Ông chú lái xe tái mặt, cười khan một tiếng: “Vậy thì... Chúc cậu thành công.”
“Sẽ như vậy, có thể tắt điện thoại chưa?” Trần Ca lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là thân thiện nhất: “Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Đúng, đúng.” Ông chú thoải mái đồng ý, tiện tay chạm vài cái, sau đó lái xe đi lên trước cỡ 2 3m. Lúc này, đột nhiên đèn bộ đàm trong xe nhấp nháy, ông ấn nhẹ vào đó, còn chưa kịp nói, thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tục tằn.
“Lão Lưu, ông ở trường học tư nhân Tây Thành à? Tôi cứ cảm thấy kỳ quái, đêm hôm khuya khoắt sao lại có người muốn đến đó. Tôi cũng gặp một khách như vậy, hai chúng ta đang ở rất gần. Đúng rồi, ông phát cái gì trong nhóm vậy? A, hình như tôi bị kẹt khúc cây rồi?”
“Không có gì, không có gì, lo lái xe của ông đi.” Ông chú lau mồ hôi trán, tắt bộ đàm.
“Chắc là tôi bị lừa rồi? Chú à, tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?” Trần Ca nhíu mày, hắn cũng sợ lát nữa cảnh sát sẽ tới: “Dừng ở đây đi.”
“Được!” Tài xế không nói hai lời đã ngừng xe, bắp chân của ông vẫn còn đang run run.
Trần Ca kiểm tra lại đồ đạc của mình một lượt, sau đó mới đeo ba lô bước xuống xe. Lúc hắn đóng cửa xe lại, phát hiện trên màn hình có một hàng chữ nhấp nháy: Tôi bị cướp, mau báo cảnh sát!”
“Thủ đoạn bịp bợm của ông chú này nhiều thật!”
Trần Ca đưa nhìn xe taxi chạy như bay, hơn mười giây sau, chung quanh gần trăm mét phút chốc rơi vào yên tĩnh.
Trời đêm không sao, hình như là sắp có mưa, mây hạ xuống rất thấp, một chút ánh sáng cũng không có.
Trần Ca mở điện thoại, nhìn đồng hồ, cách thời gian giao hẹn còn tám phút.
“Vừa rồi ở trong xe, mình nghe người ở đầu dây bên kia bộ đàm có nói, ông ta cũng chở một người đến trường học tư nhân Tây Thành. Nửa đêm nửa hôm như thế này, lại có người chạy đến đây, phải chăng có liên quan đến mình?” Hắn dừng lại suy nghĩ, nếu như không phải thời gian hạn chế, ắt hẳn hắn sẽ mai phục hai bên đường, xem thử xem là ai đến sau mình.
“Còn lại tám phút, hay là mình cứ đi vào trường trước thì tốt hơn, quen thuộc địa hình, cũng coi như là chiếm được tiên cơ.” Khu vực lân cận trường học tư nhân Tây Thành là đất bỏ hoang, không có lấy một ngọn đèn, chỉ một con đường càng lúc càng hẹp chạy ngang qua rừng cây um tùm.
Mở đèn pin trong điện thoại lên, Trần Ca đi dọc theo đường cái khoảng 100m, rốt cục đến được cửa chính của ngôi trường bỏ hoang kia.
Dây xích khóa hai bên hàng rào rỉ sét lại với nhau, cửa đóng chặt, nhìn qua lưới sắt, bên trong là một mảnh đen kịt.
“Làm sao để vào?”
Trần Ca loanh quanh ngoài cửa trong chốc lát, sau đó, hắn ném ba lô vào trường học, rồi chạy lấy đà nhảy lên, bám vào tường, trèo qua.
Sân trường không được xem là lớn, liếc mắt có thể nhìn thấy trong bóng tối có mấy tòa nhà trống rỗng, đen kịt, tựa như những người gác đêm cô độc.
Bảng tên trường đã bị dỡ bỏ, thật ra, Trần Ca cũng không biết ngôi trường này tên thật là gì, chỉ biết rằng tất cả mọi người đều gọi nó là học viện tư nhân Tây Thành.
Cây cối mọc lan tràn, không thấy rõ đường đi, thỉnh thoảng còn có cái gì đó cọ vào bắp chân, cảm giác vừa đau lại vừa ngứa.
“Mình đã đến đây trong thời gian quy định, nhiệm vụ kế tiếp chính là vào trong đó tìm đôi giày khiêu vũ màu đỏ của Trương Nhã.” Trần Ca lấy búa đa năng trong ba lô ra, nắm lấy cán búa lạnh buốt, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Dùng di động chiếu sáng, Trần Ca đi vào bên trong trường học. Nhưng còn chưa đi được bao xa, hắn đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng, hắn dừng lại, sau đó lui về sau mấy bước.
“Cảm giác của mình bị sai sao? Vì sao có cảm giác lúc đi vào trường, bả vai dường như bị đẩy? Lúc mình lui về sau, phía sau dường như bị cái gì đó chặn lại, có một lực cản không thể nào giải thích được.” Quay đầu nhìn nhìn hai bên vai, không có gì cả, Trần Ca lại chiếu đèn ra soi phía sau lưng mình, cũng không có thứ gì tương tự như quỷ hồn trong tưởng tượng của hắn.
