Spoiler Edit: Tịch Liêu
Dương Miên Miên hung dữ trợn mắt liếc nhìn chúng nó một cái, quay đầu đi chỗ khác nuốt nước mắt vào trong: “Vậy tùy các em, thích làm gì thì làm.”
Trong lòng cô khó chịu đan xen giận dỗi, dứt khoát ăn điểm tâm xong sẽ đem tất cả chúng nó đi đóng gói: “Muốn đi đúng không, vậy chị thành toàn cho các em.”
Đại khái nhóm sách vở cũng biết cô tức giận, nên ngoan ngoãn ngậm miệng không nói chuyện, thừa dịp cô không chú ý liền tranh thủ tạm biệt mọi người.
Sách vật lý: “Tụi em đi đây.”
Sách hóa học: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc tụi em từ trước đến giờ.”
Sách tiếng anh: “Không thể ở bên Miên Miên nữa, thật xin lỗi.”
Sách ngữ văn: “Miên Miên đừng giận, tụi em thích chị lắm, rất thích.”
Nãy giờ sách sinh học vẫn không nói gì, bây giờ do dự lên tiếng: “Nếu không, chúng ta đừng đi được không?”
“Đi đi.” Dương Miên Miên thay quần áo đi ra, “Đừng ở đây choáng chỗ của chị, dù sao hiện tại chị cũng đang thiếu tiền, đem các em ra ngoài bán giá cao một chút.”
Cô ôm chồng sách, bước xuống lầu, đi sập hàng bán rau cách nhà không xa, đem sách đặt cạnh một nam sinh ăn mặc gọn gàng sạch sẽ: “Cho em nè.”
Bé trai kia thoạt nhìn chỉ mới học sơ trung, diện mạo thanh tú nhưng hay thẹn thùng, đột nhiên thấy một chồng sách từ trên trời rơi xuống còn chưa kịp hoàn hồn lắp bắp nói: “Chị Miên Miên.”
“Không phải em nói mới thi giữa kỳ xong hả? Cầm lấy đi.”
Nhóm sách: “Tình hình gì đây?”
“A, nhiều sách thật.” Giỏ thức ăn bên cạnh nhiệt tình chào hỏi, “Xin chào mọi người.”
“Xin chào, xin hỏi hiện tại là tình hình gì đây ?” Nhóm sách giáo khoa nghĩ mãi không ra.
Giỏ thức ăn cười hì hì nói: “Bân Bân nhà mình năm nay thi chuyển cấp, sắp thành học sinh cao trung rồi (cấp 3), mua sách giáo khoa rất tốn tiền, cảm ơn các cậu đã đến.”
Mọi người đua nhau trao đổi một lúc mới biết rõ là tình huống, nam sinh này tên Bân Bân, cha mẹ cậu ấy đã qua đời, hiện tại cậu đang sống với ông của mình bằng tiền trợ cấp hàng tháng, vì để cậu đi học ông cậu mỗi ngày phải ra chợ bán rau xanh để kiếm thêm ít tiền, nhưng việc này chỉ giúp hai ông cháu không chết đói mà thôi, cuộc sống vô cùng cực khổ.
May mắn thành tích học của Bân Bân không tệ, tiền học phí được miễn giảm toàn bộ mới có thể tiếp tục đi học, cậu chỉ hy vọng học thật giỏi thành người hữu dụng, sau này ông của cậu không cần mỗi ngày thức dậy từ lúc ba giờ sáng đạp xe đi bán rau nữa.
Dương Miên Miên tin tưởng cậu ấy nhất định sẽ quý trọng những quyển sách giáo khoa này.
“Em nghe nói thành tích của chị Miên Miên rất tốt.” Bân Bân thẹn thùng cúi đầu, “Chúc mừng chị.”
