Hít sâu một hơi, Trần Ca vốc nước lạnh rửa mặt, một lúc lâu sau, hắn mới bình tĩnh trở lại.
“Nên đi rồi.”
Trần Ca lấy ba lô lần trước đã dùng khi đến nhà trọ Bình An ra, bỏ thư tình của Trương Nhã, sạc điện thoại, búa đa năng vào. Trải qua bài học vừa rồi, hắn trực tiếp nhét dao gọt trái cây vào túi quần, đồng thời, cả con búp bê mà bố mẹ để lại, hắn cũng cho luôn vào túi áo.
Tuy là nhìn qua cả người hắn căng phồng lên, không xem là đẹp, nhưng ít nhất như vậy có thể khiến hắn an tâm.
Chuẩn bị xong, Trần Ca khóa cửa Tòa nhà kinh dị, vội vã rời khỏi công viên.
Bây giờ là 12h15, xe cộ rất thưa thớt, mất 10 phút, hắn mới đón được một chiếc taxi.
“Đến gần trường học tư nhân Tây Thành, tôi rất gấp, làm phiền chú nhanh lên.”
“Được, lên xe đi.” Lái xe là một ông chú rất thoải mái, trong xe còn đang phát đĩa nhạc đã lưu hành mấy năm trước.
Xe khởi động, Trần Ca ngồi ở băng sau, tranh thủ thời gian bắt đầu lên mạng tìm kiếm tin tức có liên quan đến nhiệm vụ.
Khi nhiệm vụ hảo cảm được mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện chính là Cổ tích Andersen “Giày khiêu vũ màu đỏ”. Hắn tra trên mạng tìm thấy bản gốc của câu chuyện này, nhìn qua một lần, cảm thấy truyện cổ tích này có hơi đáng sợ.
Truyện chủ yếu kể về một cô gái nhận được một đôi giày khiêu vũ màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Cô thường xuyên mặc nó đi khiêu vũ ở giáo đường. Nhưng có thể bởi vì đã khinh nhờn thần linh, cho nên cô không cách nào tháo đôi giày khiêu vũ kia ra được, chỉ có thể không ngừng khiêu vũ. Cô gái sợ hãi, bất lực, sức cùng lực kiệt, cuối cùng, đành phải năn nỉ người tiều phu chặt đôi chân của mình. Sau đó là cao trào của câu chuyện, đôi chân bị chặt xuống kia mang đôi giày đỏ, vừa nhảy vừa chạy đi thật xa...
“Cái này gọi là cổ tích à?” Trần Ca không dám tưởng tượng hình ảnh kia, nhiệm vụ tối nay của hắn chính là phải tìm được đôi giày khiêu vũ màu đỏ cho Trương Nhã.
“Lúc mình quay trúng bức thư tình nguyền rủa, điện thoại màu đen đã từng miêu tả Trương Nhã. Cô mặc đồng phục nhuốm máu, chân mang một đôi giày khiêu vũ màu đỏ, lúc sắp chết cô đã ăn bận như vậy, chẳng lẽ giày khiêu vũ màu đỏ trong chuyện cổ tích là có thật? Một khi mang vào thì không thể lấy xuống?”
Trần Ca cảm thấy hơi sợ, nhiệm vụ lần này không giống với trước đó, hắn sắp đối mặt chính là một Hồng Y Lệ Quỷ có hẳn giao diện riêng, chỉ có ma quỷ mang trong mình oán niệm sâu nặng nhất, hung tàn nhất mới có được đãi ngộ như vậy.
“Xem ra giày khiêu vũ màu đỏ chính là mấu chốt của đêm nay.” Trần Ca xem đi xem lại câu chuyện cổ tích kia, thật ra, nó chỉ là một lời nhắn gửi đến mọi người. Đừng ham mê hư vinh, phải luôn khiêm tốn và biết kính sợ: “Lúc vừa nhận nhiệm vụ hảo cảm, câu chuyện cổ tích này là thứ đầu tiên xuất hiện, rốt cuộc nó có hàm ý gì?”
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, nên dứt khoát rời khỏi ứng dụng, quay sang tìm tòi những chuyện có liên quan đến trường học tư nhân Tây Thành.
Trường này chỉ mới xây dựng được hai năm rưỡi đã bị đóng cửa, bỏ hoang suốt một thời gian dài.
Về phần nguyên nhân đóng cửa thì có rất nhiều lời đồn trên mạng, có người nói là vì thu phí không hợp lý, cũng có người nói là không đủ giấy chứng nhận.
Trần Ca nhẫn nại xem hết tất cả các tin tức có liên quan, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cái nào nhắc đến Trương Nhã, cứ như cô không hề có một xu quan hệ với ngôi trường này.
“Có vấn đề! Chân tướng chắc chắn không như những suy đoán trên mạng kia. Có thể còn có bí ẩn đằng sau đó!” Trần Ca nhìn những ngọn đèn đường không ngừng thụt lùi bên ngoài cửa sổ, nheo mắt: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà một cô gái lại hóa thành Hồng Y Lệ Quỷ? Vì sao cô ấy lại có oán niệm lớn như vậy? Chuyện đó có liên quan đến đôi giày khiêu vũ màu đỏ kia không?”
Trần Ca im lặng suy nghĩ, âm thanh phát ra từ máy phát nhạc trong xe đột nhiên to hơn, hắn kinh ngạc nhìn về phía tài xế, ông chú kia cũng đang đánh giá hắn qua kính chiếu hậu.