“Hay là cô ta đã tới? Đang ở bên cạnh mình? Chỉ có điều mình không nhìn thấy cô ta mà thôi?” Trần Ca rùng mình một cái, rất muốn vung búa ra sau lưng, nhưng nghĩ lại, lỡ như Trương Nhã thật sự ở phía sau hắn, một búa này nện xuống, chọc giận đối phương thì biết làm sao bây giờ?
Hắn chỉ là ông chủ một Tòa nhà kinh dị, vừa nhỏ yếu, vừa bất lực, ở nơi hoang vu hẻo lánh này, chọc giận một cái Lệ quỷ thì hậu quả... Khó mà lường được.
“Được rồi, đi vào trước rồi tính.” Trần Ca xốc ba lô lên, giơ điện thoại, cầm theo búa đa năng, đi vào giữa sân trường.
Bầu trời càng lúc càng tối, gió nổi lên, trong gió còn kèm theo vài hạt mưa bụi lất phất.
“Nơi mà đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia có khả năng xuất hiện nhất chính là khu vực thay đồ nữ trong phòng khiêu vũ và phòng ngủ của Trương Nhã. Cần phải tập trung tìm kiếm ở hai nơi này.”
“Ký túc xá nữ?”
Ký túc xá bốn tầng lầu không tính là cao, nhưng bởi vì đã bỏ hoang quá lâu nên nhìn có hơi u ám.
Cửa kính của ký túc xá đã bị khóa chết, Trần Ca dán sát người lên cửa, nhìn vào bên trong.
Hành lang tối như mực, tất cả cửa phòng ở hai bên đã bị khóa chặt, quỷ dị nhất chính là giữa hành lang có một cái ghế đưa lưng về phía cửa phòng.
“Một cái ghế đặt ngay ngắn giữa hành lang? Có ẩn ý gì?” Trần Ca lui về sau một bước: “Cửa trường cùng với cửa ký túc xá đều được khóa lại, trên hành lang không hề có rác rưởi, có thể nhìn ra, khi trường học đóng cửa, tất cả đều được thanh lý vô cùng sạch sẽ, thế nhưng vì sao lại khư khư giữ lại một cái ghế trên hành lang? Chẳng lẽ bị cưỡng bức rối loạn ám ảnh cưỡng chế (1) à?”
(1) Cưỡng bức rối loạn ám ảnh cưỡng chế: Một bệnh lý về tâm thần, gần giống như stress, khiến cho bệnh nhân luôn lặp đi lặp lại một hành động vô nghĩa. Ở đoạn này ý Trần Ca muốn ám chỉ việc khư khư đặt một cái ghế ở giữa hành lang là hành động của một ai đó mắc loại bệnh. Còn muốn tìm hiểu rõ hơn về bệnh này, các đạo hữu có thể nhờ bác google.
“Nếu như cái ghế này là do nhân viên của trường lưu lại, thì bọn họ làm vậy vì cái gì? Nếu như không phải họ lưu lại, vậy thì sau khi cửa bị khóa chết, ai đã đem đặt nó ở giữa hành lang?” Trần Ca cầm di động ngắm vào cửa thủy tinh, cái ghế nằm ở cách lối ra khoảng năm mét, phía trên nó là một cái đèn hành lang đã bị vỡ.
“Đèn trên hành lang bị đập bể, dây điện lòi cả ra ngoài, cái ghế, dây điện, cảnh tượng này sao giống treo cổ vậy trời?” Nói thật là sau khi nhìn thấy cảnh tượng quái dị kia, trong lòng Trần Ca cảm thấy lo ngay ngáy: “Hẳn là mình đã suy nghĩ nhiều.”
Hắn nhìn chung quanh một lượt, gió đêm thổi bay lá cây, sân trường vào lúc nửa đêm càng lúc càng quái đản.
“Không được tự mình hù mình, Hồng Y Lệ Quỷ Trương Nhã là tồn tại kinh khủng nhất trong ngôi trường này, mình có thư tình của cô ấy, ai dám làm khó mình?”Chuyện đã đến nước này, Trần Ca cũng chỉ có thể tự an ủi mình: “Đây chỉ là nhiệm vụ hảo cảm, nói trắng ra là một cuộc hẹn đặc biệt mà thôi, không cần phải lo lắng, càng không cần sợ hãi.”
Trần Ca lẩm bẩm an ủi mình, sau đó cầm búa đa năng đi đến cửa thủy tinh, đang chuẩn bị đập cửa kính tìm lối vào thì đột nhiên hắn phát hiện một chuyện.
Vốn dĩ cái ghế đang ở chính giữa đèn hành lang, lúc này nó lại chệch so với cái đèn một mét, hình như là nó vừa di động.
“CLGT?”
Đây là lần đầu tiên Trần Ca chứng kiến chuyện như vậy: “Mình bị hoa mắt sao?”
-----
Dịch: Mịii
------