Ván cửa đóng sập vào vách tường, Trần Ca vọt vào phòng, mở cửa sổ thủy tinh.
“Móa! Sao cao vậy?”
Đứng cạnh bệ cửa sổ nhìn xuống, tầng này cách mặt đất ít nhất ba, bốn mét.
Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, ông chủ nhà trọ cùng tên đàn ông xăm mình đang chạy về phía này.
Trần Ca không kịp suy nghĩ đã nhảy ra cửa sổ, hai tay bám vào bệ cửa, chân đạp lên lưới bảo vệ ở lầu một.
“Chắc chắn hắn đã nhìn thấy chúng ta chuyển cái xác đi!”
“Nhất định không thể thả hắn đi!”
Gương mặt xấu xí, dữ tợn của ông chủ nhà trọ xuất hiện ở cửa phòng, ông ta giơ dao phay trong tay, vẻ mặt hung ác: “Còn muốn chạy?”
Nhìn thấy trận thế như vậy, Trần Ca nào dám do dự, hắn buông tay, nhảy xuống.
Cánh ta bị vách tường cào nát, quần áo cũng cũng bị lưới bảo vệ làm rách một mảng lớn. Vừa rơi xuống, Trần Ca lăn một vòng, nhặt búa đa năng rơi trên mặt đất, lồm cồm bò dậy, chạy vòng ra phía trước.
“Mau! Bắt lấy hắn!” Ông chủ nhà trọ gào thét, ném con dao phay trong tay về phía Trần Ca.
Sau ót mát lạnh, Trần Ca quay lại nhìn, chỉ còn thiếu một ly nửa thôi. Cái dao phay kia hiện đang cắm xuống mặt cỏ sau lưng hắn. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn thầm nghĩ: “Nhất định không thể rơi vào tay họ, bọn người này đã động sát niệm.”
Lúc này, cửa nhà trọ đột nhiên mở ra, gã béo cùng với người phụ nữ mai phục ở lầu một cầm kéo tỉa cây lao đến.
“Một đám điên!” Trần Ca ra sức chạy như điên, cứ như một mũi tên, vọt về phía cửa sắt. Hắn giơ chân đạp thẳng vào cái ổ khóa mới tinh của lão chủ nhà trọ, đẩy cánh cửa sỉ sét ra, lách mình chạy trốn.
Bao quanh nhà trọ là một khu rừng rậm, đêm đen kịt, căn bản không thấy rõ đường. Hơn nữa, phía sau có người đuổi theo, trong lúc cấp bách, Trần Ca vọt thẳng vào giữa rừng.
Một đuổi một chạy, thỉnh thoảng có ánh đèn pin đảo qua. Tiếng chửi bậy của chủ nhà trọ cùng tên đàn ông có hình xăm vang lên sau lưng. Trần Ca không dám quay lại nhìn, lúc này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tranh thủ thời gian chạy trốn!
Quần áo bị chạc cây kéo rách, cả người dính đầy lá cây, chạy khoảng mười lăm phút, rốt cục, Trần Ca cũng bỏ lại đám người kia.
Hắn nửa ngồi trong bụi cỏ, nhìn ánh sáng yếu ớt quét qua quét lại ở xa xa, ngón tay cắm chặt vào bùn đất dưới chân, há miệng thở dốc.
Quá nguy hiểm!
Lúc bị nhốt trong nhà trọ, chỉ cần một chút do dự hoặc lựa chọn sai lầm, rất có thể hắn phải bỏ mạng lại đây.
“Nhiệm vụ thí luyện quả thật quá mức nguy hiểm.” Cái điện thoại màu đen từng tuyên bố dùng sinh tử để làm tiền cược của nhiệm vụ. Đáng sợ hơn là, tất cả đều phát sinh ngoài đời thật.
Tạm thời thoát khỏi bọn người chủ nhà trọ, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là hắn đã an toàn. Trần Ca núp trong bụi cây, trên thực tế, hắn cảm thấy rất lo lắng. Chỉ sợ vừa nghiêng đầu, đột nhiên bọn người kia cầm kéo tỉa cây và dao phay xuất hiện sau lưng hắn.
Tim đã khôi phục nhịp đập bình thường, Trần Ca chậm rãi đứng lên từ trong bụi cỏ. Ánh đèn pin của chủ nhà trọ sớm đã không thấy đây nữa, rừng rậm giữa đêm khuya vô cùng tĩnh mịch, ngay cả tiếng côn trùng kêu, hay tiếng chim hót cũng rất ít.
“Đi đâu bây giờ?”
Hắn không quen thuộc địa thế ở đây, lúc nãy, chạy như điên vào rừng, bây giờ ngay cả đông tây nam bắc hắn cũng không phân biệt được.
“Nếu không, cứ ở đây trốn đến hừng đông?”
Trần Ca lấy điện thoại ra, phát hiện livestream vẫn còn tiếp tục, thế nhưng, suốt một tiếng màn hình tối đen, bình luận là một hàng dấu chấm hỏi. Video livestream quái dị như vậy, dù cho là đám cáo già đã lăn lộn trên internet nhiều năm cũng sắp bó tay cả lũ.
