Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 15: Ông Chủ Cho Thuê Nhà




Uể oải, chết lặng, gầy yếu là ấn tượng đầu tiên của Trần Ca đối với Vương Kỳ.

Khi hai người gặp mặt nhau, Trần Ca nhặt tờ thông báo dưới đất lên trả lại cho hắn, người kia khẽ nói câu cảm ơn.

Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn, nghe không quá rõ.

"Không cần khách khí, việc nhỏ mà thôi."

Trần Ca mỉm cười đáp lại, cùng ông chủ thọt chân đi lên lầu hai.

So sánh với lầu một, lầu hai khá ẩm ướt, âm u. Trong góc phòng đầy mạng nhện, tường loang lổ khắp nơi, giống như bị đao kiếm chém qua.

Ông chủ thọt chân dẫn Trần Ca đi đến cuối hành lang mới dừng lại, ông ta mở cửa phòng ở cuối hành lang, lấy ra một chuỗi chìa khóa: "Ở một đêm 50 đồng, có mấy phòng ở lầu hai, anh cứ chọn đại một phòng."

"Năm mươi cũng mắc quá!"

"Xung quanh đây chỉ có một nhà trọ duy nhất. Năm mươi đồng là quá rẻ rồi!" Lúc nói chuyện tròng mắt của ông chủ thọt chân cố ý nhìn về phía sau, dường như đang nhìn vật gì.

"Được rồi, nhưng mà vì sao lại chỉ được chọn ở lầu hai, lầu một và lầu ba không được ở?"

"Sao mà cậu nhiều chuyện thế? Không muốn thì đừng ở!" Ông chủ thọt chân lấy đi 50 đồng trong tay Trần Ca, sau đó đưa chìa khóa cho hắn: "Trên chìa khóa có bảng số phòng, tự mình tìm đi."

Nói xong, ông ta quay vào phòng, ngay khi cửa phòng sắp đóng lại, Trần Ca nghe trong phòng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào của một ông lão, cứ như đang nuốt cơm nhưng bị nghẹn lại.

Trần Ca mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, liền giơ tay chặn cửa lại: “Chờ một chút!”

"Có chuyện gì?" Giọng của ông chủ thọt chân nghe có vẻ hung ác, dường như ông ta đang tức giận.

Trần Ca nhìn vào khe cửa, diện tích phòng không lớn, ngoại trừ có ông chủ thọt chân đang đứng chắn ở cửa thì bên trong còn có một ông lão ngồi xe lăn, đưa lưng về phía cửa. Âm thành vừa rồi hình như là của người đó.

"Tôi có hơi khát, ở đây có bán đồ uống không?"

"Không có!"

"Hòa khí sinh tài, ông nổi nóng như thế làm cái gì..."

Cửa phòng “Rầm” một tiếng, đóng sập lại, Trần Ca đứng ở cửa, càng lúc hắn càng có cảm giác kỳ quái.

"Nhà trọ bình thường thì chỗ tiếp đãi sẽ nằm ở lầu dưới, nhưng chỗ tiếp khách ở đây lại là lầu 2, còn là chỗ sâu nhất." Cầm chìa khóa trong tay, hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện khó hiểu: "Vì sao lầu một và lầu ba không thể ở? Ông lão ở cùng với ông chủ là ai?"

Trên chìa khóa đánh số 208, nghĩ đến cũng kỳ lạ, phòng này lại kế bên phòng của ông chủ thọt chân kia.

"Quên đi, vào trước rồi nói." Đi hơn hai tiếng, Trần Ca cũng có chút mệt.

Hắn mở cửa phòng, một mùi ẩm mốc nhàn nhạt bay ra, phòng này hình như lâu lắm rồi không có người ở, đồ dùng trong phòng bám đầy bụi, ga giường ẩm ướt, rất khó chịu.

"Cái giường này có thể ngủ sao?" Trần Ca còn chưa đặt túi xuống thì đã nghe phòng kế bên vang lên một tiếng "Xoảng”, hình như là tiếng chén bát rơi vỡ.

Hắn đóng cửa phòng lại, tựa vào vách tường nghe trộm. Bên kia nhanh chóng truyền tới tiếng chửi rủa của người ông chủ thọt chân, có lẽ là bởi vì quá tức giận, trong lúc mắng chửi ông ta còn dùng một số từ địa phương rất lạ, nghe khẩu âm hình như không phải người bản xứ.

Ông lão khóc nức nở, không dám lên tiếng, ông chủ thọt chân mắng thêm vài phút thì dừng, kế tiếp xảy ra một chuyện hơi kỳ quái, âm lượng tivi sát vách đột nhiên lớn hơn hẳn.

"Chuyện gì xảy ra? Ông ta đang làm gì vậy? Tại sao lại tăng âm lượng lên?" Trần Ca tiếp tục nghe vài phút, nhưng vì âm lượng TV quá lớn, cũng không có thu hoạch gì nên đành thôi.

