Sau khi nhận phần văn kiện kia, Trần Ca mở ra xem, bên trên ghi: Hợp đồng sử dụng bãi đỗ xe tầng hầm của Công viên Thế Kỷ Mới.
Lật xem vài trang, Trần Ca cũng không tìm được nội dung có liên quan đến phí thuê mặt bằng: “La đổng sự, phần văn kiện này hình như thiếu cái gì đó?”
“Chưa từng thấy qua hợp đồng cho thuê miễn phí sao? Tôi đã ký tên rồi, sau khi cậu ký, hợp đồng sẽ có hiệu lực. Hợp đồng sẽ kết thúc sau khi công viên đóng cửa, cậu hãy quý trọng khoảng thời gian này, đừng khiến tôi thất vọng.” Tâm trạng của La đổng sự dường như tốt lên rất nhiều, ông lại châm cho mình một bình trà: “Cậu cũng rất bận, tôi không giữ cậu nữa.”
Cầm hợp đồng đi ra khỏi văn phòng, Trần Ca vẫn không thể tin được. Hắn không chỉ lấy được quyền sử dụng bãi đỗ xe tầng hầm của công viên, mà còn không tốn một phân tiền nào.
Dựa theo nội dung của hợp đồng, chỉ cần công viên Thế Kỷ Mới không sụp đổ, hắn vẫn có thể thuê miễn phí. Đoán chừng La đổng sự cũng không lạc quan cho lắm, cảm thấy khoảng hai ba tháng nữa, công viên Tương Lai Ảo ở ngoại ô phía đông Cửu Giang sắp hoàn công, công viên Thế Kỷ Mới sẽ phải đóng cửa, cho nên ông ấy mới hào phóng như thế.
“Bãi đỗ xe tầng hầm có diện tích bằng một phần ba diện tích công viên, tuy là trước đó không hề sử dụng đến, nhưng có thể sử dụng miễn phí thì cũng xem như là một món lợi lớn rồi!”
Trần Ca cảm thấy từ khi tiêu diệt con quái vật trong gương, vận khí của hắn đột nhiên tốt hơn, lấy được huy chương danh dự, bất cứ lúc nào cũng có thể đi nhận tiền thưởng của vụ án diệt môn, hiện tại lại thuận lợi giải quyết vấn đề mặt bằng, tất cả đều từ từ đi vào quỹ đạo.
“Chẳng lẽ sau khi xử lý sạch mấy thứ bẩn thỉu thì có thể thay đổi vận khí?” Trần Ca chỉ tùy tiện tưởng tượng một chút, cũng không để trong lòng.
Cầm hợp đồng quay về Tòa nhà kinh dị, Trần Ca bắt đầu công việc kinh doanh của ngày hôm nay. Hắn bảo Tiểu Uyển mặc đồng phục của công viên, đứng ngoài bán vé, còn mình thì khoác lên người trang phục bác sĩ vỡ sọ, cầm theo búa sắt, tiến vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, dọa du khách chạy tán loạn.
Năm giờ chiều, Trần Ca ra khỏi Tòa nhà kinh dị, cho Tiểu Uyển tan ca, sau đó mang theo tất cả giấy tờ tùy thân, chuẩn bị đi nhận tiền thưởng.
“Con số trong tài khoản sắp đột phá bốn chữ số lần đầu tiên, tối hôm nay chắc chắn phải khao mình một chầu.” Trần Ca đứng trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, thay một bộ đồ sạch. Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn quay đầu trông thấy một con búp bê nằm sấp bên giường. Nửa người tiểu gia hỏa này nằm dưới gầm giường, không biết một mình nó đang chơi cái gì nữa.
“Trời còn chưa tối mà nhóc đã chạy ra ngoài rồi.” Nhắc tới Tiểu Tiểu, Trần Ca chợt nhớ đến lời đội trưởng Nhan nói lúc sáng: “Tình huống của ông lão không được lạc quan cho lắm, hiện tại, bên cạnh ông ấy không có người thân nào, có lẽ mình nên đi thăm ông ấy.”
Trần Ca chọc chọc vào bụng Tiểu Tiểu, sau đó nhét cô bé vào túi, ra khỏi Tòa nhà kinh dị.
Sáu giờ mười lăm phút, Trần Ca bước ra khỏi cục công an thành phố, tiền thưởng đã vào tay. Là ba vạn sáu ngàn, so với trong tưởng tượng thì ít hơn một chút.
Mua một giỏ trái cây và sữa, Trần Ca bắt xe đi đến bệnh viện nhân dân Cửu Giang. Dưới sự hướng dẫn của y tá trực ba, hắn liền đi vào một phòng bệnh ở lầu ba.
Vốn dĩ hắn muốn đến thăm ông lão một chút rồi đi, nhưng ngờ đâu vừa bước vào cửa thì đụng phải người quen.
“Đội trưởng Lý, sao thúc lại ở đây?” Bên cạnh giường bệnh, đội trưởng Lý đang tự tay đút cơm cho ông lão. Một ông chú thô kệch như ông ấy vậy mà lại chăm sóc ông lão còn cẩn thận, tỉ mỉ hơn so với phụ nữ.
“Kỳ lạ, sao tôi đi đến đâu cũng gặp cậu vậy hả?” Đội trưởng Lý chèn khăn trước ngực ông lão: “Ngủ cả buổi sáng, cấp trên thấy tôi vất vả, nên sắp xếp cho tôi một công việc nhàn hạ.”
“Cảnh sát cũng lo... Mấy thứ này?”
