Miệng Hoàng Đan toàn là mùi máu tươi, môi dưới còn bị đụng ra một mảng máu bầm, cậu dùng hết hơn nửa bịch khăn giấy.
Thời trung học là lúc trầy trật nhất, Hoàng Đan có cẩn thận thế nào, cũng không thể tránh khỏi, học sinh ở những năm này còn rất trẻ, cũng luôn hi vọng mình có thể mau chóng trưởng thành, đi làm giống như người lớn, không tránh khỏi gây ra một mớ hỗn độn.
Hoàng Đan lại rút ra một tờ khăn giấy lau nước mắt, nghe mùi thơm nhàn nhạt, cậu đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có khóc nức nở rất rõ ràng, “Đi ra đi.”
Không ai trả lời lại.
Hoàng Đan nói thêm một câu,”Bạn học, tôi biết cậu ở trong này, cám ơn khăn giấy của cậu.”
Vẫn không có ai trả lời.
Từ niên thiếu đến sắp ba mươi, đi một đường nhiều năm như vậy, người khác yêu ngoài sáng, hay trong tối, dùng cách thức nào, đối với Hoàng Đan mà nói,đều đã chẳng còn gì lạ, giống một ly nước sôi nhạt nhẽo vô vị vậy.
Yêu ngoài sáng có đa dạng nhiều kiểu, mà người thầm mến thì ít nhiều có một số điểm giống nhau, sẽ là một quỷ nhát gan, cũng rất tự ti, giống như bạn học lén lút cho cậu khăn giấy vậy, không dám đứng ở trước mặt cậu, chỉ dám trốn ở sau lưng.
Có lẽ đến một ngày nào đó sẽ dũng cảm hơn, lấy can đảm đến trước mặt cậu, đỏ mặt nói “Tôi thích cậu từ rất lâu rồi “, cũng có lẽ mãi mãi không bước được đến bước đó.
Trải qua mấy lần xuyên việt, Hoàng Đan mới hiểu được một chuyện, thích một người, hay là được thích thì cũng là một chuyện rất tốt đẹp, cậu vẫn luôn được thích trong nhiều năm như vậy, rất may mắn, cũng cám ơn những người đó đã thích cậu.
Khăn giấy chỉ xuất hiện ở năm lớp mười, nói cách khác người này thầm mến kéo dài trong một năm, Hoàng Đan do dự một chút, vẫn không nói gì thêm, vừa rồi nói hai câu đó đã là sai rồi, không thể lại tái phạm, cậu không muốn bởi vì những câu không nên nói, khiến quỹ đạo sinh hoạt vốn có của đối phương xảy ra thay đổi.
Hậu quả này cậu gánh vác không nổi.
Dù sao đây cũng là một khoảng thời gian quá khứ, tất cả đều từng xảy ra, người trở lại, cũng nhận được nhiệm vụ, chỉ là xem bức thư tình kia, cũng không phải đến để thay đổi số phận của ai cả.
Không cần tìm việc cho mình, lại càng không muốn ảnh hưởng đến số phận của kẻ nào, cái đó là vô lý, cũng quá ngây thơ rồi, cậu không thể làm như vậy.
Vì nguyên nhân như thế, Hoàng Đan bị hạn chế ở khắp nơi, tương lai cậu và Khương Long vốn là bạn bè tốt, biết rõ mười bốn năm này đi với đối phương thế nào, mới có thể không có nhiều băn khoăn tiếp xúc, về phần tương lai chưa từng xuất hiện, bạn học sớm đã mất liên lạc, cậu lo ngại nhiều lắm, sợ bản thân vừa vô ý, nói cái gì hay làm cái gì ảnh hưởng đến bước ngoặt cuộc sống của người nào đó.
Ví như Trần Việt, Hoàng Đan biết hắn không bao lâu nữa sẽ làm đệm lưng cho mình, chờ thêm một chút trong lúc vô tình sẽ biết được trong học bàn của mình có bức thư do đối phương viết, sau đó sẽ lắp ba lắp bắp tỏ tình với mình ở sân thể dục, thông tin cuối cùng có liên quan đến đối phương là hắn sẽ tạm nghỉ học ở học kỳ hai.
Đây là một góc tuổi trẻ của Trần Việt, bước ngoặt chính là tạm nghỉ học, Hoàng Đan không thể động đến một giai đoạn nào, cho nên thái độ cậu phải hoàn toàn như trước đây.
Vì tránh thay đổi quỹ đạo cuộc đời của ai, Hoàng Đan không thể tiếp xúc thật sự, cũng không hiểu được bao nhiêu thứ, cậu đối với Trần Việt, đối với người trong lớp học và những bạn học lớp khác cũng y như thế, vậy nên hoàn toàn không có cách nào đi tìm kiếm được tung tích người kia, chỉ có thể án binh bất động, chờ người kia lộ ra cậu mới có thể trực tiếp xác nhận thông tin, mà không phải chỉ là nghi ngờ.
Sau khi Hoàng Đan đi, Trần Việt đi ra từ góc hẻo lánh, hắn vốn đã chạy xa, lại nhịn không được chạy trở về, nên đã nghe thấy hai câu nói kia.
Trước kia, khi Trần Việt chưa gặp được Hoàng Đan, hắn luôn tùy ý, chưa bao giờ phát hiện mình là người yếu đuối nhát gan, cũng chưa từng có ai nói hắn như vậy, mấy chữ đó hoàn toàn không dính líu gì đến cách sống của hắn.
Nhưng sau khi Trần Việt gặp được Hoàng Đan, đối phương chỉ là lơ đãng nhìn lướt qua, cũng không hề để tâm, hắn lại hoảng loạn nghiêng đầu, dùng hết thảy mọi ngôn hành cử chỉ ngây thơ để che giấu đi sự tự ti của hắn.
Thành tích đều đứng hạng nhất, một người ở trên, một người ở dưới, điểm này thực ra cũng không tính, trong tất cả nữ sinh theo đuổi Trần Việt, có rất nhiều người có thành tích đứng đầu, đa tài đa nghệ, các phương diện đều rất ưu tú, hắn một chút cũng không cho rằng bản thân mình thua kém ở đâu.
