Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 28: Hình Như Không Giống Với Miêu Tả!




“Bây giờ bọn họ muốn tới?” Thật ra Trần Ca cũng không để tâm đến đám học trưởng của Hạc Sơn cho lắm.

“Tôi lén báo tin cho anh đấy, các học trưởng dự định sẽ quay một cái video hài trong nhà ma của anh, sau đó post lên mạng, pha trò cho học tỷ vui. Anh cũng đừng trách bọn họ âm hiểm, khoa chúng tôi có năm lớp, nhưng tổng cộng chỉ có sáu bóng hồng. Anh lại đi dọa hoa khôi của khoa. Lão đại, anh tự cầu phúc đi!” Dường như có người sắp đến, Hạc Sơn nói xong liền cúp điện thoại.

“Quay video hài trong nhà ma của mình?” Trần Ca cất điện thoại, sắc mặt cổ quái: “Gan của đám sinh viên pháp y khá lớn, đúng lúc để bọn họ trải nghiệm thử bối cảnh mới, hi vọng đến lúc ra ngoài, bọn họ còn cười được.”

Hết giờ nghỉ trưa, Trần Ca bước xuống lầu, đẩy hàng rào bảo vệ Tòa nhà kinh dị ra. Du khách buổi sáng chưa kịp vào tham quan lập tức xúm lại.

Trong đó có rất nhiều người ở tỉnh khác, đã xem qua video của Trần Ca trên Tik tok nên cố ý đến đây. Có rất nhiều người còn dẫn theo họ hàng, bạn bè cùng đến, một số chỉ đơn thuần là vì tò mò, thấy có nhiều người xếp hàng như vậy nên cho là hạng mục này nhất định rất thú vị.

“Vé vào cửa là hai mươi tệ, để có được trải nghiệm tốt nhất, một lần vào không được quá ba người.” Trần Ca vừa giữ trật tự vừa liên lạc với Từ Uyển, hai người bận tối mày tối mặt.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hơn ba giờ chiều, có bảy người trẻ tuổi đi vào Thiên Đường Thế Kỷ Mới. Bọn họ giống như là mang theo sứ mạng, đi thẳng về phía Tòa nhà kinh dị.

Bảy người này có vẻ không hợp tính nhau, bọn họ cũng rất ít trao đổi với nhau, chỉ im lặng đứng xếp hàng trước cửa Tòa nhà kinh dị, khiến cho bầu không khí phút chốc trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Hơn mười phút sau, thêm một tốp du khách nữa dắt díu nhau đi ra, lúc này, người cao to nhất trong bảy người kia bước đến trước mặt Trần Ca.

“Ông chủ, sáu tấm vé vào cửa!” Giọng của hắn rất trầm.

Trần Ca ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại nhìn lướt qua đội ngũ đang xếp hàng trước cửa: “Nhóm bảy người các cậu không phải đi cùng nhau à?”

“Người này chỉ phụ trách dẫn đường.” Người thanh niên cao to trực tiếp đẩy Hạc Sơn ra.

“Lão đại, tôi không vào.” Hạc Sơn vốn có bóng ma tâm lý với Tòa nhà kinh dị, hắn mở miệng chào một tiếng, sau đó tranh thủ trốn đi.

“Cũng đã đến rồi, sao lại để cậu ở bên ngoài được? Vé này tôi tặng cậu.” Trần Ca tiện tay đưa ra bảy cái vé: “Các cậu đều là sinh viên của học viện pháp y Cửu Giang? Sau này, xin chiếu cố nhiều hơn!”

Trần Ca bày ra vẻ mặt hiền lạnh, mười phần nhiệt tính, khiến cho mấy cậu thanh niên học viện pháp y còn chưa bước chân vào xã hội có chút ngượng ngùng.

“Hạc Sơn, ông chủ đã có lòng tặng vé, cậu cũng đừng từ chối nữa.” Người thanh niên cao to phát vé cho mọi người, kế đó, hành động của bọn họ khiến cho du khách xung quanh ngây người.

Bọn họ không tiến vào Tòa nhà kinh dị, mà đứng tụ tập ở cửa.

“Hạc Sơn chung nhóm với tôi, Hầu Tử và Lão Triệu một nhóm, còn lại Lão Tống, Tiểu Tuệ và Thi Linh cùng một nhóm. Trước khi vào, các cậu đã nhớ kỹ lệnh tổng tiến công trên Post Bar chưa?”

“Ừm, đã nhớ!”

“Bản đồ sơ lược toàn bộ bối cảnh đã được Hạc Sơn vẽ lại, tất cả các cơ quan bên trong chúng ta đều nắm rõ, tôi hi vọng các cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt, không được sợ hãi, thể hiện khí thế của học viện pháp y Cửu Giang chúng ta!”

“Đã rõ.”

“Tốt, kể từ bây giờ, điều chỉnh tốt trạng thái của mình, khiến bản thân cảm thấy hưng phấn! Tăng nhịp thở, hãy tưởng tượng mình đang chuẩn bị nhảy dù, hoặc nhảy bungee, để mỗi tế bào đều bắt đầu hoạt động.”

