Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 59: Vĩnh Viễn Ở Cùng Một Chỗ




Trong mặt kính âm u, phòng vũ đạo cực kỳ yên tĩnh, người đàn ông là người đầu tiên khôi phục lý trí. Hắn đứng trước mặt năm cô gái kia, hung hăng uy hiếp bọn họ.

Có một cô gái bị dọa khóc, người đàn ông túm cô lên, chỉ vào mặt cô nói cái gì đó, cô gái kia nghe xong thì liều mạng lắc đầu.

Lúc này, cô gái có vóc dáng cao gần bằng Trương Nhã đứng lên, cô chủ động đi đến bên cạnh người đàn ông, bắt đầu giúp hắn ta khuyên bảo những người còn lại.

Có lẽ cô ta và người đàn ông có quen biết, quan hệ giữa họ không hề đơn giản, có khả năng là ngay sau khi giáo viên rời đi, hắn ta liền xuất hiện có liên quan đến cô ta.

Nghe cô gái kia khuyên bảo, lại bị người đàn ông uy hiếp, rốt cuộc mấy cô gái còn lại cũng gật đầu. Bọn họ thương lượng thêm vài phút, sau đó, người đàn ông kia rời khỏi.

Năm cô gái cùng đi vào phòng thay đồ, thay quần áo, sau đó tất cả cùng đi ra.

Tấm gương trở lại như thường, nhưng không khí trong phòng vũ đạo ngày càng đè nén. Trần Ca có thể cảm nhận được hàn ý đến từ phía sau lưng mình, dường như hắn đang tựa lưng vào một cái xác lạnh băng.

“Hết rồi sao?” Tấm gương chỉ lưu lại những gì từng xảy ra trong phòng vũ đạo, những chuyện sau đó Trần Ca cũng không rõ lắm, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Nhảy xuống từ lầu bốn, chỉ cần đầu không chạm đất đầu tiên thì hẳn là sẽ có một đường sinh cơ. Lúc đó, rất có khả năng Trương Nhã chưa chết.

“Hồng Y Lệ Quỷ, oán niệm sâu nặng, chẳng lẽ là gã béo kia sợ chuyện bại lộ, nên đã giết chết Trương Nhã vẫn còn thừa một hơi thở? Hệ thống thoát nước của trung tâm được đổi mới hoàn toàn, có khả năng là vì gã béo đã lợi dụng hệ thống thoát nước để xử lý thi thể?” Ý nghĩ này chợt lóe lên, nhưng nhanh chóng bị Trần Ca loại trừ. Trương Nhã mất tích trong trường học, cảnh sát nhất định sẽ tra rõ, lại nói, việc xử lý thi thể cũng không phải chuyện mà ai cũng có thể làm được, nhiều khi, làm càng nhiều, sơ hở cũng càng nhiều.

Hắn rất tò mò chuyện xảy ra sau đó, nhưng hình ảnh trên gương đã chấm dứt, cái gương này chỉ lưu lại những chuyện xảy ra trong phòng vũ đạo.

“Có lẽ là mình nên gọi cho đội trưởng Lý, mạng người quan trọng, trường học tư nhân Tây Thành trực thuộc quyền quản lý của đội điều tra tây thành phố, chỗ của ông ấy nhất định có ghi chép liên quan.”

Cách nghĩ của Trần Ca không tệ, nhưng khi hắn chuẩn bị đi nhặt điện thoại, cơ thể vừa động, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.

Trương Nhã đang dán sau lưng hắn, máu tươi tí tách rơi, một sợi tóc giống như độc xà uốn éo bò lên vai hắn, quấn quanh cổ và ngực hắn, đem hai người buộc chặt lại với nhau.

“Tôi không đi, tôi chỉ muốn giúp cô!”

Trần Ca vội nói, hắn đã không thở được nữa rồi, nhưng tóc đen vẫn tiếp tục thắt chặt, dường như Trương Nhã muốn cắt rời hắn, sau đó dung hợp mỗi một mảnh thân thể hắn vào trong cô.

Hẳn là trong mắt Trương Nhã, chỉ có làm như vậy, hai người mới có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, đó mới gọi là tình yêu chân thành tha thiết.

Trần Ca vừa ra khỏi hang sói, lại rơi vào miệng hổ, rốt cuộc hắn cũng đã rõ vì sao bức thư tình của Trương Nhã lại là một lời nguyền. Vị tỷ tỷ này căn bản không thích người sống, càng là thứ cô ta yêu thích thì càng có khả bị cô ta giết chết.

Tựa lưng vào nhau, tay chân lạnh lẽo không còn một chút sức lực, Trần Ca có muốn phản kháng cũng không làm được, hắn chỉ có thể không ngừng khuyên: “Tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát, để cảnh sát trả lại công đạo cho cô, đưa những kẻ đã tổn thương cô ra công lý!”

Nói đến đây, Trần Ca có hơi chột dạ, tình huống của Trương Nhã rất đặc thù, cô ấy khác với một nhà bốn người ở nhà trọ Bình An, những người đã từng tổn thương cô ấy đều bị cô ấy nhét hết vào ghế rồi.

Cô gái ưu nhã, thiện lương lúc trước đã hoàn toàn hóa thành Lệ quỷ điên cuồng, Trần Ca không cách nào tưởng tượng được trước khi bị nhét vào ghế, năm cô gái kia đã gặp phải chuyện kinh khủng gì.

