Vẻ mặt Trần Ca trông rất quái dị, hắn nhớ tới ánh mắt ngang ngược cùng biểu cảm hung ác của Trương Bằng trong camera giám sát: “Bạn học này thật sự là đối thủ “Thần cấp” mà.”
Âm thanh cưa đồ trong bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm cũng không dừng lại bởi vì Trương Bằng tiến vào, hẳn là con quái vật trong gương không ngờ là có người sẽ xông thẳng vào đó.
“Không thể tiếp tục đợi được nữa, mình muốn tận mắt nhìn thấy con quái vật kia tiến vào thân thể Trương Bằng, có như vậy mình mới có thể an tâm.”
Nhìn lướt qua màn hình camera giám sát, sau khi xác định vị trí của Trương Bằng, Trần Ca ném khóa sắt bên trong trang phục Bác sĩ vỡ sọ xuống đất, chỉ khoác cái áo blouse nhuốm máu lên người, đeo cái mặt nạ da người lên.
Hắn thử vung búa sắt vài cái, một loại cảm giác bạo ngược, tà ác phát ra từ trên người hắn.
“Sao lại có cảm giác mình mới là trùm cuối nhỉ?”
Lấy chìa khóa và điện thoại, nhét búp bê vải vào trong ngực, Trần Ca cầm lấy cái búa có tạo hình vô cùng đẫm máu kia bước ra khỏi phòng điều khiển chung.
...
Bên trong bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, Trường Bằng cảm thấy dao trong tay mình càng lúc càng nặng, vì ngày hôm nay hắn đã chuẩn bị thật lâu, nhưng không ngờ là người tính không bằng trời tính, vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện.
Đã hơn một giờ sáng, lúc này, dù không ngủ thì mọi người chắc chắn cũng đang ở trong phòng ngủ. Lúc vừa nhìn thấy tấm bảng phòng nghỉ của nhân viên, hắn đã kích động cả buổi, phí hết hơi sức mới có thể khôi phục quyết tâm.
Hắn không ngừng tự nói với mình nhằm kích thích thù hận trong lòng, cuối cùng quyết định to gan phá cửa mà vào.
Sau khi xông vào phòng, hắn chém lung tung lên giường, thậm chí do dùng sức quá mạnh, hắn còn làm bị thương chính mình.
Lưỡi dao dính máu, nhưng đến khi hắn phát hiện trên giường căn bản không có người, vết máu duy nhất trên giường là của chính hắn, trong lòng ngoại trừ oán hận, cũng chỉ có uất ức, sát niệm của hắn càng tăng lên, lý trí đã bị lửa giận thiêu rụi.
“Phá hủy nhà trọ Bình An, đưa Quyên Nhi của tao vào tù, tên tiểu gia hỏa xen vào việc của người khác, tao nhất định phải chém chết mày!” Trương Bằng càng nghĩ càng giận, lúc này hắn nghe thấy tiếng cưa đồ vật, cứ như ruồi bọ quanh quẩn bên tai, khiến cho tâm tình của hắn càng thêm nóng nảy.
Hắn nắm chặt dao, không ngừng tiến về phía phát ra âm thanh, vì đề phòng bị phát hiện, trên đường đi hắn luôn cẩn thận từng li từng tí.
“Đã đến rất gần rồi, chính là ở tầng này!” Trương Bằng ló đầu nhìn hành lang đen kịt, hắn không đem theo bất kỳ thứ gì để chiếu sáng, cả người hắn dán sát vào vách tường, từ từ tiến vào hành lang lầu ba.
“Trong cái tòa nhà kinh dị này âm khí dày đặc, đường đi phức tạp như mê cung, chờ mình chém chết hắn xong, tùy tiện tìm một chỗ giấu xác, đoán chừng mười ngày nửa tháng người bên ngoài mới phát hiện” Khóe miệng Trường Bằng cong lên, hắn cảm thấy nụ cười của mình bây giờ nhất định rất đáng sợ.
“Tiếng động ở phía trước, nhưng mà đêm hôm khuya khoắt tên này không ngủ lại chạy đến đây làm gì? Sửa chữa đạo cụ suốt đêm à?” Trương Bằng cúi người, thả lỏng thân thể, hắn dùng ống tay áo băng kín miệng vết thương, sau đó rón rén đi tới gần.
Cuối hành lang lầu ba chính là cửa vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, ở đó Trương Bằng thấy một cái bóng đen mơ hồ.
Cái bóng kia đứng ở giữa cửa, trong tay cầm thứ gì đó vạch lên cửa.
"Kỳ lạ, sao hắn không bật đèn?" Đi tới gần, Trương Bằng mới cảm thấy có gì đó sai sai. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ sâu xa, trong đầu hắn giờ đây chỉ có khoái cảm trả thù.
Không khí như đông cứng lại, hắn từ từ vung dao lên cao, thân thể kéo căng như một cây cung, mũi dao nhắm thẳng vào bóng đen phía trước.
"Đi chết đi!"