“Ông lão gặp chuyện không may trong khu vực quản lý của chúng tôi, trước khi tìm được nhân viên chăm sóc đặc biệt, chăm sóc ông ấy là chuyện chúng tôi nên làm.”
Đội trưởng Lý thử đút... Hai lần. Nhưng ông lão dường như không đói bụng lắm, cho nên ông cũng không miễn cường, đặt chén xuống, chỉ chỉ Trần Ca đang đứng ở cửa: “Ông à, người này chính là người đã cung cấp manh mối quan trọng giúp chúng tôi phát án. Đêm đó, cậu ta đã gọi cảnh sát đến cứu ông ra.”
Nhìn thấy Trần Ca, cánh tay duy nhất còn cử động được của ông lão giơ lên, cũng không biết là muốn biểu đạt ý gì.
“Nói đúng hơn thì cháu phải cảm ơn ông. Hôm đó, lúc cháu vừa vào nhà trọ Bình An, ông đã đập nát bát cơm để cảnh báo cháu, nhờ vậy, cháu mới phát giác có gì đó không đúng.” Trần Ca đặt giỏ trái cây và sữa trên tủ đầu giường, hắn nhìn thân thể của ông lão, cảm thấy tình trạng của ông rất tệ, trong lòng có hơi xót xa: “Đội trưởng Lý, thúc có thể ra ngoài một chút không? Tôi có mấy lời muốn nói với ông cụ.”
Đội trưởng Lý không biết Trần Ca muốn làm gì, nhưng xuất phát từ tín nhiệm, ông cũng không hỏi nguyên do, đã đi thẳng ra ngoài.
Đóng cửa phòng, Trần Ca lấy con rối từ trong túi ra: “Ông ơi, cháu mang Tiểu Tiểu đến thăm ông.”
Lúc Trần Ca đưa Tiểu Tiểu ra, ông cụ trên giường vẫn không có phản ứng. Nhưng khi ông quét đôi mắt đục ngầu qua con búp bê, thời gian dường như dừng lại, mắt ông chớp liên tục, cổ họng phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, cánh tay duy nhất có thể cử động duỗi ra phía trước, dường như muốn bắt lấy thứ gì đó.
“Ông có thể nhìn thấy cô bé?”
Trần Ca cũng không ngờ là mọi chuyện sẽ diễn ra như thế. Hắn mang Tiểu Tiểu đến chỉ vì muốn cô bé có thể gặp mặt người thân, nhưng ngờ đâu ông cụ lại có thể thấy được linh hồn Tiểu Tiểu đang ký thác trên con búp bê.
Bước nhanh đến bên giường, Trần Ca đặt con búp bê vào ngực ông cụ. Ông dùng cánh tay duy nhất có thể cử động ôm lấy nó, mấy phút sau, mới an tĩnh trở lại.
“Nghe nói chỉ có người dương thọ sắp hết, mới có thể trông thứ những thứ không nên thấy.” Điện thoại màu đen trong túi quần Trần Ca không hiểu sao rung lên một cái. Hắn không có quấy rầy ông lão, cầm điện thoại yên lặng rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi vừa nghe thấy âm thanh kích động của ông cụ, cậu đã nói gì với ông ấy hử? Tôi cảnh cáo cậu, hiện tại, ông ấy không chịu nổi kích thích quá lớn.” Đội trưởng Lý giữ ở cửa, một khi xảy ra vấn đề, bất cứ lúc nào ông cũng có thể xông vào.
“Tôi chỉ mang người ông cụ muốn gặp nhất đến bên cạnh ông.” Trần Ca ngồi ở băng ghế dài trên hành lang, lấy điện thoại màu đen ra, tìm kiếm nguyên nhân khiến nó rung lên. Hắn nhanh chóng phát hiện ở mục độ hảo cảm, hảo cảm của Ân Tiểu Tiểu đối với hắn thăng cấp từ “Hơi có hảo cảm” thành “Có thể tin cậy”.
“Tiểu gia hỏa là Lệ quỷ kỳ lạ nhất mà mình từng thấy, nếu như tăng độ hảo cảm của cô bé lên cao nhất, thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Trần Ca cất điện thoại, tựa lưng vào ghế ngồi: “Tam Bảo thúc, chớ lo lắng, ông cụ sẽ khá hơn.”
“Cậu có vẻ rất lạc quan.”
Trần Ca cùng đội trưởng Lý ở bên ngoài trò chuyện hồi lâu. Lần nữa quay vào phòng, trạng thái của ông cụ đã ổn định, ông hướng về Trần Ca, quơ tay múa chân muốn nói gì đó, nhưng không ai hiểu ý ông.
Sau khi chào hỏi y tá trực ban, Trần Ca mang theo Tiểu Tiểu rời khỏi. Tiểu gia hỏa cũng không hào hứng cho lắm, trốn bên trong con búp bê, dường như đã ngủ rồi.
Tùy tiện ăn một chút thức ăn ven đường, sau đó, Trần Ca vội vàng quay về Tòa nhà kinh dị: “Nhiệm vụ hằng này của hôm nay vẫn chưa làm, cũng không biết có còn kịp hay không.”
Trong ba nhiệm vụ đổi mới của hôm nay, thích hợp nhất với Trần Ca chính là nhiệm vụ mở rộng quy mô Tòa nhà kinh dị. Hắn chỉ cần chọn phương hướng và vị trí đại khái để xây dựng thêm là được.
-----
Dịch: Mịii
------