"Quên đi. Tốt nhất nên quan tâm đến chuyện của mình. Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ."

Trần Ca ném ba lô lên bàn trang điểm, lấy ra một con dao gọt trái cây giấu vào trong túi.

"Khiếu nại trên trang web mua bán nhà cũ có nói phía sau lớp sơn tường có lưu lại vết máu, cứ mỗi đêm lại ngửi được mùi tanh hôi, cho nên hoài nghi nơi này có ma. Thế nhưng lên mạng tìm kiếm thì hết thảy mọi tin tức đều nói nhà trọ này bình thường, cũng không án mạng nào xảy ra ở đây."

Nhưng được ứng dụng trong điện thoại lựa chọn làm địa điểm nhiệm vụ thí luyện thì chắc chắn đằng sau nhà trọ Bình An có ẩn dấu một bí mật nào đó. Điểm này Trần Ca hiểu rõ.

Hắn giấu kỹ con dao gọt trái cây, rồi lấy búa đa năng ra, đập đập gõ gõ, kiểm tra mỗi góc của căn phòng, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.

Đây chỉ một phòng khách rất bình thường, ngoại trừ cũ nát đến nỗi làm người khác phát điên, thì cũng không có gì quá kỳ lạ.

"Ông chủ chỉ cho mình thuê phòng ở lầu hai, vậy hiển nhiên là ở lầu hai không có vấn đề gì, nếu không thì chắc chắn sẽ không cho thuê. Như vậy, muốn có phát hiện thì phải đi lên lầu một hoặc lầu ba. "

Nhiệm vụ thí luyện bắt đầu vào lúc 11 giờ đêm, bây giờ còn cách thời gian bắt đầu 3 giờ, Trần Ca không muốn lãng phí thời gian, hắn cất búa đa năng đi, đi từng bước nhỏ đến bên cửa.

Vặn chốt xoay cửa, Trần Ca vừa mới mở được phân nửa thì bỗng nhiên dừng lại.

Lòng bàn tay của hắn đổ đầy mồ hôi, khí lạnh dâng lên.

Gã chủ nhà thọt chân kia đang đứng ở cửa. Không biết hắn đã đứng đây bao lâu rồi.

Đối phương cũng không nghĩ tới Trần Ca lại đột nhiên mở cửa, chỉ bởi vì cánh cửa mở ra mà cả hai đều bị giật mình hoảng sợ.

"Ông chủ, ông tìm tôi có gì không?" Sắc mặt Trần Ca càng lúc càng khó coi, hắn cảm thấy người này chắc chắn có vấn đề.

"Không phải cậu nói khát sao? Tôi tính mang cho cậu cái này." Sau đó ông chủ thọt chân đặt một phích nước nóng trước cửa phòng Trần Ca, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

"Cảm ơn." Trần Ca cũng không vạch trần, thuận thế đem phích nước vào nhà rồi hỏi: "Ông còn có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, nghỉ ngơi sớm đi." Ông chủ thọt chân liếc nhìn vào phòng, rồi lẩm bẩm bổ sung thêm một câu: "Trong hành lang không có đèn, ban đêm rất tối, tốt nhất là cậu đừng chạy lung tung."

Sau đó ông ta xoay người rời đi, chờ ông ta trở về phòng, đóng cửa lại, lúc này Trần Ca mới thở phào nhẹ nhõm.

"Tên chủ nhà thuê này có tướng mạo xấu xí, tính khí nóng nảy, lời nói không chút gì tốt đẹp, tuy bản thân bị tật nhưng thể trạng cường tráng, có thể đẩy ngã được một người trung niên."

Trần Ca cảm thấy rất khó hiểu, căn cứ vào mấy tình tiết giết người trong phim, hắn bắt đầu suy nghĩ: "Trời sinh đã bị thọt chân, từ nhỏ bị người ta bắt nạt, khiến cho nội tâm ông ta cực kỳ tự ti, loại tâm lý này đến một trình độ nhất định sẽ có suy nghĩ vặn vẹo, muốn hủy diệt người khác. Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì ông ta gần như có đầy đủ các đặc điểm của một tên sát nhân điên cuồng giết người."

Trần Ca buông phích nước nóng xuống, hắn đang cố suy nghĩ một vấn đề: "Giả như chủ nhà thật sự là một sát nhân điên cuồng, mình đến đây chẳng phải muốn vào một ngôi nhà ma, ở cùng một tên hung thủ giết người một đêm?"

Nghĩ đến đây, Trần Ca đã cảm thấy tê cả da đầu, cái lão biến thái kia thậm chí có khả năng cả đêm đứng ở cửa phòng mình. Đáng sợ hơn là, hắn là chủ nhà, chắc chắn sẽ có chìa khóa dự bị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.