Có thể làm bạn bè thì làm bạn bè, không thể làm bạn bè thì làm bạn học, nếu ngay cả bạn học cũng không làm được, vậy thì muốn thích sao thì làm vậy, rất không quan trọng.
Đối với Trần Việt mà nói, khí chất Hoàng Đan khác với những người ưu tú đó, có một kiểu cảm giác giống như bẩm sinh đã có khoảng cách, khiến cho người khác tự cảm thấy xấu hổ.
Trần Việt cảm thấy Hoàng Đan giống như mặt trời, hắn có thể ngửa đầu nhìn, nhưng hắn không có cách nào đến gần, càng không có cách nào chiếm làm của riêng được.
Biết rõ điểm này, nhưng vẫn không nhịn được mà muốn có được.
Trần Việt không thích nằm mơ, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bản thân mình như đang nằm mơ, mỗi ngày đều như đang nằm mơ.
Mắt nhìn thấy Hoàng Đan đã đi, Trần Việt đi qua, học dáng vẻ ngồi xổm xuống của cậu, luống cuống cầm chặt ngôi sao năm cánh trong tay,”Mẹ nó, ngày đó tại sao tôi lại gặp cậu, nếu không gặp được cậu thì tốt rồi, không được, gặp cậu vẫn tốt hơn chứ.”
Trần Việt nói năng lộn xộn, hắn nắm ngôi sao năm cánh ở trong tay, cúi đầu nói,”Nếu không gặp cậu, tôi sẽ không lên trung học, cũng sẽ không xuất hiện ở Đại Quan này.”
“Tôi rất ghét đến trường, hiện tại tôi rất thích, bởi vì có thể nhìn thấy được cậu, ước gì thứ bảy chủ nhật đều không nghỉ, có phải cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?”
Thoáng nhìn trên mặt đất bên cạnh có một cái ví tiền, mắt Trần Việt trừng lớn, chờ hắn phục hồi tinh thần, ví tiền kia đã bị hắn bóp ở trong tay, đôi mắt hắn càng trừng càng lớn hơn,”Móa, sao mình lại thành biến thái cmnr……”
“Mẹ nó, thích một người nam, còn trộm ví tiền người ta, Trần Việt, sao mày không biết xấu hổ vậy hả? Xong rồi, mày thật xong rồi, đời này mày xong rồi con ơi.”
Trần Việt mở ví tiền ra, thấy bên trong có tiền lẻ, cũng có tờ năm mươi và tờ một trăm, hắn không đụng đến, mà lật ở ngăn bên ngoài, sau khi phát hiện cái gì tim chợt đập nhanh liên hồi, hai mắt nhìn đăm đăm.
Có tiếng bước chân tới gần, Trần Việt lập tức kéo cái gì đó ở ngăn bên ngoài rồi ném cái ví xuống đất, hốt hoảng bối rối chạy đi.
Hoàng Đan đi đến nửa đường phát hiện không thấy ví tiền nhỏ Tống Mẫn mua cho cậu đâu, cậu đi dọc đường cũ tìm, theo trí nhớ tìm được ví tiền, bên trong không mất một đồng tiền nào, chỉ mất đi một bức ảnh thẻ.
Năm đó cũng có chuyện này, khi đó Hoàng Đan bình tĩnh giống như người bình thường không có việc gì, hoàn toàn không để ý đến tấm ảnh thẻ đã mất, càng không suy đoán ai đã lấy, bởi vì khi học cơ sở cậu thường xuyên mất cái này cái kia, nhỏ như cục tẩy, giấy nháp, lớn đến sách luyện tập, quyển sổ, đồ ăn vặt còn dư lại, cũng đã quen rồi.
Hoàng Đan bỏ ví tiền vào trong túi, lần này trong lòng cậu có suy đoán, tám phần là bạn học đưa khăn giấy kia.
Hành vi lấy tấm ảnh thẻ này Hoàng Đan có thể hiểu, nhưng không có cách nào chấp nhận, bao gồm có vài người cất giữ lại đồ cậu đã từng dùng, nghiêm túc cố gắng như vậy để thích một người, lại không được đáp lại, sẽ rất vất vả.
Cậu rất may mắn, lần đầu tiên thích một người, đúng lúc người đó cũng thích cậu.
Trời nóng, chỉ cần vừa hết giờ, trên hành lang đã đứng đầy người, đều là nam sinh, bọn họ thò cổ nhìn xuống, thỉnh thoảng nhìn nữ sinh đi qua huýt sáo, cười tủm tỉm kêu lên một hai tiếng “Người đẹp”, nữ sinh không dám ngẩng đầu nhìn, nếu không sẽ dẫn tới tiếng cười vang của các nam sinh.
Đây là thanh xuân tuổi trẻ.
Hoàng Đan đang đi tới dưới lầu, thình lình nghe được một nữ sinh kêu tên của cậu,”Phương Lệ Lệ nói cô ấy thích cậu –“
Tiếng hô to truyền từ trên lầu xuống, tiếp đến không một tiếng động, vài giây sau có tiếng vang ồn ào rất lớn, từ trong góc nào đó vang dội nhất, đó là vị trí lớp hai.
Nữ sinh hô to này tỏ tình thay người khác, nghe giọng nói là biết tính tình hoạt bát sáng sủa.
Bước chân Hoàng Đan không ngừng rời đi, đối phương hô to như vậy không biết làm sao lại bị thầy chủ nhiệm biết, buổi sáng tự học ngày mai cậu sẽ bị gọi lên văn phòng, nghe thầy chủ nhiệm giảng tư tưởng giáo dục yêu sớm là một loại trái chua, ăn nhiều sẽ tiêu chảy linh tinh này kia.
Hành lang lớp năm có người nằm dài đó, Hoàng Đan vừa lên lầu, bọn họ liền đồng loạt nhìn lại, viết chữ hâm mộ ở trên mặt, muốn trêu đùa hai câu ngay mặt nhưng bởi vì không quen nên không làm vậy.
Khương Long khác, cậu ta ngồi cùng bàn với Hoàng Đan, đã rất quen thuộc, cậu ta chạy tới chuẩn bị nói đùa, kết quả thấy được vết máu bầm ở ngoài miệng của đối phương, đôi mắt còn rất đỏ, rõ ràng đã khóc,”Chuyện gì thế này?”