“Có chuyện gì phiền lòng à? Tuổi còn trẻ sao lại sầu khổ như vậy?” Ông chú là dạng người thích tán gẫu, lúc vừa lên xe đã trò chuyện với Trần Ca đôi câu. Nhưng vì hắn muốn tìm kiếm thêm tin tức, cho nên không đáp lại ông.
“Gần đây gặp phải rất nhiều thứ chưa bao giờ tiếp xúc qua, cho nên có hơi bận lòng.” Trần Ca lễ phép cười, cất di động vào.
“Dục tốc bất đạt, tất cả rồi sẽ khá hơn, cảm thấy buồn phiền thì nghe nhạc đi, thoáng chốc hết thảy sẽ qua.” Ông chú lái xe nhịp chân theo nhạc, tâm trạng rất tốt, quả thật là đang xem công việc lái xe đêm thành nửa đêm đi hóng mát: “Đúng rồi, đêm hôm khuya khoắt cậu chạy đến trường học tư nhân Tây Thành làm gì? Chỗ đó vô cùng hoang vắng, chung quanh dường như không có khu dân cư.”
Trần Ca há to miệng, cuối cùng, hắn nói: “Có hẹn.”
“Hẹn? Giờ này mà còn hẹn hò à?” Ông chú quay đầu liếc nhìn Trần Ca.
“Thật, tôi cũng không biết phải nói với chú như thế nào, người đó tính tình không được tốt cho lắm, có hơi cổ quái...” Trần Ca cố gắng nói bình thường một chút, đối với một người đàn ông trước giờ chưa từng hẹn hò thì việc được người đẹp hẹn là một chuyện rất có mặt mũi.
“Đây là chuyện tốt mà! Có gì phải âu sầu, cậu sợ người ta không nhìn trúng cậu? Bất quá cũng đúng, nào có ai như cậu, ăn mặc như vậy để đi hẹn hò à? Tôi nói cậu nghe, đàn ông cần phải biết cách ăn mặc, cậu nhìn cái ba lô này xem, hoàn toàn không hề phù hợp với khí chất của cậu.”
Ông chú lái xe mở miệng như súng liên thanh, nói đến mức Trần Ca cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Người ta hẹn hò đều vui vẻ, lòng đầy chờ mong, nhưng cuộc hẹn của hắn chỉ có thể dùng hai từ “vi diệu” để mô tả. Nói là hẹn, không bằng nói hơn phân nửa là hoàn cảnh ép buộc, vì mạng sống mà không thể không chui đầu vào.
“Đàn ông hẹn hò nhất định không được keo kiệt, là thân sĩ, đừng nên suốt ngày chỉ biết lên wechat, nghe con gái người ta ý kiến kìa. Trong mắt các cô, hết thuốc chữa nhất chính là căn bệnh Ung thư nam thẳng (1), ấn tượng đầu tiên rất quan trọng đấy...”
(1) Ung thư nam thẳng: Ngôn ngữ mạng, dùng để chế giễu những người đàn ông luôn sống trong thế giới riêng của họ, tôn sùng thẩm mỹ của họ, hay chê bai và thờ ơ với những giá trị của phụ nữ.
Nghe ông chú lái xe ân cần dạy bảo, Trần Ca rất muốn đổi đĩa nhạc của ông thành “Mai mối”, để bên tai thanh tĩnh một chút.
Chẳng mấy chốc, xe cộ và nhà cửa hai bên ít dần, con đường bắt đầu gồ ghề hơn, đèn đường cũng không thấy đâu nữa.
Cảnh bên ngoài cửa sổ xe càng lúc càng hoang vắng, dân cư thưa thớt, hai bên đường bắt đầu xuất hiện rừng cây.
“Còn muốn đi nữa sao? Phía trước ngoại trừ một ngôi trường thì chung quanh không có gì, có phải cậu nhớ sai đường hay không?” Ông chú lái xe liếc nhìn bản đồ hướng dẫn, rốt cuộc đổi chủ đề.
“Không, cứ ngừng lại ở gần trường học là được, bao nhiêu tiền?”
“Mười chín tệ, thanh toán thông qua di động của cậu đi, tôi vừa thay ca đêm, không có tiền lẻ.”
“Được.”
Trần Ca tìm điện thoại, không cẩn thận lấy cả dao gọt trái cây ra. Con dao rơi xuống nệm xe, ông chú lái xe liếc thấy, tim lập tức nảy lên một cái.
Tiếng nhạc trong xe từ từ nhỏ đi, ông chú lái xe giả vờ giả vịt giơ tay lên, lúc cầm lấy chai nước, ngón tay lén chạm một cái lên điện thoại.
Mấy hành động mờ ám này... Trần Ca đều nhìn thấy, hắn cười khổ, chắc hẳn đối phương đã xem hắn là kẻ cướp xe rồi.
“Thanh toán thành công.” Trần Ca giơ điện thoại lên, liếc qua vị trí ghế lái: “Chú, chú đang ghi âm, chuẩn bị báo cảnh sát à?”
Ông chú lái xe đang uống nước, xem chút bị sặc, ông ho khan vài tiếng, liên tục khoát tay.
“Thật ra tôi có thể hiểu được, bất quá...” Trần Ca nhìn ngôi trường có hình dáng quái dị bên ngoài cửa sổ: “Tôi thực sự có hẹn.”
-----
Dịch: Mịii
------