“Không có gì, đọc thật kỹ sách của chị, sau này em cũng sẽ được như vậy.” Dương Miên Miên không biết khích lệ thế nào, giọng điệu có phần gượng gạo, cô nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại này, “Chị đi trước đây, tạm biệt em.”
Ông cụ vẫn ngồi dưới đất bán rau, nói một câu bằng tiếng địa phương, Dương Miên Miên nghe không hiểu, ông liền trực tiếp nhét một bó rau xanh vào trong tay cô.
Tuổi ông đã cao đi đứng không còn lanh lẹ, đôi mắt và lỗ tai không nhanh nhạy như trước, những lúc Bân Bân không có ở đây ông thường bị người ta trục lợi, có người ném một đồng cho ông, có người đùa quá trớn đưa một trăm đồng tiền giả, để ông đi tìm tiền lẻ để thối lại, đi nửa ngày mới gom đủ tiền kết quả là tiền giả, thu nhập một tháng coi như trôi theo mây bay.
Ông lớn tuổi bị thua thiệt cũng không thể làm gì, chỉ ngồi ở đây lau nước mắt, những người bên cạnh mắng chửi những người kia không có lương tâm tạo nghiệp chướng, nhưng chuyện đã xảy ra rồi biết làm thế nào.
Dương Miên Miên biết cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, gia đình cô thuộc dạng ăn no không lo bụng đói nhưng hai ông cháu này khổ hơn so với cô nhiều lắm, ít nhất trước lúc cha cô qua đời còn để lại tiền sinh hoạt, bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau.
Cuộc sống như thế không thể đỗ lỗi cho ai, nó chỉ đang thử thách con người, không biết ông của cậu có thể đợi được đến ngày Bân Bân trở thành người tài giỏi không?
Cô không muốn nhận bó rau kia, nhưng ông cụ sống chết đưa cho cô, Bân Bân cũng khó xử nói: “Chị, chị không nhận bó rau này sao em dám nhận sách chị đưa.”
Cuối cùng Dương Miên Miên cũng hết cách đành cầm theo bó rau xanh trở về nhà, buồn rầu không biết phải làm sao.
Nhà cô không có mắm muối thậm chí là nồi niêu, suy nghĩ một lúc cô quyết định đi đến chỗ Kinh Sở một chuyến, dù sao anh cũng phải làm cơm, cô không nên lãng phí.
Đến nhà anh mới biết hôm qua anh không về nhà, nhất định là tăng ca rồi. Dương Miên Miên đem quần áo phơi trên ban công đi cất, thuận tiện quét dọn lại căn phòng.
Kinh Sở không cho cô làm việc, trên cơ bản việc nội trợ sẽ do anh phụ trách, nhưng dù sao công việc của anh rất bận rộn, cho nên việc nhà cứ để cô san sẻ bớt đi tốt hơn.
Lúc cô chuẩn bị về, chợt nghe chiếc giường trong phòng ngủ khoa trương nói một câu: “Miên Miên, chị thật sự không muốn biết trong ngăn kéo tủ đầu giường có gì à?”
Câu nói này lập tức hấp dẫn lực chú ý của Dương Miên Miên: “Có gì?”
“Muốn biết thì chị tự đi xem đi.”
Dương Miên Miên bán tin bán nghi đi đến ngăn kéo tủ đầu giường, trong mấy giây đầu cô lóe lên vô số suy đoán, bao gồm bao cao su, thuốc tránh thai, nhẫn, tín vật của bạn gái cũ, tấm ảnh mối tình đầu, hay thư tình các loại.
Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ tới lại là một hộp đĩa phim.
Bên ngoài đĩa phim có dán một tấm ảnh cực kỳ xinh đẹp, cô lật qua lật lại vài lần, “Đây là gì, phim tình yêu hả?”
Đĩa phim xấu hổ đáp: “Phim tình yêu mười tám cộng.”