Hoàng Đan nói,”Không cẩn thận đụng trúng một nữ sinh.”
Khương Long lập tức nói,”Nữ sinh đó nhất định chính là chân mệnh thiên nữ của cậu rồi.”
Hoàng Đan,”……”
Khương Long nhướn mi nháy mắt với Hoàng Đan,”Trong TV đều diễn như vậy, hai người ngẫu nhiên đụng vào nhau trong nháy mắt, mũi tên Cupid liền bắn trúng cả hai, thật đó, cậu chờ đi, rất nhanh cậu sẽ gặp lại nữ sinh đó thôi.”
Hoàng Đan không muốn phản ứng, cậu đi vào từ cửa sau, nhìn thấy Trần Việt ngồi trên ghế, mặt đầy mồ hôi.
Lưu Phong đang nằm sấp trên bàn Trần Việt nói chuyện với hắn, phát hiện Hoàng Đan nhìn về phía bọn họ, liền ô một tiếng,”Cái này là bị lớp nào ức hiếp đây?”
Tầm mắt Hoàng Đan xẹt qua trên người Trần Việt, không nói một lời đi về chỗ ngồi của mình.
Lưu Phong trợn trắng mắt,”Thiên tài lớp mình hình như từng khóc thì phải.”
Mồ hôi trên mặt Trần Việt lăn xuống như tắm, làm trên cổ ngứa ngáy, hắn mò đến Tâm Tương Ấn trong túi, không lấy ra, chỉ tùy ý lấy cổ T shirt lau lau,”Cậu quan tâm cậu ta làm gì?”
“Cậu ta như bóng đèn sáng 200w vậy, không muốn để ý cũng khó.”
Lưu Phong phí tâm suy nghĩ từ hình dung,”Lúc huấn luyện quân sự tập hít đất, mọi người đều làm bốn mươi, cậu ta làm hai mươi, khi nói chuyện trong giọng nói còn có tiếng khóc nức nở, chậc chậc, nhất định là thiếu gia nhỏ được nuông chiều từ bé, yếu ớt không giới hạn rồi.”
Trần Việt vặn nắp mở chai nước uống một hơi mấy ngụm lớn, không có hứng thú xuy một tiếng,”Thiếu gia thì thiếu gia, cậu ta cũng không ăn cơm trong nồi cơm nhà cậu, cũng đâu có kêu cậu hầu hạ.”
Lưu Phong đỏ mặt nhìn Trần Việt, buồn bực hỏi,”Ngày mai không thi thể dục, cậu tập chạy bộ làm cái gì thế?”
Trước và sau T-shirt Trần Việt đều bị mồ hôi tẩm ướt một mảng lớn, hắn gãi đầu ba tấc ẩm ướt, cà lơ phất phơ nói,”’Hoạt động gân cốt.”
Lưu Phong nói đúng lúc thế,”Chỗ tôi cũng đúng lúc có một chuyện có thể hoạt động gân cốt này, ngày mai thằng nhóc Bành Phi sẽ đến đây dùng hết ngũ tạng lục phủ để theo đuổi Ngụy Lâm Lâm, đến lúc đó chúng ta đi gặp cậu ta đi.”
Trần Việt nói,”Không đi.”
Lưu Phong không cần nghĩ ngợi hỏi,”Tại sao?”
Trần Việt đặt một chân lên trên bàn, đôi mắt bay loạn xung quanh, gần như chỉ dừng ở một chỗ,”Tôi hoàn lương.”
Lưu Phong trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày từ trong miệng vọt ra một câu,”Móa, xem ra ngày mai mặt trời mọc hướng tây rồi.”
Y hóa thân Sherlock Holmes,”Nữ sinh cậu thích là học sinh giỏi? Cậu sợ người ta không xem trọng cậu, dự định học giỏi lên à? Cũng không đúng, học sinh giỏi theo đuổi cậu tôi đếm hai tay hai chân cũng không hết được, cũng không thấy cậu muốn hoàn lương.”
Trần Việt đại phát từ bi nhắc nhở nói,”Người anh em, tế bào não của cậu thiếu đến đáng thương, tiết kiệm một chút để dùng đi, đừng khoe khoang trước mặt tôi, tôi nhìn mà lo lắng thay cho cậu á.”
“Hai ta tám lạng nửa cân, ai cũng đừng nói ai.”
Mặt đen của Lưu Phong co rút, phun bọt nước miếng ra,”Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bởi vì chuyện Ngụy Lâm Lâm, Bành Phi nhất định sẽ tới tìm cậu, cậu ta nhỏ nhen như vậy, lòng tự trọng còn cao, không đòi lại mặt mũi sẽ không bỏ qua đâu.”
Trần Việt run chân,”Ngụy Lâm Lâm liên quan gì đến tôi?”
Lưu Phong nói,”Người ta thích cậu đó.”
Trong mắt Trần Việt xuất hiện một tia sửng sốt, theo sau miễn cưỡng nhếch khóe miệng lên một chút,”Vậy thì thế nào?”
Bạn thích người khác, người khác không thích bạn, còn có thể thế nào, một chút cũng không có cách nào, bạn không thể kiềm chế bản thân tiếp tục thích, toàn bộ bản thân chỉ đóng một vai, lại say sưa trong đó, trong lòng vui vẻ.
Đột nhiên có một quyển sách bay đến hướng Trần Việt, đập trúng bờ vai của hắn rơi xuống đất, hắn cầm rồi giơ lên, cất cao giọng mắng chửi,”Mẹ nó, sách của ai?”
Trong phòng học nhất thời im lặng lại.
Trần Việt cũng lười nhìn tên trên sách, hắn cười lạnh,”Tôi đếm tới ba, không ai đến nhận, sách này sẽ vào thùng rác, không phải còn nguyên, mà là rách nát.”
Ở gần cuối hàng giữa có một nam một nữ đang trao đổi ánh mắt, mặt nữ sinh đỏ bừng, cô dùng khuỷu tay cọ cọ nam sinh, đôi mắt tràn đầy cầu xin, nam sinh miễn cưỡng đứng lên từ chỗ ngồi, đi qua xấu hổ giải thích,”Trần Việt, xin lỗi nha, đây là sách của tôi, vừa rồi không cẩn thận rơi trúng cậu.”