Hắn không nói chuyện với thủy hữu, mà nhìn vào mục nhắc nhở, đang định mở xem hồi âm của Hạc Sơn, thì bên cạnh bỗng vang lên tiếng nhánh cây lay động.
Trần Ca lập tức nhét di động vào túi, phòng ngừa ánh sáng từ màn hình di động làm hắn bại lộ.
Nắm chặt búa đa năng, hắn khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh.
Không bao lâu sao, một chùm ánh sáng nhẹ chiếu qua.
“Ai đó? Là ai ở đây?” Ngay khi Trần Ca chuẩn bị bật dậy vung búa lên, thì hắn nghe được một âm thanh quen thuộc.
“Vương Kỳ? Không phải ông ta đã rời khỏi nhà trọ từ sớm rồi sao? Sao nửa đêm lại chạy đến đây?” Trần Ca tuy rất tò mò, nhưng hắn hiểu rõ đạo lý Tò mò hại chết mèo. Vì thế, hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Mình nhìn lầm rồi sao? Không thể nào.” Vương Kỳ cầm đèn pin quét qua quét lại mấy lần, sau đó, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, đi loanh quanh tại chỗ vài vòng.
“Tuyệt không thể qua đó, vấn đề trên người ông ta cũng không kém đám khách trọ kia là bao.” Trần Ca không chỉ không tới gần Vương Kỳ, mà hắn còn chủ động né tránh, đi ngược hướng với ông ta.
Đi không bao xa, Trần Ca phát hiện địa thế càng lúc càng dốc, dường như hắn đã đi sai hướng, một mình đi sâu về phía sau núi.
Xuyên qua lùm cây, trước mặt xuất hiện một con dốc, giữa rừng cây, Trần Ca phát hiện một căn nhà gỗ vô cùng đơn sơ, phía trên cửa có đính một tấm bảng. Hắn bước đến, xem xét: “Phòng cháy như phòng dịch, ngàn vạn chớ khinh thường. Cải thiện môi trường, xanh hóa rừng.”
“Dường như đây là chỗ ở của nhân viên phòng hộ rừng.” Hắn thử đẩy cửa, cửa gỗ không khóa, tiếng “cót két” vang lên, kế đó, một mùi hương quái dị xộc ra.
“Có ai không?” Hắn không dám mở đèn pin điện thoại, chỉ tăng độ sáng màn hình lên.
Nhà gỗ không lớn, đồ dùng sinh hoạt đặt lung tung, chẳng khác nào một đống rác.
Trần Ca nhăn mũi, đi về phía phát ra thứ mùi quái lạ kia. Xốc ván giường lên, phía dưới là một đống quần áo đã nổi mốc.
“Nghiện sưu tập?” Những thứ mà mắt nhìn thấy so với trong tưởng tượng của hắn còn nghiêm trọng hơn. Hầu hết quần áo dưới giường đều là đồ của phụ nữ, chưa từng được giặt giũ, dính đầy vết bẩn.
Tùy tiện lấy ra vài thứ lớn nhỏ, Trần Ca phát hiện mấy bộ đồ này... Có cùng một kích cỡ. Hẳn là thuộc về một người.
“Bùn đất dính trên đó còn chưa hoàn toàn khô nứt, trong một hai ngày gần đây, có người đã mặc bộ y phục này?”
Có được kỹ thuật Liễm dung, nên Trần Ca hiểu rất rõ kết cấu cơ thể người. Hắn dùng ngón tay đo đạc, chẳng mấy chốc, trong đầu hiện ra cái xác nữ bị nhét vào vách tường.
“Số đo hoàn toàn trùng khớp, bộ đồ này rất có thể là của cái xác kia!”
Quần áo của người chết lại bị giấu trong căn nhà gỗ này? Hơn nữa, mấy ngày gần đây còn có người mặc nó!
Tim Trần Ca bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn đem quần áo trong tay trải ra đất, từ trong túi áo, hắn tìm thấy một tờ giấy nhăn nhúm, bên trên dường như viết mấy câu tỏ tình.
“Nét chữ này...” Trần Ca vội lấy mảnh giấy tìm được trong con rối ra, so sánh, chữ viết có tám chín phần tương tự.
“Tờ giấy ở bên trong con rối là đồ vật từ năm năm trước, nhưng mà... Mấy bộ đồ nữ này dường như là vừa mới bị ném đến đây được khoảng vài tuần. Cách nhau năm năm, tại sao chúng lại có nhiều nét tương đồng như vậy?”
Nét chữ giống nhau, cùng một nội dung, chẳng lẽ hung thủ của hai vụ án là cùng một người?
Hắn cầm lấy quần áo, đang định khép ván giường lại, thì một cái điện thoại màu hồng đột nhiên rơi ra khỏi túi quần.
“Điện thoại của người chết?”
Đưa tay nhặt lên, Trần Ca ấn chốt mở, phát hiện cái điện thoại kia đang ở giao diện soạn thảo tin nhắn.
“Cứu em?”
Trong lòng hắn có dự cảm bất hảo, hắn run rẩy mở hộp thư đi. Tất cả tin nhắn bên trong đều chỉ có hai chữ: Cứu em!