Dương Miên Miên: “σ[°△°|||]︴ Chẳng lẽ đây là bộ phim ‘the dream boyz’ (nói thẳng là phim sex đấy ạ) trong truyền thuyết?” Cô sờ cằm, “Không có đúng, sao Kinh Sở có thể truyền bá những sản phẩm đồi trụy này? Đáng lẽ phải đem đi xử lý rồi chứ?”
Đĩa phim vô cùng hoảng sợ nói: “Chị đè lên động mạch của em, tụi em không phải loại phim rẻ tiền kia, chúng em chính là phim nghệ thuật đúng tiêu chuẩn. Không rút gọn. Xin chị bỏ qua, tụi em không muốn chết T^T”
“Kinh Sở giấu mấy thứ này làm gì.” Dương Miên Miên nghĩ mãi không ra.
Giường ngủ khoan thai nói: “Thấy ngu chưa, chuẩn bị cho chị đấy.”
“Anh ấy muốn xem phim với chị?”
“Không, anh ấy muốn khai thông tư tưởng cho chị, chị thử coi là biết.”
Tất cả vật dụng rối rít tán thành, còn tỏ ý hết sức tò mò: “Mau coi đi, thật muốn biết vì sao Kinh Sở lại chọn phim này.”
“Nhất định có trò gì đặc biệt lắm.”
Trong lòng Dương Miên Miên bị giật dây càng thêm tò mò, đem đĩa phim vào máy, định nhìn xem đến tột cùng là thần thánh phương nào, hai mươi phút trôi qua chủ đề chính mới xuất hiện.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, có một biệt thự cạnh bờ biển, cặp tình nhân dây dưa dưới tiếng nhạc êm dịu, từng phân đoạn rung động lòng người hiện rõ trên màn ảnh, mặc dù đều là hình ảnh cấm trẻ em dưới mười tám tuổi, nhưng hoàn toàn không khó coi, tất cả rất tự nhiên hoàn mỹ.
Dương Miên Miên ôm đầu gối ngồi trên giường, nghiêm túc suy nghĩ: “Anh ấy muốn chị xem cái này để làm gì?”
“Sợ chị căng thẳng.”
“Nói tóm lại trước hết phải phổ cập kiến thức chứ sao.”
“Tìm tư thế thích hợp.”
Phim chiếu hơn hai tiếng có nội dung có sex, Dương Miên Miên cũng thấy nồng nhiệt, chỉ có điều dù sao cũng chỉ là phim, không thể giống như phim heo trắng trợn trong truyền thuyết được, quan trọng là nơi đó đã được kỹ xảo che đi, hoàn toàn không thấy được nơi cần thấy.
Quả nhiên không hổ danh là Kinh Sở đặc biệt vì cô khai thông tư tưởng, không biết hao tổn bao nhiêu tâm huyết.
Dương Miên Miên thành thật xem hết bộ phim, sau đó yên lặng cầm điện thoại di động lên mạng tìm kiếm “Bạn trai chuẩn bị cho tôi xem phim 18+ là có ý gì, trả lời gấp.”
Rất nhanh có hàng trăm câu trả lời, có người nói bạn trai cô có ý đồ quấy rối.
Dương Miên Miên kín đáo gật đầu, lặng lẽ cất điện thoại vào túi.
Nhưng đợi mãi đến mười giờ tối Kinh Sở vẫn chưa về, anh cũng không biết thật ra Dương Miên Miên đã xem qua đĩa phim.
Lúc này Dương Miên Miên không có tâm trí nghĩ đến những chuyện gì, cô vội vàng chạy về nhà múa bút thành văn ghi chép.
Sổ ghi chép của cô còn để trống, một học kỳ cũng không viết hết mười trang, bây giờ phải đem tất cả bổ sung vào đúng là có chút phiền toái.
Cô mua bút nhiều màu, dựa theo trí nhớ của mình lần lượt sắp xếp từng môn học sẵn tiện tổng kết lại, cô học đâu nhớ đó cộng thêm khả năng phân tích tổng hợp tuyệt vời, đối với cô mà nói căn bản không phải việc khó làm. .