Hai người là một đôi, từ cơ sở đến đây, bởi vì có chút chuyện rắm gì đó cãi nhau, nữ sinh vì mất khống chế mới ném sách đi.
Trần Việt nóng nảy ném sách lên trên người nam sinh đó, đối phương không nói cái gì, cầm sách xoay người về chỗ ngồi của mình.
Lưu Phong ha ha ha,”Người nào đó vừa rồi còn nói muốn theo lương kìa.”
Thái dương Trần Việt thoáng co rút.
Lưu Phong tiếp tục ha,”Câu kia nói thế nào nhở, chó không đổi được……”
Hai chữ phía sau của y bị một tiếng vang lớn cắt ngang, chân bàn bị Trần Việt đạp một cái, mấy thứ trên bàn đều rớt xuống hết, dọa nữ sinh ngồi trước biến sắc.
Chân Trần Việt dài, thò qua đạp bàn học Lưu Phong, sức lực mạnh kinh người, hắn xanh mặt gầm thét,”Cút mẹ mày đi!”
Lưu Phong cũng đạp một đạp, giương mắt nhìn Trần Việt, khí thế của y yếu, rất nhanh đã thua trận, khom lưng nhặt sách bút bỏ lại vào trong hộc bàn,”Cậu nóng nảy rách nát cái gì vậy hả?”
Trần Việt nhắm chặt mắt, cầm máy cassette ra ấn nút mở, nhét tai nghe vào tai nghe nhạc.
Lưu Phong kéo một bên tai nghe Trần Việt, khó thở hổn hển nói,”Ông đây còn đang nghĩ sẽ đến xin chủ nhiệm ngồi cùng bàn với cậu đó!”
Trần Việt ngồi một mình, không có ai ngồi cùng bàn, hắn nghe vậy, cũng không nói cái gì nhét tai nghe trở về.
Lưu Phong xem xét Trần Việt, vậy mà lại cảm thấy có chút ưu sầu, còn có chút cô đơn, y chưa hoàn hồn lau mặt, móa, đáng sợ quá, nhất định chỉ là ảo giác thôi.
Thằng nhóc này có rất nhiều nữ sinh thích, xinh đẹp, dễ thương, lạnh lùng, kiểu nào cũng có, do bản thân hắn không chịu chọn, cái này chướng mắt cái kia chướng mắt, cô đơn con khỉ á!
Tôi mới cô đơn thật nè, không ai thích tôi, thích cũng không theo đuổi được, Lưu Phong xót xa nghĩ.
Trước kia lớp học có ba phạm vi, phân chia rất rõ ràng, hàng đầu giao tiếp nhiều với hàng giữa, gần như rất ít để ý đến hàng sau cuối.
Lúc trước Hoàng Đan không biết tên mấy bạn học hàng cuối, gặp gỡ cũng không nhận ra được, lúc này cậu mới chú ý, cảm thấy lộn xộn, sách giáo khoa để tùm lum trên bàn, bàn học cũng đặt lung tung, có nam sinh để chân giống như Trần Việt vậy, cậu nhíu mi tâm nhìn.
Sau đó cậu nghe được Trần Yến và Tiền Mộng lén lút nói chuyện phía sau, nói Trần Việt đẹp trai quá đi.
Khương Long cũng nghe được, hừ hừ nói,”Trần Việt đã có cách sống như xã hội đen, hoàn toàn không thích hợp ở trong lớp học, thật không biết tại sao thầy chủ nhiệm lại cho cậu ta vào lớp năm nữa.”
Cậu ta hụt hẫng nói,”Lưu Phong cũng không phải loại tốt lành gì, ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền, thì cho rằng bản thân mình là Thiên Vương lão tử rồi chắc.”
Hoàng Đan không nói gì, trừ phi là nhiệm vụ cần, nếu không cậu sẽ không nghị luận sau lưng người khác, không thích như vậy, rất không tốt.
Khương Long nghe tiếng ồn ào phía sau, rất phiền muộn nói,”Tôi cho rằng trung học khác với cơ sở, trong lớp chỉ có học hành, không nghĩ tới vẫn có một đám ngu ngốc như thường.”
Hoàng Đan nhíu mi,”Học không tốt, không có nghĩa là không thông minh.”
Khương Long không nói gì, cậu ta ném bút lên trên bàn,”Cái này không đại diện cho thông minh, thì cái gì mới có thể?”
Hoàng Đan nói,”Có người đầu óc linh hoạt, chỉ là không có hứng thú với học hành, một khi gặp được chuyện cảm thấy hứng thú, lúc đó sẽ có thành tựu rất lớn.”
Hiện tại Khương Long còn chưa thể hiểu được, Hoàng Đan biết tương lai cậu ta sẽ hiểu rất rõ.
Trần Yến đâm đâm phía sau lưng Hoàng Đan, khi cậu quay đầu thì nói,”Trong hộc bàn cậu có cái gì đó.”
Hoàng Đan thò tay đi vào, mò được một hộp chocolate.
Trần Yến xé một tờ giấy nháp, nhanh chóng viết một hàng chữ rồi gấp lại ném lên trên bàn Hoàng Đan.
Hoàng Đan mở tờ giấy ra, đập vào mắt là nét chữ xinh xắn, Trần Yến viết tên ai đã mua chocolate, đối phương muốn làm bạn với cậu.
Trần Yến cũng học lý, sau khi lớp mười một chia lớp vẫn còn ở lại lớp năm, tiếp tục lượn ở xung quanh Hoàng Đan, ngọai trừ học tập, một công việc khác dài đến ba năm đã chính thức bắt đầu.
Hoàng Đan ném tờ giấy vào bên trong túi rác bên cạnh bàn, năm đó cậu ném chocolate đi, nhớ lại thì cảm thấy bản thân không nên làm vậy, có thể trả trở về.
Không nghĩ nhiều nữa, Hoàng Đan đưa hộp chocolate cho Trần Yến,”Thay tôi trả lại cho bạn học nữ kia.”
