“Có chuyện gì à?” Người đàn ông có khí chất nho nhã, không hề giống như một thương nhân.
“La đổng, đây chính là người thấy việc nghĩa không chùn bước, trợ giúp cảnh sát bắt đào phạm, Tiểu Trần.” Từ thúc kéo Trần Ca đến bên cạnh: “Là người mà trước đó tôi đã nói với ngài, cậu ấy muốn thuê bãi đỗ xe tầng hầm.”
“Được, tôi biết rồi, chú đi xử lý công việc của mình trước đi.” La đổng ra hiệu cho Từ thúc rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại ông ta và Trần Ca.
“Chuyện cậu muốn thuê bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tôi có biết, có thể nói cho tôi nghe thử cậu thuê nó để làm gì không?” La đổng sự ra hiệu Trần Ca ngồi xuống salon, sau đó rót hai chén trà.
“Tôi muốn mở rộng Tòa nhà kinh dị, tôi dự định cải tạo bãi đỗ xe tầng hầm thành một mê cung dưới mặt đất.”
“Mê cung dưới mặt đất, ý tưởng rất hay, nhưng cậu có năng lực và tài chính để chèo chống hay không? Phí thuê mặt bằng chỉ chiếm một phần thôi, cái khó thật sự chính là hoàn thiện bối cảnh.” La đổng sự tựa lưng vào ghế salon, trong mắt lộ ra sự mệt mỏi xen lẫn một tia tang thương: “Tôi không phản đối suy nghĩ của cậu, cũng có thể cho cậu thuê mặt bằng, nhưng trước đó, tôi có một số câu hỏi.”
La đổng sự tuy đã đồng ý cho Trần Ca thuê bãi đỗ xe tầng hầm, nhưng ông ta cũng không nói tiền thuê là bao nhiêu. Chuyện này khiến Trần Ca có hơi thấp thỏm: “Ông hỏi đi.”
“Cậu kinh doanh Tòa nhà kinh dị, hẳn là hiểu rõ hơn tôi, phải tốn bao nhiêu để đầu tư trong giai đoạn đầu. Hơn nữa, Tòa nhà kinh dị không giống với khách sạn. Khách sạn, quán ăn đóng cửa thì có thể bán chén, bán đĩa, bán bàn,… Nếu như cậu duy trì không nổi, vậy thì mấy thứ đạo cụ đứt tay đứt chân trong Tòa nhà kinh dị của cậu bán cho ai?”
La đổng sự nói rất có lý, mấy thứ này… Trước đó, Trần Ca không có nghĩ đến.
“Cho dù Tòa nhà kinh dị của cậu kinh doanh tốt, chúng ta lại cân nhắc tỷ lệ sử dụng lại dịch vụ một chút. Tòa nhà kinh dị là dịch vụ tiêu phí một lần duy nhất, sau một thời gian ngắn bùng nổ, thì cuối cùng cũng sẽ bình ổn lại. Bởi vì số lượng khách hàng tiềm năng của cậu là có hạn. Cậu bỏ ra một lượng tiền lớn để đầu tư như vậy, có thể thu hồi vốn không?”
“Còn một vấn đề cuối cùng, cậu dùng bãi đỗ xe tầng hầm để cải tạo thành Tòa nhà kinh dị, vậy cậu làm cách nào để thu hút du khách? Du khách của cậu được quyết định bởi số lượng du khách của công viên, nhưng nếu có một ngày công viên đóng cửa, vậy thì Tòa nhà kinh dị của cậu phải làm sao?”
Trần Ca có thể nghe ra La đổng sự là có lòng tốt muốn ngăn cản hắn, trên thực tế, những người này muốn ngăn cản hắn, cũng là thật tâm nghĩ cho hắn, không muốn thấy hắn chịu thiệt.
Ba vấn đề của La đổng sự luẩn quẩn trong đầu Trần Ca. Bởi vì có sự tồn tại của điện thoại màu đen, nên hai vấn đề trước không được xem là vấn đề đối với Trần Ca. Cái hắn lo lắng chính là vấn đề cuối cùng.
Nếu như công viên Thế Kỷ Mới đóng cửa, thì Tòa nhà kinh dị của hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Đến nơi khác, kinh doanh lại lần nữa, những thứ khác không nói, chỉ riêng việc giấy tờ cũng đủ để Trần Ca bận bịu rồi, hơn nữa, tài chính hiện tại của hắn có hạn, muốn tìm được nơi có thể chứa được bối cảnh khủng bố của điện thoại màu đen? Gần như là không thể.
“Cậu đã suy nghĩ ba vấn đề này chưa?” La đổng sự dường như đã dự liệu trước câu trả lời của Trần Ca: “Trở về đi, có một số việc cần phải suy nghĩ chu đáo rồi hãy làm.”
Trần Ca vẫn ngồi yên trên ghế salon, hắn ngẩng đầu nhìn La đổng sự, đột nhiên hỏi: “Công viên thật sự không chống đỡ nổi nữa?”
La đổng sự không khẳng định, cũng không chối bỏ, chỉ có điều mệt mỏi trong mắt ông càng dày đặc: “Nếu tôi nói công viên sắp đóng cửa, cậu còn nghĩ đến việc thuê bãi đỗ xe tầng hầm không?”