Dù tay viết bài đến đau nhức.
Hơn nữa thời tiết lúc này đặc biệt oi bức, mới tắm xong tóc xõa trên lưng mặc áo lót dây rồi đi mở quạt.
Trời nóng khó chịu trong người, Dương Miên Miên dừng bút đem ghế dời đến bên cửa sổ, một bên đón gió một bên bật quạt.
Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào dữ dội, chắc có nhà đang cãi nhau. Sống ở đây nhiều năm như vậy, Dương Miên Miên đã sớm có thói quen với việc cách âm vô cùng tệ, căn nhà ở xa nhất gây nhau vẫn có thể nghe rõ ràng, bí mật gì cũng biết.
Hiện tại trời vừa nóng lại nhàm chán, Dương Miên Miên liền dựa sát tường lắng tai nghe ngóng, kết quả vừa nghe mới biết chuyện này có liên quan cô đến bảy tám phần.
Chuyện là thế này, sau chuyện của anh em Tào gia, phía cảnh sát tổ chức hàng loạt hành động càn quét, giải cứu không ít phụ nữ bị lừa bán, một số người không chịu ở lại sơn thôn mà trở về quê.
Người phụ nữ ở dưới lầu nơi Dương Miên Miên ở cũng vậy, dì ấy tên Hàn Thúy, mười năm trước bị lừa bán, đó là chuyện của thế kỷ trước, dì ra ngoài làm thuê, không ngờ lại bị người ta lừa gạt mất tích gần ấy thời gian, bây giờ trở về Nam Thành, cha mẹ già trông thấy mái tóc dì đã hoa râm nửa đầu, không kiềm được nước mắt mà òa khóc.
Một cô gái giỏi giang trẻ tuổi mất tích trong núi, bỏ lỡ tình yêu, bỏ lỡ sự nghiệp, bỏ lỡ phụng dưỡng cha mẹ, nhưng bây giờ vẫn còn kịp.
Tương phùng vĩnh viễn không muộn.
Nhưng thực tế luôn tàn khốc, không giống như đoạn kết trong những câu truyện cổ tích, mặc dù cha mẹ Hàn Thúy may mắn tìm được con gái nhưng Hàn Thúy về nhà chưa được bao lâu, con trai của dì đã tìm tới cửa.
Đúng vậy, con trai của dì. Trong mười năm đó, dì sinh được một đứa con trai cho người đàn ông đã mua dì, cũng không phải dì tự nguyện mà bị người ta ép buộc, bởi vì đứa bé này dì mới không điên, kiên cường sống tiếp đợi đến ngày trở về.
Con trai của dì gọi là Lưu Đông, huyết mạch duy nhất của Lưu gia, tất nhiên người nhà bên đó sẽ không để dì mang đi, tuy Hàn Thúy không nỡ bỏ con nhưng lại càng muốn trở về nhà vì vậy cắn răng nói sẽ trở lại.
Không nghĩ tới cha của Lưu Đông là Lưu Thiết Căn dẫn theo con trai tìm đến cửa, muốn dì trở về, vặn hỏi dì vì sao nhẫn tâm không cần con cái, nói dì không phải là một người mẹ tốt.
Hai người đến đây gây chuyện không phải chỉ mới một hai lần, nhưng mấy lần trước Dương Miên Miên không có ở đây, hôm nay làm lớn chuyện như vậy, ngay cả người hòa giải cũng phải đến can ngăn.
Dương Miên Miên đứng ở trước cửa sổ nhìn lén: “Hiện tại có bác gái đến khuyên dì ấy trở về chăm sóc đứa nhỏ, thực hiện trách nhiệm người mẹ, đúng là có bệnh.”