Hắn cũng đã từ bỏ ý định khuyên giải, nhưng không ngờ là khi hắn nói sẽ đưa kẻ sát nhân ra công lý thì tóc đen trên người không thắt chặt nữa.

“Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hung thủ thật sự còn chưa bị trừng phạt xứng đáng?”

Hắn lập tức nói, liên tục nhấn mạnh sẽ giúp Trương Nhã bắt tất cả những kẻ đã làm tổn thương cô.

Tóc đen từ từ buông lỏng, dường như Trương Nhã đang cân nhấc, lúc này, Trần Ca chỉ có thể chờ đợi.

Phòng vũ đạo tối đen yên tĩnh trở lại, hơn mười giây sau, một chuyện khó tin xảy ra.

Thời khắc quyết định sinh tử, cửa phòng vũ đạo bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông cao gầy ló mặt nhìn vào.

Lúc nhìn thấy Trần Ca, trên mặt hắn lộ ra nụ cười phấn khích pha lẫn sự hung ác. Cánh tay xăm hình hoa mẫu đơn rút một con dao gọt trái cây từ sau lưng ra.

Thật khéo, nhìn thấy người vừa đến, trên mặt Trần Ca cũng lộ ra tươi cười, vẻ mặt hưng phấn khó có thể kiềm chế, dường như đang nói: Rốt cục mày cũng tới!

“Không ngờ là tao sẽ xuất hiện ở đây đúng không? Mày để lại quá nhiều dấu vết, dây thường xuân trên vách tường bị mày làm đứt, cửa sổ duy nhất vào trung tâm nghệ thuật còn lưu lại vết bùn đất và cỏ khô còn rất mới, sau khi tiến vào tòa nhà, khắp nơi đều có dấu giày của mày. Mày sơ suất quá! Hôm nay, thù mới hận cũ, tao với mày cùng thanh toán ở đây đi!”

Người đàn ông cao gầy đứng ở cửa chính là Trương Bằng, hai mắt hắn chăng đầy tơ máu, trông vô cùng phấn khích, trên tay cầm chặt con dao gọt trái cây.

Nhưng điều mà Trần Ca không thể nào ngờ tới chính là sau khi nói một đống lời huyên thuyên, Trương Bằng vừa đặt chân vào phòng vũ đạo, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, giống như thay đổi cả một khuôn mặt.

Một giây trước vẫn còn hung hãn dữ tợn, một giây sau kinh hoảng lùi lại, lúc này, đôi mắt hắn tràn đầy oán hận cùng nham hiểm.

“Con quái vật trong gương tiếp quản thân thể hắn?” Trần Ca còn chưa kịp phản ứng, Trương Bằng đã dùng tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn, phóng xuống lầu. Cứ như hắn thấy được cái gì đó khủng bố lắm, khiến cho tứ chi hắn vặn vẹo, tựa như một con búp bê bị sút chỉ, lảo đảo chạy đi.

Tóc đen trên người đã buông ra, cô gái vốn đang đứng tựa lưng với Trần Ca đột nhiên biến mắt, chỉ kịp thấy một cái bóng màu đỏ nhạt lóe lên trong gương, dường như là đang đuổi theo.

Cảm giác lạnh lẽo sau lưng chậm rãi tiêu tan, Trần Ca nhúc nhích cơ thể cứng ngắc đã sớm chết lặng, nhặt điện thoại cùng ba lô lên, sau đó hắn nhanh chân chạy về một phía khác của tòa nhà, tốc độ của hắn tuyệt đối không chậm hơn Trương Bằng.

“Cái nhiệm vụ hảo cảm này trước mắt cứ để qua một bên, nếu thật sự công lược (1) được Trương Nhã, vậy thì cuộc sống sau này hẳn là rất kích thích.” Trần Ca lao ra khỏi trung tâm nghệ thuật, hắn vừa quay đầu nhìn lại sân trường u ám, vừa cầm điện thoại gọi cho đội trưởng Lý.

(1) Công lược: Theo nghĩa cũ là “tiến công chiếm đóng”, tuy nhiên, theo ngôn ngữ hiện đại, từ này thường được dùng trong các game về tình cảm hoặc trong các truyện ngôn tình thể loại hệ thống, để chỉ quá trình tăng độ hảo cảm từ 0 đến một mức nào đó để nhận được kết quả Happy Ending/Good Ending (Nguồn: Internet).

Chuông vừa vang lên, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, trong điện thoại vang lên tiếng của đội trưởng Lý: “Tiểu Trần? Trương Bằng lại tìm cậu à?”

“Trường học tư nhân Tây Thành! Trương Bằng đang ở đây! Mặt khác, tôi còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói với thúc!” Giọng Trần Ca gấp gáp, hắn đã cách xa trung tâm nghệ thuật, đang chạy về phía cổng trường.

“Phó Quân, Đại Dũng, hai cậu lập tức báo cho đội hình sự.” Đội trưởng Lý không cúp điện thoại, sau khi ra lệnh xong, lại quay sang nói với Trần Ca: “Cậu còn có chuyện quan trọng khác muốn nói?”

“Đúng vậy, ngay tại trường học tư nhân Tây Thành, tôi phát hiện một vụ án mạng!”

-----

Dịch: Mịii

------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.