“Đúng! Bày ra bộ dáng hung ác! Cậu so với quỷ còn ác hơn thì cậu sợ gì nó!”

“Còn nhớ lời tuyên thệ lúc nhập học không?”

“Tâm bất chính, kiếm lập tức nghiêng!”

“Học viện pháp y Cửu Giang, nói thay người chết, bảo vệ quyền sống.”

“Đi! Xuất phát!”

Nhìn thấy cả đám nhiệt huyết sôi trào, du khách đứng bên cạnh nhịn không được vỗ tay hoan hô. Trong lòng Trần Ca cũng vỗ tay tán tưởng cho bọn họ.

Hàng rào bảo vệ được kéo ra, Hạc Sơn và người thanh niên cao to kia dẫn đầu bước vào: “Hai chúng tôi đi tiên phong, lát nữa ra ngoài sẽ chia sẽ kinh nghiệm cho các cậu.”

Hai người bước đến trước mặt Trần Ca, có vài phần khí thế.

“Chỉ có hai người?”

“Không phải quy định là một lần tối đa được vào ba người sao?”

“À, đó là quy định của bối cảnh Minh hôn, các cậu không cần để ý, bảy người cùng vào đi, tránh mất thời gian.” Trần Ca dẫn bọn họ đi vào Tòa nhà kinh dị. Nhiệt độ ở đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều.

“Trước tiên, các cậu ký vào cam kết miễn trách nhiệm trên bàn, dù cho bên trong Tòa nhà kinh dị có xảy ra biến cố gì thì cũng không liên quan đến chúng tôi. Ký xong, tôi mới có thể mang mọi người vào tham quan.”

“Lần trước sao không có cái này?” Hạc Sơn bước đến bên cạnh bàn, liếc nhìn.

“Đó là vì trước cậu, chưa từng có người bị dọa đến ngất xỉu.” Trần Ca cười tủm tỉm nhìn bảy sinh viên học viện pháp y vô cùng năng động trước mắt: “Bối cảnh trong Tòa nhà kinh dị của tôi… Chắc hẳn là Hạc Sơn cũng đã nói cho các cậu biết. Tôi cũng không dài dòng nữa. Bây giờ, ở đây, tôi chỉ muốn nhắc nhở các cậu một câu.”

Trần Ca từ từ thu lại nụ cười. Hắn lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm tin tức lúc sáng: “Vụ án diệt môn của nhà trọ Bình An năm năm trước rốt cục đã được phá, nhưng vẫn còn một tên hung thủ chưa sa lưới. Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến các cậu, nhưng mà lúc sáng sớm, khi tôi đến, phát hiện cửa Tòa nhà kinh dị bị mở ra, dường như có người đã đi vào. Nhà trọ Bình An cùng với Thiên Đường Thế Kỷ Mới đều ở ngoại ô phía Tây, chỉ mong là tôi nghĩ nhiều!”

Chỉ đơn giản vài câu, Trần Ca đã gieo hạt giống hoài nghi vào lòng nhóm người Hạc Sơn. Hắn không cần bọn họ tin tưởng, chỉ cần để lại một ý nghĩ trong đầu họ là đủ. Cuối cùng thì những thứ phi thực tế dù cho có chân thật như thế nào đi chăng nữa cũng còn lâu mới đáng sợ bằng hiện thực.

Sau khi bảy người đã ký xong cam kết miễn trách nhiệm, Trần Ca liền dẫn bọn họ đến lầu ba, từ từ đẩy cửa, mở ra bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.

Một luồng gió lạnh không biết từ đâu thổi qua hành lang âm u, cửa một căn phòng khép hờ, cứ như có thứ gì đang rình mò ở đó. Lối đi phức tạp, cầu thang không có điểm cuối, nóc nhà bị thiêu rụi. Còn có những vết nứt ngẫu nhiên đâu đó trên vách tường, tựa như bị dao chém.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhiệt huyết của đám sinh viên học viện pháp y lập tức nguội đi một nửa.

Cả đám nghệt mặt ra, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạc Sơn.

“Tứ hợp viện đâu?”

“Chỗ này hình như không giống như cậu miêu tả?”

“Vì để nhanh chóng mở quan tài, tôi đã luyện tập suốt một đêm đấy…”

Cả bọn nhìn Hạc Sơn, hắn ta gấp đến độ sắp khóc. Cậu sinh viên thật thà này chỉ có thể cầu cứu Trần Ca, nhưng Trần Ca cũng không đáp lại: “Chủ đề của bối cảnh là Chạy trốn lúc nửa đêm. Không được phép quay phim, chụp hình trong bối cảnh. Người vi phạm tự gánh lấy hậu quá. Lối ra ở bên trong bối cảnh, thời gian là 20 phút. Nếu như cảm thấy thật sự sợ hãi thì hãy nhìn vào camera la to, tôi sẽ đến dẫn mọi người ra.”

Sau khi nhóm người Hạc Sơn đi vào hành lang, Trần Ca mỉm cười nhìn bọn họ: “Cuối cùng, chúc các cậu vui vẻ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.