Cột điện ở bên ngoài bát quái: “Nói cái gì mà con cũng đã sinh rồi, Hàn Thúy sao không chịu, Lưu Thiết Căn mắng dì không có lương tâm, ừm, dì ấy đang ôm con mình khóc.”
“Buồn cười thế.” Dương Miên Miên nhíu mày, “Bác gái còn nói gì nữa?”
“Bà ấy khuyên Hàn Thúy chấp nhận sự thật, làm tròn trách nhiệm người mẹ, không thể vứt bỏ đứa con.”
Dương Miên Miên không nói gì: “Cho nên, dì ấy sống vì con cái? Dì ấy cũng không muốn sinh đứa nhỏ này, còn muốn dì ấy bị lừa thêm nửa đời sau hả, đúng là cực phẩm, đem con trai cho Hàn Thúy nuôi thì không chịu, nói cho cùng vẫn không muốn phụ nữ độc lập, bọn họ chỉ muốn vợ mình phụ thuộc vào mình, con mẹ nó thật là quá đáng.”
Cực phẩm năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều hơn, Lưu Thiết Căn luôn miệng nói Hàn Thúy nhẫn tâm ích kỷ, nhưng thực tế người ích kỷ nhất chính là ông ấy.
“Hàn Thúy thật đáng thương.” Chậu hoa ở ban công nhà cách vách chen vào nói, “Ngày hôm qua ngay ở dưới lầu, dì ấy gặp lại người đàn ông trước kia dì ấy thích, cậu bạn thời trung học nhưng chú ấy không nhận ra Hàn Thúy, em nhìn thấy Hàn Thúy khóc.”
Cột phơi quần áo bên nhà cách vách đằng kia ríu rít tham gia vào câu chuyện: “Sao không khóc được chứ, cho dù gặp lại cũng không nhận ra nhau, ‘trần mãn diện, tấn như sương’” (*)
Phá hủy đi quá khứ cũng không thể quay lại nơi xuất phát, bi kịch bắt đầu từ ngày đầu tiên đã không còn cách nào bù đắp được, vết thương mãi không lành, tương lai khác biệt chỉ khiến nó thêm tồi tệ hơn.
Mọi người đều cho rằng người bị bắt cóc sau khi trở về nhà sẽ có một kết cục tốt đẹp, nhưng đã bao giờ họ nghĩ đến, chẳng qua chỉ có người đứng bên ngoài mới nhìn thấy được kết thúc đó, khán giả đứng xem hào hứng thảo luận, rồi khi cảm xúc qua đi liền ném nó ra sau đầu, nhưng trong khi bọn họ lãng quên thì mỗi ngày trôi qua luôn có một người chịu đựng khốn khổ của cuộc sống hiện thực.
~~~Hết chương 89~~~
(*) Hai câu thơ này được trích trong bài thơ Giang Thành Tử của Tô Đông Pha
Thập niên sanh tử lưỡng mang mang
Bất tư lượng
Tự nan vong
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ứng bất thức
Trần mãn diện
Tấn như sương
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương
Tiểu hiên song
Chánh sơ trang
Tương cố vô ngôn
Duy hữu lệ thiên hành
Liêu đắc niên niên tràng đoạn xứ
Minh nguyệt dạ
Đoản tùng cương
<em>Dịch thơ:</em>
Mười năm sống thác đôi nơi
Nghĩ mà chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng.
Cô đơn phần mộ dặm ngàn,
Nói làm sao xiết muôn vàn thê lương.
Gặp nhau còn nhận ra chăng
Mặt bụi nhuốm, tóc pha sương ngỡ ngàng.
Đêm qua trong mộng về làng,
Nàng ngồi bên cửa chải làn tóc mây.
Nhìn nhau chẳng nói một lời
Nghẹn ngào, chỉ thấy lệ rơi muôn hàng.
Bao năm chốn ấy đoạn trường,
Nấm mồ côi quạnh trăng vàng đồi thông.
Trước