Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 65: Đội Trưởng Nhan




“Anh không làm gì cả! Em đợi một chút, anh lập tức xuống ngay!”

Trần Ca nhoài người qua cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, bên dưới Tòa nhà kinh dị quả thực có một đám người vây quanh, trong trong ngoài ngoài, phân ra ba bốn tầng, số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên.

“Ông chủ, hay là anh cứ tự thú đi, em cảm thấy việc này nháo lớn rồi!”

“Tự thú cái đầu em! Ở dưới chờ anh!” Cúp điện thoại, Trần Ca vội vàng khoác áo ngoài, vừa lau mặt vừa chạy ra cửa.

Kéo màn lên, đẩy hàng rào bảo vệ ra.

Ánh mặt trời chiếu lên người, lúc Trần Ca xuất hiện, trận huyên náo ầm ỹ bên ngoài lập tức yên tĩnh lại.

Du khách đang đứng bên ngoài đều nhìn về phía Trần Ca. Trong mắt có tò mò xen lẫn một tia thất vọng. Người đàn ông được cảnh sát nghiêm túc chờ đợi có vẻ ngoài… Hơi bị bình thường.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca bị nhiều người vây xem như vậy, thấy không khí có vẻ ngượng ngập, hắn cảm thấy mình nên nói cái gì đó: “Xin hỏi các vị đến là có chuyện gì?”

“Cậu là Trần Ca?” Viên cảnh sát dẫn đầu cầm một cái hộp. Ông ta có vóc dáng hơi béo, ánh mắt sắc bén, khí chất thành thục, nhưng bởi vì có một khuôn mặt trẻ con, cho nên khiến người ta có cảm giác hài hước khó tả.

“Vâng.”

“Có thể cho tôi xem căn cước của cậu không?”

Trần Ca tìm cả buổi, mới tìm được CMND đưa cho đối phương. Trong lúc đó, hắn cũng lén quan sát vị cảnh sát trước mặt. Đồng phục của người này cũng không giống đội trưởng Lý cho lắm.

“Tốt, đã xác định thân phận.” Viên cảnh sát có vóc người hơi tròn kia nở nụ cười, ông ta giơ tay vẫy vẫy đám phóng viên bên cạnh. Sau đó mở cái hộp trong tay ra, nói một cách trang trọng: “Đồng chí Trần Ca đã cung cấp chứng cứ quan trọng trong vụ án diệt môn tại nhà trọ Bình An. Căn cứ quy định hiện hành của thành phố Cửu Giang về việc trao tặng huy chương danh dự cho nhân viên an ninh có cống hiến đặc biệt và công dân tích cực trong công cuộc đảm bảo trật tự trị an thành phố, Cục công an thành phố đặc lệ (1) trao tặng cho đồng chí Trần Ca huy chương danh dự hạng ba về trật tự trị an.

(1) Đặc lệ: Chữ đặc trong đặc biệt, lệ trong tiền lệ, quy định. Từ này ý chỉ trường hợp đặc biệt, không giống với lẽ thường.

Người này liên tục nói một hơi, khiến Trần Ca ngẩn cả người. Mọi chuyện diễn biến có hơi nhanh, hắn tiếp nhận cái hộp trong khi cơn buồn ngủ còn chưa tan hết. Nhìn huy hiệu trong hộp, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Tiền thưởng đâu?

Viên cảnh sát nọ đứng bên cạnh Trần Ca, trước ống kính của phóng viên, hết lời thổi phồng Trần Ca một phen. Cả quá trình giằng co mất mười lăm phút mới chấm dứt.

Đám người giải tán, sau khi phóng viên rời đi, Trần Ca lặng lẽ đi tìm viên cảnh sát có vóc người hơi tròn kia: “Ông anh, xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Nhan, cậu có thể gọi tôi là đội trưởng Nhan, tôi là bạn học với lão Lý ở đồn công an tây thành. Ông ta có từng nhắc tới cậu với tôi.” Đội trưởng Nhan thoạt nhìn rất thân thiện, ánh mắt ông nhìn Trần Ca lộ ra một tia tán thưởng: “Cách xử lý của cậu trong vụ án diệt môn tại nhà trọ Bình An rất chính xác. Trong quá trình truy bắt nghi phạm, khả năng phản ứng và quan sát của cậu cũng khiến tôi và lão Lý cảm thấy kinh ngạc.”

Bị đội trưởng Nhan thổi phồng một trận, Trần Ca cũng ngại hỏi chuyện tiền thưởng: “Tôi nhiều nhất chỉ xem như khôn vặt mà thôi, nếu như không có cảnh sát các người, một mình tôi không cách nào thoát khỏi nhà trọ Bình An. Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, lời này không hề sai.”

Khen qua khen lại một hồi, đội trưởng Nhan phát hiện Trần Ca vẫn ở lì bên cạnh xe cảnh sát không đi, ông mỉm cười, đã hiểu rõ nguyên nhân trong đó: “Tiểu Trần, tiền thưởng của vụ án diệt môn cùng với huy chương danh dự hạng ba về trật tự trị an cần cậu mang chứng minh lên cục công an thành phố nhận. Bởi vì cách thời gian xảy ra án mạng quá lâu, cho nên có hơi chậm chạp, hi vọng cậu thứ lỗi.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Sau khi xác định chắc chắn sẽ có tiền thưởng, trái tim đang treo cao của Trần Ca rốt cuộc cũng quay về vị trí cũ.

