Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 16: Đừng Ở Chỗ Này Qua Đêm




"Ông chủ cho thuê nhà có hiềm nghi rất lớn, thế nhưng cũng không thể loại trừ những khả năng khác." Trần Ca gãi đầu: "Nếu có thể tìm khách trọ hỏi một chút thì tốt rồi."

Từ lúc hắn bước vào nhà trọ đến giờ đã gặp tổng cộng 4 người: Một cô gái trốn phía sau khe cửa, Vương Kỳ dán thông báo tìm người, chủ nhà tính khí nóng nảy, còn có ông lão ngồi trên xe lăn.

"Ông lão ngồi trên xe lăn ở cùng với ông chủ, không cần phải suy nghĩ đến, cô gái lầu một kia rất kỳ quái, thoạt nhìn Vương Kỳ tương đối bình thường, chắc ông ta cũng biết chút chuyện ở đây." Trần Ca đem phích nước nóng vào phòng, khóa cửa phòng lại, đi xuống lầu một.

Vừa đi xuống thì Trần Ca thấy Vương Kỳ ôm một đống thông báo tìm người đi dọc hành lang, hắn nhét từng tờ vào khe cửa phòng trọ, cũng không để ý bên trong có người hay không.

Hành động kỳ lạ này hấp dẫn Trần Ca, người khác dán thông báo đều là đi đến những chỗ nhiều người, tên này ngược lại, đa phần đều bỏ vào những phòng trọ không có người.

Trần Ca lặng lẽ đi theo phía sau Vương Kỳ, đến khi Vương Kỳ nhét tờ thông báo cuối cùng mới lên tiếng: "Ông anh à, người nhà mất tích, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng anh cũng nên kiên cường một chút, đừng lặp lại những việc không có ý nghĩa này để dằn vặt bản thân."

Nghe được giọng nói vang lên, Vương Kỳ chậm rãi xoay người, ánh mắt ông ta đục ngầu tựa như vĩnh viễn không có tiêu điểm: "Cũng hiểu? Các người sẽ không hiểu, tôi cũng không cần các người có thể hiểu..."

Trần Ca không nói nhảm với ông ta, lấy điện thoại mình ra, tìm những hồ sơ mất tích được lập ở sở công an mấy tháng trước: "Tôi không có lừa ông anh. Ba mẹ tôi nửa năm trước đột nhiên mất tích, lúc bắt đầu, tôi cũng cực kỳ tuyệt vọng."

Nhìn thấy hình trong điện thoại, Vương Kỳ trầm mặc, hồi lâu mới nói ra một câu: "Tôi rất đồng cảm với cậu nhưng tình huống chúng ta không giống nhau, vị hôn thê của tôi nhất định sẽ trở lại, tôi có thể cảm giác được cô ấy, cô ấy không đi quá xa."

"Có thể nói cho tôi biết chút chuyện của ông anh được không? Cùng là người đồng cảnh ngộ, nói không chừng có thể giúp được ông anh." Thái độ của Trần Ca thành khẩn, lời hắn nói đều là lời thật tâm.

Vương Kỳ do dự một chút, có thể nghĩ tới trước đó Trần Ca đã giúp mình nhặt tờ thông báo tìm người, ánh mắt ông ta nhìn Trần Ca có chút hòa hoãn: "Cậu không giúp được cho tôi đâu. Nhìn cậu cũng không phải người xấu. Khuyên câu một câu, nên đi nhanh khỏi đây đi, ngàn vạn lần đừng qua đêm ở chỗ này."

"Tiền tôi cũng đóng rồi, ông anh cứ bảo tôi đi, chuyện gì cũng phải có lý do chứ." Trần Ca tới đây để hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, hiện tại rời khỏi chẳng phải bỏ lỡ giữa chừng, bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm có khi không thể mở khóa được.

"Tiền quan trọng hay mạng quan trọng?" Vương Kỳ liếc nhìn hai bên không có ai nên mới thấp giọng nói: "Cái nhà trọ này trước đây từng xảy ra một vụ thảm sát, người xung quanh đây đều biết."

"Tôi cũng từng nghe nói ngồi nhà này có ma, nhưng tôi tìm kiếm trên mạng đâu thấy có gì đâu, chắc là tung tin vịt thôi." Trần Ca nói ra nghi vấn trong đầu.

"Trước đây nhà trọ này là gọi là nhà trọ Phú An, sau khi xảy ra chuyện thì đổi tên là nhà trọ Bình An. Năm đó vụ thảm án gây chấn động khắp nơi, hung thủ đến giờ vẫn chưa bắt được, oán khí của người chết oan đến giờ vẫn chưa tan cho nên đêm khuya sẽ xuất hiện." Vẻ mặt Vương Kỳ nghiêm túc, nói rất thật.

