ Dương thử gan. Bọn họ cầm theo điện thoại, dùng chữ viết để mô tả lại kinh nghiệm của mình trên Post Bar, cứ mỗi vài phút sẽ gửi lên một tin nhắn.
Bài đăng gốc đã sớm bị xóa, thứ Trần Ca tìm thấy là nội dung do người khác đăng lại. Nghe nói nhóm người kia đã đi vào căn phòng bị cấm, hơn nữa còn chơi bút tiên trong đó.
Năm người ngồi trước bàn học gọi bút tiên, đến cuối cùng, trong phòng tổng cộng có bảy người.
Không ai biết vì sao lại dư ra hai người, năm học sinh kia bị dọa chết khiếp, vội vã chạy ra khỏi trường.
May mắn là không ai trong bọn họ gặp chuyện không may. Chỉ có điều, trong số đó có hai người xảy ra vấn đề. Một người tính khí nóng nảy, bỗng chốc thay đổi đáng kể, người còn lại thì sợ, không dám đứng dưới ánh mặt trời. Sau đó, người kia cũng chuyển trường, ra khỏi Cửu Giang, nghe nói là đi tỉnh khác.
“Đúng là nghé con không sợ cọp.” Trần Ca nhìn bình luận bên dưới bài viết, có người qua đường phân tích, năm người chơi trò chơi, cuối cùng lại dư ra hai người. Sau khi chạy trốn, lại trùng hợp có hai học sinh xảy ra vấn đề, rất có thể là hai học sinh chạy thoát kia đã thay thế bằng người khác rồi. Còn người thật thì đã vĩnh viễn ở lại căn phòng kia.
Phần bình luận có rất nhiều người khen, cũng có người đưa ra ý kiến khác, rằng có khả năng cả năm người đều bị thay thế hết, chỉ là ý chí của hai người kia kiên định hơn, không dễ dàng chịu khuất phục nên mới sinh ra biểu hiện dị thường.
Tin tức thứ hai là do một người giáo viên đăng lên, nghiêm cấm thảo luận về vấn đề ở trường Trung học Mộ Dương, ở dưới cùng của bài đăng còn có một bình luận bị ẩn xuống.
Nội dung bình luận này cũng rất kỳ quái, người bình luận nói rằng công ty của bố hắn chuẩn bị mua lại khu đất chỗ khu vực trường Trung học Mộ Dương với giá thấp, mà hợp đồng này lại do chính bố của hắn phụ trách.
Lúc mới bắt đầu kế hoạch thì cũng không có gì xảy ra, về sau càng gần tới thời điểm sắp hoàn thành được hợp đồng thì mỗi đêm bố của hắn đều mơ cùng một giấc mộng, nội dung là có rất nhiều học sinh trường Trung học Mộ Dương chạy tới nhà hắn đi học.
Càng ly kỳ hơn chính là khi tỉnh lại vào buổi sáng, trong phòng của ông thật sự có dấu vết từng có người đi vào.
Bố hắn sợ tới phát bệnh, chủ động xin từ chức, sau đó thì chuyện này cũng không được giải quyết mà dừng lại theo.
Xem hết tất cả các bài viết, trong lòng Trần Ca bất giác so sánh giữa trường Trung học Mộ Dương và trường học tư nhân Tây Thành, sau đó hắn lại phát hiện một chuyện kỳ quái.
Trên mạng có rất nhiều truyền thuyết linh dị về trường Trung học Mộ Dương, nhưng trong tất cả những bài viết này đều không có bất kỳ thông tin nào về việc có người tử vong.
Trái lại trường học tư nhân Tây Thành thì trên mạng hầu như không tìm thấy bất cứ thông tin gì lạ về ngôi trường này, nhưng mà trong kho lưu trữ vụ án của đồn cảnh sát Tây thành thì lại có ghi chép về những trường hợp tử vong ở đó, thậm chí không chỉ một vụ.
"Nếu vậy thì hình như Trường học tư nhân Tây Thành có vẻ kinh khủng hơn một chút." Trần Ca cầm điện thoại, hiện tại hắn cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy mà thôi.
Ngẩn người nhìn cửa sổ, điện thoại trên tay Trần Ca đột nhiên rung lên.
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện là Hạc Sơn gọi đến.
“Tên nhóc này linh cảm sắp có bối cảnh mới hay sao? Gọi điện đến đặt chỗ trước à?” Trần Ca tiếp điện thoại, áp di động lên tai: “Có chuyện gì à?”
“Lão đại, anh mau lên trang chủ Tik Tok đi, có người muốn đoạt chén cơm của anh kìa!”
“Đoạt chén cơm của tôi? Chẳng lẽ hắn định khai trương Tòa nhà kinh dị?” Trần Ca mở ứng dụng Tik Tok lên, còn chưa đăng nhập thì ở màn hình chờ đã xuất hiện một mẫu quảng cáo: Streamer Tần Quảng sẽ cùng bạn khám phá bí mật đằng sau nhà ma!
Chạm vào màn hình, bên trong có giới thiệu cụ thể.
Tần Quảng là streamer nổi danh trên nền tảng Tik Tok, trang cá nhân của hắn có đến 600.000 lượt theo dõi. Ngày thường, hắn chủ yếu làm các video hài hước, đôi lúc cũng sẽ livestream. Trong mục ghi chú, người này là thành viên của một studio, mà cái studio kia lại chính là studio đã lôi kéo Trần Ca trong vụ nhà trọ Bình An lần trước.
Tiếp tục xem, nội dung quảng cáo chính là người này chuẩn bị trải nghiệm một lĩnh vực hoàn toàn mới. Đêm nay, hắn sẽ livestream tiến vào một ngôi nhà ma để tìm ra câu trả lời.
Vốn cũng không có gì, nhưng đến khi Trần Ca nhìn thấy địa điểm mà Tần Quảng muốn đến, hắn có cảm giác không biết phải làm sao. Đêm nay, Tần Quảng sẽ livestream tại nhà trọ Bình An ở ngoại ô phía tây.
“Lão đại, anh thấy chưa? Người này thấy anh là gà mới, mới live lần đầu đã được hơn 1000 người xem, cho nên định ăn cắp thành quả của anh đấy!” Hạc Sơn bất bình thay cho Trần Ca.
“Không cần lo lắng, có nhiều thứ bắt chước không được.” Trần Ca còn tưởng Hạc Sơn muốn nói chuyện quan trọng gì, không ngờ chỉ có vậy. Hắn không quan tâm đến Tần Quảng. Lại nói, e là Tần Quảng cũng chưa từng xem hắn là đối thủ.
Giọng của Hạc Sơn ở đầu dây bên kia có vẻ gấp hơn: “Hắn có nhiều fans hâm mộ như vậy, đợi sau khi live xong, sợ rằng hắn sẽ quật lại, nói rằng anh bắt chước hắn.”
“Không có chuyện gì đâu, đúng rồi, cậu có biết về bệnh tâm lý của thanh thiếu niên hay không? Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Đại ca, đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng hỏi mấy thứ này? Lại nói tôi là pháp y, vấn đề tâm lý thì đi mà hỏi bác sĩ thần kinh, hoặc là cố vấn tâm lý ấy!”
_______
Dịch: Mịii
Biên: LãoPhệ
------