Trần Yến sợ người trong lớp học thấy, cô chỉ lo vội vàng bận rộn dùng sách che chocolate, không nghe rõ,”Hả?”
Hoàng Đan nói,”Tôi không thể nhận cái này.”
Lúc này Trần Yến đã nghe rõ,”Được rồi, buổi tối học xong tôi về ký túc xá tìm cô ấy.”
Dáng vẻ cô dễ thương, thành tích xuất sắc, viết văn rất chắc tay, tính cách thoải mái, cũng rất có ý tưởng, ngồi phía sau Hoàng Đan, một chút cũng không có ý nghĩ gần quan được ban lộc, giữa người tôi thích, hay người thích tôi, cô ấy rất lý trí thà rằng chọn cái sau.
Tỷ lệ chuyện thích lẫn nhau quá thấp, có thể gặp mà không thể cầu.
Khương Long không hiểu được,”Nữ sinh người ta mua cho cậu một hộp chocolate hình trái tim như thế, nhất định đã mất rất nhiều tâm tư để chọn lựa, không chừng bên trong còn có thiệp nhỏ, tại sao không nhận chứ?”
Hoàng Đan nói,”Không thích.”
Khương Long không có kinh nghiệm tình cảm, tất cả đều học được từ trong sách và TV,”Có thể bắt đầu làm bạn trước, gặp nhau chính là hữu duyên, có thể học chung một trường, cũng là duyên phận, nhiều bạn bè thì nhiều thêm một con đường.”
Đây là phương châm sống của cậu ta.
Hoàng Đan cũng không có kinh nghiệm tình cảm, lần đầu tiên nhận được thư tình là năm đầu tiên học cơ sở, cậu về nới với quản gia, quản gia hỏi cậu có thích hay không, cậu nói không thích, quản gia nói với cậu, không thích thì không thể nhận, phải từ chối ngay, không nên để người khác hiểu lầm.
Từ đó về sau, mỗi lần Hoàng Đan đều làm như vậy.
Năm đó Trần Việt thổ lộ với cậu, cậu cũng rất rõ ràng nói không thích, không để lại cho đối phương nửa điểm hi vọng và chờ mong nào.
Lần này, thông qua tấm ảnh chụp chung trước đó mới phát hiện được Trần Việt có suy nghĩ kia với mình, Hoàng Đan cũng không thể làm cái gì, không phải bởi vì đối phương không biểu lộ ra trước mặt cậu, không nói thích cậu, mà bởi vì cậu không thể đụng đến quỹ đạo của cuộc đời đối phương, phải như ban đầu vậy, ngay khi đối phương tỏ tình với cậu, cậu mới có thể từ chối.
Khương Long thấy ngồi cùng bàn không nói chuyện, cũng không nói nhiều nữa, không liên quan đến cậu ta, cậu ta hỏi nhiều cũng chỉ khiến đối phương phản cảm thôi.
Trần Yến xem xem miệng Hoàng Đan,”Cậu bị đụng ở đâu hả? Tôi rất có kinh nghiệm với cái này, máu bầm sẽ tự biến mất, cậu đừng để ý đến.”
Tiền Mộng nói đúng đúng, mặt không ít tàn nhang của cô lộ ra một nụ cười,”Tôi nghe tôi nói nước trà tiêu độc, cậu có thể uống thử xem.”
Ngô Phương đang nằm trên bàn bên phải Khương Long cũng lại đây, hai bím tóc dài đến eo theo động tác trượt đến trước ngực,”Còn có thể lấy khăn nóng đắp một chút, rất nhanh sẽ biến mất thôi.”
Ba nữ sinh vây quanh Hoàng Đan, cả người đều tản ra ánh sáng của người mẹ.
Hoàng Đan nhìn các cô cười cười,”Tôi biết rồi.”
Xung quanh yên tĩnh, ba nữ sinh đều đỏ mặt, các cô tự trở lại ngồi chỗ của mình, không phải gục xuống bàn, thì chính là cúi đầu xem sách.
Khương Long bên cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của ngồi cùng bàn, cậu ta chép chép miệng,”Hoàng Đan, cậu cười lên……”
Hoàng Đan nghiêng đầu, khóe môi đang cong lên,”Hử?”
Khương Long cạn lời, nửa ngày mới nói ra được một câu không đầu không đuôi,”Cũng may cậu không phải nữ sinh.”
Nếu ngồi cùng bàn là nữ sinh, cậu ta nhất định sẽ yêu sớm, đến lúc đó cậu ta lên lớp không thể tập trung được, tan học sẽ miên man suy nghĩ, đi đường cũng mất hồn mất vía, cậu ta sẽ có hết tất cả triệu chứng yêu sớm, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy đáng sợ rồi.
Phía sau, hai mắt Trần Việt đăm đăm, vẫn không nhúc nhích.
Lưu Phong lấy tay lắc lắc trước mắt hắn, lại búng ngón tay kêu vang,”Này, người anh em, hồi hồn đi.”
Mí mắt Trần Việt rủ xuống, khi vén lên đã trở lại bình thường, hắn đem mấy cuốn sách để một bên trên bàn, dành ra vị trí đặt hai cánh tay, sau đó là đầu hắn.
Lưu Phong nhìn theo hướng mặt Trần Việt đang nhìn,”Nhìn cái gì mà nhập tâm vậy? Là nhìn Trần Yến hay Ngô Phương? Trần Yến đi, hai bím tóc nhỏ, cười rộ lên ngọt ngào, còn có má lúm, tôi thích.”
Phát hiện Trần Yến quay đầu nhìn bên này, khuôn mặt đen của y nóng lên, một giây thẳng lưng, bày ra dáng vẻ tự cho là đẹp trai, cho đến khi đối phương không nhìn nữa, thì lưng còng gù lười nhác trở về,”Tôi cảm thấy cô ấy cũng thích tôi.”
Ba hồn sáu phách Trần Việt vừa mới về,”Cậu nói cái gì?”
Mắt Lưu Phong trợn trắng, móa, đã thành như vậy, còn mạnh miệng nói bản thân không thích nữ sinh!
Chuông vào lớp vang lên.
Học sinh các lớp vui vẻ nhảy nhót trên hành lang đều trở về lớp học, nửa chết nửa sống nằm trên bàn.