"Hiện tại là thời đại nào rồi mà ông anh còn tin mấy chuyện này?" Khóe miệng Trần Ca cứng ngắc, hắn gượng cười. Trên thực tế trong lòng hắn cũng hoảng sợ như người khác, quái vật trong gương, thư tình của Lệ quỷ, hắn cũng thực sự không muốn dính líu đến nhiều thứ như vậy đâu.

"Ngay từ đầu tôi cũng không tin, cho đến sau này, vị hôn thê của tôi đột nhiên mất tích một cách kỳ quái ở gần đây." Ông ta thống khổ bức tóc, sự uể oải trên người căn bản không giấu được.

"Vị hôn thê của ông anh sao lại tới nơi đây?" Trần Ca lập tức tập trung tinh thần, người nói vô ý, người nghe có lòng. Tình huống của vị hôn thê Vương Kỳ khá giống với cha mẹ của hắn.

"Tôi cũng không biết, trên thực tế, tôi chưa từng nghe qua căn nhà trọ này trước đây, cảnh sát nói với tôi, đầu mối đến đây thì bị cắt đứt." Vương Kỳ buông tay ra, giữa kẻ tay có vài sợi tóc: "Tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể tới đây tìm kiếm."

"Vậy ông anh có… phát hiện gì không?" Trần Ca hết sức tò mò.

Vương Kỳ há miệng định nói, nhưng lại nghĩ đến điều gì, không dám nói ra, lấy trong điện thoại ra bấm một dòng chữ: "Vị hôn thê của tôi hình như bị người nào đó trong căn hộ này bắt cóc."

Nhìn dòng chữ trên điện thoại, Trần Ca có chút kinh ngạc, sự việc phát triển không giống với tưởng tượng của hắn: "Ông anh à, mất tích và bị bắt cóc là hai khái niệm khác nhau."

Vương Kỳ ý bảo Trần Ca nói nhỏ lại một chút, sau đó ông ta xoay lưng lại, mở điện thoại của mình ra cho Trần Ca nhìn.

Vốn chỉ là tùy tiện nhìn sang nhưng khi thấy rõ tin nhắn trong hộp thư, ánh mắt Trần Ca mở to hết cỡ.

Tin nhắn trong điện thoại của Vương Kỳ đều là của vị hôn thê gửi.

Nội dung tin nhắn rất ngắn, chỉ có hai chữ "Cứu em", kỳ quái nhất là tin nhắn nào cũng gửi vào lúc 2 giờ sáng.

"Một người bị cho là mất tích nhưng đêm khuya lại gửi tin nhắn cầu cứu?" Vượt qua khiếp sợ, Trần Ca rất nhanh tỉnh táo lại: "Ông anh đã nhìn thấy tin nhắn này, vì sao không trực tiếp báo cảnh sát? Vị hôn thê của ông anh rõ ràng còn sống."

"Nói đến chuyện này có thể cậu không tin, mỗi ngày vào nửa đêm tôi luôn nhận được tin nhắn có hai chữ này nhưng mấu chốt là mỗi khi tôi tỉnh dậy, tin nhắn này đều biến mất, giống như chưa từng xảy ra." Vương Kỳ chỉ vào tơ máu trong mắt: "Vì để bảo lưu tin nhắn này, tôi đã 24h không chợp mắt."

"Chỉ cần ông anh ngủ tin nhắn này sẽ biến mất?" Lần đầu tiên Trần Ca nghe được chuyện giống như vậy.

"Tôi biết nói chuyện này cậu sẽ cho tôi là người điên, nhưng toàn bộ chuyện tôi nói đều là sự thật." Vương Kỳ dựa vào vách tường, thu điện thoại lại: "Ở bên cạnh tôi còn thường xuyên xuất hiện những chuyện quái dị, ví dụ như đồ vật của vị hôn thê tự nhiên xuất hiện trong phòng của tôi. Giống như lúc nào cô ấy cũng nhắc nhở tôi đi tìm cô ấy."

Nghe xong câu này của Vương Kỳ, mí mắt của Trần Ca giật giật.

Nếu theo lời ông ta nói thì vị hôn thê của ông ta không phải là mất tích mà đã thành quỷ, đồng thời lại quấn lấy ông ta, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được những sự kiện trên. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là tên này không có nói dối.

"Vị hôn thê của tôi cũng là ở đây mà mất tích, cuộc sống của tôi cũng bởi vì nhà trọ này mà thay đổi. Đây là một tòa nhà có ma, bên trong có cô hồn dã quỹ chết oan, lúc nào cũng mưu toan tới gần hãm hại con người, cậu vẫn nên nhanh đi đi." Hồi lâu sau cũng không nói rõ nguyên nhân, sắc mặt Vương Kỳ có chút tái nhợt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.