“Còn.” Đáp án của Trần Ca vượt khỏi dự đoán của La đổng sự, ánh mắt hắn kiên định: “La đổng sự, hai vấn đề đầu tiên mà ông nói, tôi sẽ suy nghĩ kỹ biện pháp giải quyết. Còn vấn đề thứ ba… Căn bản là không thành lập.”
Trong mắt Trần Ca dường như có một ngọn lửa đang lay động, hắn không chút sợ hãi, cũng không lùi bước: “Tòa nhà kinh dị của tôi chưa từng dựa vào bất kỳ ai, số lượng du khách của tôi tuyệt đối không phụ thuộc vào số lượng khách của công viên. Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi không chỉ có thể thu hut vô số du khách đến tham quan Tòa nhà kinh dị, mà còn có thể cứu sống toàn bộ Công viên! Thuê bãi đỗ xe dưới tầng hầm chỉ là bước đầu tiên. Tôi sẽ tạo ra một kỳ tích trước nay chưa từng có, kiến tạo một công viên với chủ đề kinh dị, khủng bố.”
Nói hết một hơi, lúc này, Trần Ca mới sực nhớ đến lời của Từ thúc: Nói ít sai ít, không nói không sai.
Hắn có hơi thấp thỏm nhìn La đổng sự, cũng có hơi hối hận. Sao có thể nói hết những lời trong lòng ra như thế chứ?
Nghe Trần Ca nói xong, La đổng sự đặt chén trà xuống, mệt mỏi trong mắt ông đã tán đi. Ông trầm mặc một lúc, sau đó, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Câu nào cũng là tôi sẽ thế này, tôi sẽ thế kia. Cậu khiến tôi nhớ đến mình thời còn trẻ.”
Ông đứng lên, kéo màn ra, từ cửa sổ văn phòng có thể nhìn bao quát công viên.
“Công viên Thế Kỷ Mới phải đóng cửa, tôi là người không… buông xuống được nhất, cũng là người khó vượt qua nhất.” Ông mở cửa sổ, mặc kệ cho gió thổi tung mái tóc chấm tiêu của mình: “Công viên này có một ý nghĩa khác với tôi, nếu như được, tôi hi vọng có thể tiếp tục kinh doanh nó.”
La đổng sự cười, nhưng nụ cười của ông rất phức tạp, là một nụ cười hết sức bình tĩnh, tựa như đã quen với tất cả sóng gió: “Tôi có nghe nói chuyện của cậu, bố mẹ mất tích, cậu nghỉ việc, một mình kinh doanh Tòa nhà kinh dị mà họ để lại. Thật ra hai người chúng ta rất giống nhau, chỉ là so với tôi, cậu may mắn hơn nhiều.”
Ông cầm lấy một khung ảnh trên mặt bàn, đó cũng là khung ảnh duy nhất bày trong phòng. Trong ảnh là hình chụp chung của hai bố con.
Người đàn ông không cao lắm, khí chất nho nhã, cô bé trong ngực ông ta có vẻ ngoài đáng yêu, chỉ tiếc là cánh tay bị dị tật, nụ cười của cô bé có phần ngờ nghệch.
“Đây là con gái tôi, con bé bị di tật nghiêm trọng, cần có thiết bị đặc biệt mới có thể đứng thẳng được. Thượng đế đối xử với nó vô cùng hà khắc, nhưng nó lại rất kiên cường. Nó rất thích cười, dù là đối với tôi hay với bất kỳ người xa lạ nào.” La đổng sự ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng cái thế giới này, không phải cậu dịu dàng với nó thì nó cũng sẽ đối với cậu như vậy. Tôi từng mang con gái ra công viên tản bộ, tất cả những đứa trẻ khác đều không muốn chơi với nó. Lúc đó, con gái bất lực nhìn tôi, con bé rất sợ hãi, thậm chí, nó còn cho rằng nó đã làm sai cái gì đó. Tôi không biết phải an ủi nó như thế nào, từ đó về sau, tôi chỉ biết dù ngày nắng, hay ngày mưa, cũng sẽ đưa nó đi một số nơi chơi. Cũng từ lúc đó, ý nghĩ vì con bé kiến tạo một công viên đã manh nha trong đầu tôi.”
“Đáng tiếc, con bé không đợi được đến lúc công viên hoàn thành.” Buông khung ảnh xuống, ánh mắt La đổng sự khôi phục vẻ bình tĩnh như trước: “Rất nhiều người không hiểu, tại sao tôi táng gia bại sản cũng muốn duy trì một cái công viên mỗi ngày một lỗ lã, nhưng tôi nghĩ, cậu hiểu cảm giác này.”
“Tôi đồng cảm với ông.” Trần Ca đã sớm đứng dậy, hắn cũng không ngờ là La đổng sự lại nói với hắn những lời này.
“Tất cả mọi người đều tính đường lui cho mình, chỉ có cậu là khiến tôi cảm thấy bất ngờ.” Đóng cửa sổ lại, La đổng sự lấy một phần văn kiện trong ngăn kéo ra: “Thật ra, lần đầu tiên nghe chuyện này, tôi đã đồng ý. Cầm đi đi, có gì cần cứ nói với tôi, nhưng nhớ kỹ, cậu chỉ có thời gian từ hai đến ba tháng.”
-----
Dịch: Mịii
------