Buổi tối tiết tự học cuối cùng, thầy Ngụy nói chuyện thi cử ngày mai,”Danh sách phòng thi sẽ được công bố dưới bản thông báo, đến lúc đó các trò tự đi tìm phòng thi của mình, những thứ khác không có chuyện gì, tâm cứ như bình thường là được.”
Hoàng Đan trở lại quá khứ đã mười ngày, vừa trải qua tập huấn quân sự xong, kế tiếp là thi cử, cậu biết lần này khác với thi tuyển trung học, thêm hai môn hoá học và vật lý, cũng biết bản thân không có cửa thi đạt điểm tối đa hết, hóa học bị bỏ lại hết ba phần.
Tiết tự học sáng ngày hôm sau, thầy Ngụy tiến vào gõ gõ mặt bàn Hoàng Đan, gọi cậu đến văn phòng.
Hơn mười phút sau, Hoàng Đan trở về chỗ ngồi của mình trong ánh mắt tò mò của cả lớp.
Trần Việt nằm vào trên bàn chơi đùa ngôi sao năm cánh, nghe được người phía trước nghị luận Hoàng Đan, nói cậu yêu sớm với nữ sinh lớp hai nên mới bị thầy chủ nhiệm gọi đi.
Kéo lấy đuôi ngựa sau lưng của người ngồi trước, khi đám người quay đầu Trần Việt hỏi,”Nữ sinh nào?”
Nữ sinh đỏ mặt nói,”Hình như tên Phương Lệ Lệ.”
Trần Việt nhẹ buông tay, thấy nữ sinh kỳ quái nhìn mình, hắn kéo khóe miệng,”Thiên tài cũng yêu sớm à?”
Nữ sinh bái phục nói,”Tối hôm qua, lúc Phương Lệ Lệ tỏ tình với Hoàng Đan, có rất nhiều người nghe thấy, cô ấy thật dũng cảm.”
Tay nắm ngôi sao năm cánh của Trần Việt căng thẳng,”Phải không? chuyện vui như vậy sao tôi không biết nhỉ?”
Nữ sinh nhìn nam sinh đẹp trai trước mặt,”Cậu ở lớp học mà.”
Trần Việt nhíu nhíu mày, lúc ấy hắn chạy vội từ sân thể dục trở về, trong đầu rất lộn xộn.
Người kia yêu sớm? Không thể nào?
Trần Việt đứng ngồi không yên, không được, mình phải đi xem Phương Lệ Lệ đó là ai.
Ở hành lang bên kia Lưu Phong vừa quay đầu đã thấy người anh em của y đang chuồn đi, y nhìn cửa sau kêu,”Này, Trần Việt, đi đâu đó?”
Cửa đã không còn bóng người.
Trần Việt đến lớp hai, hắn đứng ở bên cửa sổ hỏi nam sinh bên trong,”Bạn học, Phương Lệ Lệ lớp các người là ai vậy?”
Nam sinh chỉ chỉ nữ sinh ngồi ở giữa hàng thứ tư.
Trần Việt nhìn thoáng qua, yên tâm rồi.
Ăn xong điểm tâm, Khương Long kêu Hoàng Đan xem danh sách, người rất nhiều, cậu ta nôn nóng chen vào bên trong,”Hoàng Đan, tôi tìm được tên mình rồi, tôi ở lớp 204, cậu thì sao? Tìm được không?”
Hoàng Đan không nhìn,”201.”
Khương Long ủ rũ rời khỏi,”Hai ta không chung phòng thi, trong lòng tôi sao lại sợ vậy chứ?”
Hoàng Đan nói ra sự thật,”Nếu chung một phòng, cậu cũng sẽ sợ.”
Khương Long nói cũng đúng, cậu ta căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, trạng thái đến phòng thi không tốt lắm,” Nói thật với cậu, tôi cảm thấy điểm thi lần này của tôi sẽ không cao bằng lúc thi tuyển sinh trung học đâu.”
Hoàng Đan nói,”Điểm mạnh của cậu là môn vật lý.”
Khương Long đau khổ ha ha nói,”Nhưng bỏ thêm hóa học, nó sẽ kéo chết tôi.”
Hoàng Đan nói,”Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Khương Long aiiii một tiếng,”Không nói với cậu nữa, tôi tranh thủ thời gian làm thêm mấy câu vật lý đây, cái này không thể để mất phần nào được.”
Cậu ta nói xong thì đi, thân hình vội vàng.
Hoàng Đan đi dạo ở trong trường học một lát, thời gian chênh lệch không nhiều mới về lớp học, cầm hộp đựng bút đi đến phòng thi.
Đứng đối diện phòng 204, khi Hoàng Đan đi vào, bất ngờ nhìn thấy được Trần Việt, đối phương ngồi phía sau cậu, mày cậu động động, khi đó vậy mà bản thân mình lại không để ý.
Quá khứ chỉ sống cho bản thân.
Một tay Trần Việt chống đầu, tay còn lại đang xoay bút chì 2b, còn chưa gọt, nhìn thấy Hoàng Đan đi tới, bút chì trong tay vốn đang xoay tròn không ngừng thì lập tức dừng lại, rơi xuống bàn.
Hoàng Đan kéo ghế ngồi trong cái nhìn chăm chú của các học sinh khác, cậu không có để ý đến tiếng nghị luận liên tiếp vang lên, mà chỉ mở hộp đựng bút lấy bút chì và bút bi ra.
Hai nữ sinh ngồi trước sau bên cạnh có quen biết nhau, các cô đang thảo luận buổi chiều thi toán lựa nên chọn chữ cái nào có đọ chính xác cao, dù sao buổi sáng thi ngữ văn cũng tương đối dễ hơn một chút, sẽ không giống như toán học xuất hiện một đống phân số như thế.
Lúc thầy giáo phát bài thi sẽ kêu tên và số điểm, khi đi lên sẽ bị cả lớp nhìn chằm chằm, xấu hổ muốn chết.
Hai người một người nói c, một người nói a, cuối cùng các cô quyết định xé bốn tờ giấy nhỏ, viết bốn chữ abcd lên, cầm một nắm đưa lên thả xuống, chọn một trong đó một mở ra, trúng chữ nào thì đánh chữ đó.