“Hôm nay tôi đến đây, chỉ đơn thuần là muốn bày tỏ cảm kích với cậu. Mỗi một vụ án chưa phá đều để lại tảng đá đè nặng trong lòng cảnh sát, vụ việc sẽ được chuyển giao cho các thế hệ sau, cứ như vậy mà truyền lại. Bốn năm trước, tôi đã từng tham gia vụ án này, nó cũng là một khúc mắc trong tôi.” Đội trưởng Nhan nở nụ cười thiệt tình: “Đúng rồi, ông lão ở nhà trọ Bình An muốn gặp mặt cậu. Ông ấy bị liệt, nửa người dưới không động đậy được, nói cũng không ra tiếng, thế nhưng đầu óc không hề hồ đồ. Ông ấy biết cậu đã ra tay trợ giúp ông ấy, còn phá giải vụ án mấy năm trước, nên muốn gặp mặt nói lời cảm ơn cậu.”

“Ừm.”

Đối với Trần Ca, vụ án diệt môn kia chỉ là nhiệm vụ do điện thoại màu đen đưa ra, nhưng đối với thân nhân của người bị hại thì nó có ý nghĩa rất lớn.

“Cậu nên đến sớm một chút, ông lão đang ở trong bệnh viện. Có thể là do quá xúc động, cũng có thể là do chấp niệm để chèo chống cơ thể đã tiêu tan… Tóm lại, tình huống của ông ấy bây giờ không mấy lạc quan.” Nói xong những lời này, đội trưởng Nhan liền ngồi vào xe.

“Được, hôm nay có thời gian tôi sẽ đến đó.” Trần Ca nhìn đồng phục có hơi đặc biệt trên người đội trưởng Nhan, cảm thấy vị này có thân phận không tầm thường.

Đợi đến lúc xe cảnh sát rời khỏi, Từ Uyển cùng với mấy nhân viên trong công viên mới vây lại.

“Ông chủ, sắp lên TV nữa đúng không?”

“Có thể lắm, còn có huy chương danh dự nữa.”

Tùy tiện ứng phó vài câu, thấy Từ thúc trong đám người, Trần Ca lập tức kéo ông đến một góc hẻo lánh.

“Thúc, lúc trước tôi có hỏi chuyện thuê bãi đỗ xe tầng hầm… Sao rồi? Tôi sắp nhận được tiền rồi!”

Vừa nghe Trần Ca muốn thuê lại bãi đỗ xe tầng hầm, Từ thúc lập tức nhíu mày: “Đây không phải là vấn đề tài chính. Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu nhảy vào hố lửa được. Hiện tại, lượng khách đến công viên đang giảm xuống, tất cả mọi người đều đang tìm đường lui, cậu không thể lý trí một chút được à?”

“Tôi rất lý trí, tôi biết mình đang làm gì.” Trần Ca rất quyết tâm, manh mối quan trọng trong vụ mất tích của bố mẹ hắn rất có khả năng đang được cất giấu trong Tòa nhà kinh dị, chỉ có không ngừng phát triển tòa nhà, hắn mới có tư cách cùng năng lực chạm đến tấm màn bí ẩn kia.

“Thật sự không nghe tôi khuyên.” Từ thúc nói cả buổi, nhưng Trần Ca vẫn không dao động. Rơi vào đường cùng, ông đành phải gật đầu: “Cậu đi theo tôi, bởi vì tội phạm bị truy nã lẻn vào công viên, cho nên La tiên sinh cũng tới. Cậu có thể tự mình đi hỏi ông ấy.”

“La đổng sự cũng tới?” Trước kia, Trần Ca từng nghe bố mẹ nhắc đến người này. La tiên sinh là ông chủ của công viên Thế Kỷ Mới.

“Cậu nghĩ sao? Đội hình sự phân cục thành phố bố trí mai phục xung quanh công viên, nhất định sẽ thông báo cho tầng quản lý, yêu cầu toàn lực phối hợp, mấy ngày nay, La đổng sự luôn ở trong công viên.” Từ thúc dẫn Trần Ca đi đến tòa nhà văn phòng ở phía bắc công viên. Đây là kiến trúc cao nhất trong công viên ngoại trừ Ma Thiên Luân: “Lát nữa gặp La tiên sinh, chớ nói lung tung, nói ít sai ít, không nói không sai, hiểu chưa?”

Trần Ca theo Từ thúc bước vào thang máy, đi tới tầng cao nhất của tòa nhà, hai người dừng trước cửa phòng làm việc.

Cửa không khóa, Từ thúc gõ cửa, ngay sau đó, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi từ trong phòng bước ra.

Vóc người ông ta không được xem là cao, tóc hoa râm, mặt mũi thoạt nhìn rất hiền lành, bộ vest trên người cũng không phải hàng hiệu, bất quá rất sạch sẽ, viền áo cũng không có một nếp gấp nào.

“Vị này là La tiên sinh? Hình như không giống trong ảnh cho lắm.” Trong mắt Trần Ca, người đàn ông trước mặt này giống một giáo viên sắp về hưu hơn.

-----

Dịch: Mịii

------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.