Bằng tốc độ nhanh nhất, gương mặt Trương Bằng trở nên vặn vẹo, dao nhọn trong tay hung hăng đâm thật mạnh vào giữa người của bóng đen.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười phấn khích, nhưng ngay sau đó, nụ cười kia lập tức biến mất.
Dao nhọn trực tiếp xuyên qua thân thể bóng đen, đâm vào không khí.
Quán tính cực lớn làm cho Trương Bằng bổ nhào về phía cửa, xém chút nữa là bi trật luôn thắt lưng.
"Chân Long Giáng Thế?"
Vô luận thế nào thì Trương Bằng cũng không thể chấp nhận được kết quả này.
Hắn cuống quít bò dậy, điên cuồng vung dao vào không khí: "Người đâu? Người đâu!"
Sau khi dùng hết khí lực bộc phát hết lửa giận trong lòng, một cảm xúc chưa bao giờ có sinh ra trong lòng Trương Bằng.
"Vừa rồi rõ ràng mình nhìn thấy có một cái bóng đen đưa lưng về phía mình! Không có khả năng nhìn lầm được!" Lúc này Trương Bằng cũng không sợ bị bại lộ nữa rồi, hắn lấy điện thoại di động ra chiếu sáng bốn phía, cửa gỗ chằng chịt những vết cắt, trên mặt đầy mảnh gương vỡ bén nhọn: "Những thứ này đều do bóng đen kia để lại, mình có thể chắc chắn trăm phần trăm vừa rồi có một người đứng đây!"
Rõ ràng một người đứng đấy, vì sao chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi?
Trương Bằng bất giác rùng mình một cái, lửa giận trong lòng hắn đã bị giội tắt, hắn ngơ ngác nhìn lại hành lang tĩnh mịch.
"Con người vĩnh viễn không có khả năng đột nhiên biến mất, trừ phi... đây không phải là người." Hắn nuốt nước bọt, ánh sáng điện thoại không cách nào mang đến cảm giác an toàn, ngược lại càng làm cho hắn thêm hoảng hốt, dường như tất cả những nơi ánh sáng không chiếu tới để có quái vật ẩn nấp.
"Ông chủ tòa nhà kinh dị không phải người, ở đây thật sự có quỷ!" Trán Trương Bằng đổ đầy mồ hôi lạnh, bàn tay cầm dao cũng bị mồ hôi thấm ướt, báo thù, hành hung gì gì đó đều bị hắn ném tận sau đầu. Hắn vội vã quay lưng bỏ chạy, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Trương Bằng cầm điện thoại, càng chạy càng nhanh, hoàn toàn không có phát hiện cửa lối thoát hiểm ở đầu hành lang không giống với lúc trước.
"Chuyện báo thù sau này hãy nói, nơi này không thể ở lâu." Giữ chặt miệng vết thương, Trương Bằng mới vừa chạy đến đầu hành lang thì phía sau cửa có một bóng đen đánh về phía hắn.
"Răng rắc!"
Âm thanh xương cốt vỡ vụn có thể nghe rất rõ ràng, Trương Bằng cảm thấy cánh tay phải của mình mềm nhũn đi, mất hết tri giác, khiến hắn đần mặt ra.
"Ngại quá, nện lệch rồi." Trần Ca cầm theo búa sắt đi ra từ phía sau cửa, cái mặt nạ da người gớm ghiếc vặn vẹo thành đủ loại biểu cảm khủng bố mỗi khi hắn mở miệng nói chuyện: "Tôi vốn định đập nát xương bả vai của anh cơ."
Giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện lông gà vỏ tỏi nào đấy, Trương Bằng nhìn Trần Ca đang đứng sau cửa, có cảm giác hít thở không thông!
Mày hung dữ cái gì đây! Tao mới là hung thủ giết người mà!
Thật ra Trương Bằng rất muốn thử phản kháng, nhưng khi ánh mắt hắn quét qua đường rãnh trên thân cây búa sắt dài hơn 40cm trong tay Trần Ca, bàn tay đang cầm dao của hắn không còn nghe theo sai khiến nữa.
Trên thân búa có một đường rãnh, cán búa có hình dạng giống như xương cột sống... Mày sợ người khác không biết mày là sát nhân cuồng à?
Không cho đối phương có thêm thời gian, Trần Ca lại vung búa lên đánh vào đùi Trương Bằng. Hắn cần một người mất năng lực phản kháng, dùng để làm vật chứa con quái vật trong gương.
"Bành!"
Lan can cầu thang bị nện một cú, Trương Bằng thoát hiểm trong gang tấc. Một tay bị thương, một tay bị nện gãy xương, lúc này hắn làm gì còn ý nghĩ phản kháng, ngay cả dao cũng ném đi, điên cuồng chạy xuống lầu.
"Lá gan nhỏ như vậy, ai cho anh dũng khí đến "thăm" tòa nhà kinh dị của tôi hử?"
Trần Ca cầm búa đuổi theo sát phía sau, hai người một đuổi một chạy, xuống tới lầu một.