Nữ sinh tóc dài ngồi song song với Hoàng Đan nói,”Tôi nhìn thấy được bài thi của cậu ta thì sẽ nói cho cậu, cậu xem được cũng nhất định phải nói cho tôi biết nha.”
Nữ sinh đuôi ngựa ngồi phía sau nói,”Yên tâm đi, tôi sẽ nói mà.”
Âm lượng nữ sinh tóc dài càng nhỏ,” Vận may chúng ta tốt ghê, có thể ngồi cùng với cậu ta, cậu ta thi điểm tối đa, nhìn thấy một câu nhất định sẽ làm được một câu, cho dù là câu nào, chỉ cần có thể nhìn được là tôi cũng thỏa mãn rồi.”
Nữ sinh đuôi ngựa gật gật đầu,”Tôi cũng vậy, chỗ ngồi thi lần này, tôi còn tưởng tôi ngồi gần cửa sổ nữa chứ.”
Nữ sinh tóc dài chuyển đề tài cái một,”Aiiii, nam sinh ngồi bên trái cậu đẹp trai ghê, tay cậu ta rất thon dài, xoay bút giỏi quá, chưa rớt xuống một lần nào.”
“Cậu ta tên Trần Việt, học cùng một lớp với Hoàng Đan phía trước, tối nào trong ký túc xá của chúng ta cũng nói về chuyện của họ hết á.”
“Chung lớp sao? Vậy sao không với nhau câu nào hết vậy?”
“Bọn họ một người là côn đồ, một người là học sinh giỏi, không có đề tài chung để nói.”
Trần Việt đang tước bút chì, tước giống như chó gặm vậy, hắn thấy Hoàng Đan quay đầu, tay run lên, dao nhỏ xém chút cắt trúng đầu ngón tay, thiếu chút nữa đã rớt một miếng thịt luôn rồi.
“Cậu mẹ nó tự nhiên quay đầu làm cái gì vậy hả?”
Hoàng Đan nhìn bút chì trong tay Trần Việt, gọt rất xấu.
Trần Việt lập tức để bút chì vào trong họp đựng viết, hắn đè thấp cổ họng, kêu căng lớn lối nói,”Có chuyện thì nói, có rắm mau thả!”
Hoàng Đan không nói gì cả.
Trần Việt trừng cái gáy cậu, tại sao không nói lời nào? Một chữ cũng không có?
Phía trước lại quay đầu, Trần Việt hoảng loạn dời tầm mắt đi, dáng vẻ giả bộ loay hoay với hộp đựng bút.
Hoàng Đan không phải nhìn Trần Việt, mà là đang nhìn người khác trong phòng thi, cậu cũng không nắm không thả ai, chỉ qua loa giản lược nhìn quét.
Trần Việt không biết, hắn cho rằng Hoàng Đan đang nhìn bản thân, từ mặt đến cổ đều như bị lửa đốt, không chú ý làm rơi nguyên hộp đựng viết xuống đất.
Một cuộn băng dán lăn đến bên chân Hoàng Đan, cậu xoay người lại nhặt.
Trần Việt thấy, tay không nghe sai khiến giật băng dán trong tay Hoàng Đan về, độ nóng của ngọn lửa đã cháy vọt tới đỉnh đầu, hắn tìm cách che giấu,”Đây là đồ của bố, ai cho cậu đụng?”
Trong lúc lơ đãng Hoàng Đan đụng tới bàn tay rất bóng loáng, là xúc cảm thiếu niên.
Trần Việt len lén nắm chặt bàn tay mà Hoàng Đan đã đụng.
Phía trước, Hoàng Đan đang nhìn tay mình, thầy giám thị tiến vào, cậu mới hồi thần.
Xấp giấy thi được truyền từ bàn đầu đến bàn sau cuối, khi đến chỗ Hoàng Đan, cậu cầm một phần, sau đó đưa đến phía sau.
Trần Việt cố ý không nhận.
Hoàng Đan xoay người, để giấy thi trên bàn Trần Việt.
Trong lòng Trần Việt rất đắc ý, lại thấy được mặt cậu ấy rồi.
Tư thế ngồi thẳng, Hoàng Đan lật bài thi, làm từ câu đầu tiên cho đến cuối, tốc độ cậu nắm trong lòng bàn tay, bình thản thong dong.
Tiếng ma sát giấy và viết vang lên trong phòng thi, còn có tiếng bàn ghế xê dịch, ho khan vụn vặt này kia.
Khi Hoàng Đan điền đáp án, Trần Việt ở ghế sau đang ngẩn người nhìn tay cậu đã đụng, đè cánh tay xuống viết một cái tên, giống như cái chân gà vậy.
Mỗi lần đi thi, Trần Việt đều sẽ nộp bài thi sớm, khỏi quan tâm thi cái gì, hắn chỉ cần vừa thấy mấy câu trong đề thi là hộp sọ liền đau, dưới mông giống như bị ghim đinh, không ngồi yên được.
Hôm nay Trần Việt lại rất biết điều ngồi ở trên ghế, mấy bạn học chờ hắn nộp bài thi trước, bản thân cũng theo sát sau đó, kết quả trông mòn con mắt mà cũng chẳng thấy động đậy gì cả.
Thời gian thi vừa kết thúc, cô giáo để học sinh chuyền bài thi từ dưới lên trên, cô giáo nhìn chằm chằm vào, ai cũng không có cơ hội sửa đáp án câu nào.
Trần Việt nhận một xấp bài thi truyền lên, đặt bài của mình ở trên cùng, hắn không trực tiếp truyền cho người phía trước, mà là dùng chân đi đá đá ghế của đối phương.
Hoàng Đan xoay người cầm xấp bài thi, mắt nhìn tờ trên cùng, sạch sẽ láng bóng, khóe mắt cậu thoáng có rút.
Người trong cuộc không có nửa điểm lúng túng, thu dọn hộp đựng bút đứng lên rời khỏi phòng thi, áo khoác đồng phục rộng mở bay ngược phía sau, giống như vừa có một trận gió vậy.
Hoàng Đan đến căn tin lấy một phần canh bí rong biển, số lượng rất nhiều, một tô lớn chỉ có năm đồng tiền, trước cửa sổ lấy cơm, người lại đặc biệt nhiều, cậu không muốn xếp hàng, nên bưng canh trở về ký túc xá.
Thi ngữ văn xong, bên trong ký túc xá cũng không có bao nhiêu bọt nước miếng, cũng không ai đối chiếu đáp án, toán học buổi chiều mới là sóng lớn mãnh liệt.
Khương Long thấy Hoàng Đan không lấy cơm, cậu ta định chia một nửa cơm trong ca đựng cơm của mình.
Hoàng Đan từ chối.
Khương Long cười nói,”Tôi còn chưa ăn, không có nước miếng đâu.”
Hoàng Đan nghe vậy, vẫn lắc lắc đầu, cậu chỉ có thể chia sẻ đồ ăn với một người mà thôi,”Rất nhiều bí và rong biển, tôi ăn một chút là no rồi.”
Khương Long cũng không cố ép.
Trần Việt dựa vào giường hát lên, môi mỏng giương lên, không biết, còn tưởng rằng hắn thi rất tốt nữa chứ.
Lưu Phong múc hai miếng cơm, tùy ý dùng cánh tay lau miệng,”Trần Việt, đừng hát nữa, tôi nghe đau răng quá.”
Người khác cũng phụ họa,”Thật đau răng.”
Trần Việt cười mắng,”Bố đang có hứng, các người quan tâm được à.”
Khương Long nói,”Hoàng Đan, cậu cảm thấy Trần Việt hát hay, hay tôi hát hay?”
Hoàng Đan nói,”Không để ý nữa.”
Khương Long cố chấp, nhất định muốn có được đáp án, cậu ta hát bài [ Luyện tập ] sở trường của mình, hát phần điệp khúc, theo cậu ta, điệp khúc có thể làm lộ ra được tâm hồn của một người.
Trần Việt thấy Khương Long đột nhiên hát lên, còn che luôn giọng hát của hắn, hắn mắng chửi mấy câu, xả cổ họng hát lên.
Đám người Lưu Phong,”……”
Mấy người đi ngang qua đều hỏi có phải đang mở liveshow không.
Người trong ký túc xá đều không hiểu ra sao, đừng hỏi bọn họ, bọn họ cũng không biết cái này là tình hình gì, cơm cũng không ăn vô nữa rồi.
Khương Long hát xong phần điệp khúc, cậu ta không để ý tới ánh mắt đang trừng của Trần Việt, hồi hộp chờ mong hỏi Hoàng Đan ai hát hay hơn.
Hoàng Đan ăn ngay nói thật,”Cậu ta hát hay hơn cậu.”
Khương Long bị đả kích, ca cũng không rửa leo lên giường nằm sấp, như một người thất tình.
Trần Việt nghe được câu hỏi của Khương Long, cũng nghe được câu trả lời của Hoàng Đan, hắn giống như một chai nước ngọt lớn, đang sủi bọt ngọt ngào.
Lưu Phong nhìn đến nổi da gà,”Cái gì vậy trời, đưa cho tôi một cuộn băng dán đi.”
Trần Việt nói,”Tôi chỉ có một cuộn, cho cậu tôi lấy gì xài.”
Lưu Phong trừng mắt,”Không phải cậu có hai cuộn sao? Tôi thấy cậu mua mà.”
Trần Việt không chớp mắt nói,”Rớt mất một cuộn rồi.”
Mặt Lưu Phong đầy đau đớn,”Rớt? Rớt ở lớp học hay phòng thi? Không phải tôi nói cậu chứ, một cuộn băng dán đến năm đồng lận đó anh hai.”
Trần Việt nghiêng mắt,”Năm đồng mà nói cứ như năm vạn, nhà cậu cũng không phải không có tiền.”
Lưu Phong nặn ra hai giọt nước tiểu mèo,”Cậu không phải không biết ba mẹ tôi tháng trước vừa mới ly hôn, thành ngữ kia nói thế nào nhỉ, gia đình sa sút? Không đúng, hình như là gặp phải biến cố thì phải.”
Trần Việt nghi ngờ nói,”Gặp phải biến cố cũng là thành ngữ à?”
Lưu Phong nói đúng mà.
Trần Việt nói không giống, Lưu Phong nói đúng rồi.
Xếp hạng thứ nhất và thứ hai từ dưới đếm lên đang tiến hành thảo luận dữ dội, bọn họ mà nghiêm túc lên, rất đáng sợ đó.
Hoàng Đan vừa ăn bí vừa nghe, cảm thấy Trần Việt và Lưu Phong có thể thành thành lưu manh không phải là không có lý do.
Một chuyện thành ngữ không thảo luận được bao lâu, Lưu Phong u buồn thở dài,”Tôi còn không biết sẽ bị bọn họ đưa đến ngóc ngách nào, ngày còn dài, tôi không vì bản thân tích góp chút tiền, thì sao này không biết sẽ qua bằng cách nào nữa.”
Trần Việt chịu không nổi nói,”Được rồi đừng mẹ nó làm tôi buồn nôn nữa, cho cậu băng dán đó.”
Lưu Phong ôm bả vai Trần Việt, bị hắn hất ra.
Đem ca đựng cơm đi rửa, Hoàng Đan lấy bình nước hứng nước, cậu còn cầm theo bình nước của Khương Long.
Một ông chú ngồi ở một chỗ thu phiếu nước, phiếu màu đỏ có thể lấy một bình, màu xanh hai bình, mí mắt ông ta rất nhanh nhạy, không ai có khả năng đục nước béo cò được.
Bên trong có một dãy vòi nước dài, lớp 11, lớp 12 cũng đã khai giảng, người rất nhiều, từng cái vòi nước đều có người đang xếp hàng.
Đứng trước Hoàng Đan có ba nữ sinh, cậu thấy Trần Việt và Lưu Phong ở trong hàng bên cạnh, cũng không để ý.
Trần Việt len lén ngắm một bên mặt Hoàng Đan, khi cậu nhìn qua, thì nhanh chóng giống như không có việc gì quay đầu tìm Lưu Phong nói chuyện.
Tim hắn đập thình thịch rất nhanh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, qua một lát lại nhịn không được len lén ngắm tiếp.