Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 5: Trương Lê hình như đã hiểu rồi, đây chỉ là trò vui thất đức




Lý Hàng thong dong đến chậm, bắt chước các cụ già tám mươi tuổi cầm hai tay Lưu Dương hỏi han: “Không sao chứ, không bị thương ở đâu chứ, anh đây vừa nghe được tin lập tức chạy tới đây đó.”

Lưu Dương đứng ở đầu bậc thang, ánh mắt thẫn thờ, Lý Hàng nắn mặt hắn: “Dương tử? Bị đánh ngốc luôn rồi hả? “, Lưu Dương vẫn không có phản ứng.

“Vãi!!! CMN.” Lý Hàng tức giận: “”Đợi đấy, anh mày đi xử lý thằng cháu trai kia.”

Lưu Dương đột nhiên nắm tay Lý Hàng, tựa như khó có thể đối mặt được, bờ môi run rẩy, tức giận đến mức cả người phát run nói: “Không cần anh lo, nhất định em phải tự mình khiến nó kêu cha gọi mẹ.”

Chuyện ngày đó có người đồn ra, giáo viên lớp C2-1 nghe được tiếng gió liền hỏi qua Trương Lê, Trương Lê giải thích đại khái chỉ là xung đột nhỏ giữa bạn học.

Giáo viên hơi do dự, nói với cậu rằng tình huống của Lưu Dương khá đặc biệt, tránh xa hắn một chút, học sinh vẫn phải lấy học tập làm trọng, có chuyện gì có thể nói với giáo viên, dùng biện pháp bình thường để giải quyết, không nên đánh nhau, đừng ẩu đả.

Trương Lê ngoan ngoãn nói đã biết.

Giáo viên là một thầy giáo già, thở dài vỗ vai cậu nói, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, thầy hi vọng em đọc nhiều sách hơn, mở rộng tầm mắt, nhưng thanh niên cũng phải có cốt khí, không thể cứ nhẫn nhịn chùn bước được, đôi khi chỉ dùng kế lôi kéo thôi thì không thể chống được chớp giật sấm rền, phải chú ý đến tình hình toàn thể, đừng vì nhỏ mà mất lớn.

Trương Lê gật đầu, thầy giáo đẩy kính mắt, nói như đang giải quyết việc chung, quay về học đi, đừng chậm trễ việc học.

Lưu Dương xin nghỉ ba ngày, cũng là ba ngày Trương Lê có thời gian yên bình, thời gian rảnh rỗi giữa lúc làm bài cậu còn nghĩ, rốt cuộc vì sao mà bọn họ đi tới bước này? Nghĩ đi nghĩ lại cũng là vì năm mươi đồng kẹp trong thẻ học sinh.

Nếu không vì năm mươi đồng cậu sẽ không giận đến mức đánh người, không đánh người thì Lưu Dương sẽ không trả thù, không báo thù cậu cũng không điên lên lại đánh người, cuối cùng tổng cộng đánh người ta khóc ba lần, mãi không dứt được.

Trương Lê bỏ bài thơ “Vũ lâm linh” đang chép dở lại trên bàn, ngẫm nghĩ, thật đúng là “nghìn trùng khói sóng*” rồi.

*bản gốc 千里烟波: thuộc câu “念去去,千里烟波,暮霭沉沉楚天阔” trong bài “Vũ lâm linh” của Liễu Vĩnh, đại ý nói về sự lưu luyến nhớ mong người ly biệt, 千里烟波 ý chỉ càng đi càng xa chẳng thể quay đầu

Tiết tự học buổi tối Lý Hàng vứt hai quả lê xuống bàn Trương Lê, tiếp đó lại bỏ thêm đồ ăn vặt chồng lên bàn, cười vô cùng giả dối: “Tay không sao chứ hả.”

Cánh tay Trương Lê có bị xước nhưng không nhiều nên không đau. Nhưng những vết thương ấy so với tổn thương trên người Lưu Dương đã nhẹ hơn nhiều, chỉ là cậu không ưa hai anh em xui xẻo này nên giọng điệu hiển nhiên không tốt.

Trương Lê ôm cánh tay: “Không sao.”

Lý Hàng nói: “Tôi có một tin xấu muốn nói cho cậu biết, ngày mai tên nhóc kia sẽ đi học lại, nhìn tình hình thì chuyện này chưa kết thúc đâu.”

Trương Lê nhấc mi, Lý Hàng lại nói: “Nhưng cậu cứ yên tâm, có tôi mật báo cho cậu, cậu sẽ không phải chịu thiệt thòi, tôi theo dõi giúp cậu, sẽ cố gắng hết sức để sinh hoạt học tập của cậu không bị ảnh hưởng.”

Trương Lê hời hợt: “Dựa vào đâu?”

Lý Hàng vỗ đùi cái đét: “Hỗ trợ nhau cùng có lợi mà, anh bạn, đây không phải là cậu đang giúp tôi, mà là đang nâng cao bản thân, linh hồn thăng hoa hiểu không? Cậu là đang cứu vớt tương lai của một thanh niên sa đọa đó nha.”

Có lẽ vì biểu cảm muốn chửi thề của Trương Lê quá rõ ràng nên Lý Hàng vội vàng bổ cứu: “Chủ yếu vì hiện tại nó đang nhắm vào cậu, nên mình cứ thuận thế mà làm, cậu hiểu không? Cậu có thể áp dụng những thứ đã học vào việc trải nghiệm đạo lý làm người, cớ gì lại không làm.”

Tên to xác này còn vô cùng dẻo miệng.

“Anh chưa nói chuyện với cậu ta à?” Trương Lê cảm thấy có phần phức tạp.

“Nói rồi, nhưng nó tự khép mình lại.” Lý Hàng đấm ngực, nhe răng cười: “Không nghe khuyên nhủ, trong nhà nó lại không có người quản, tôi cùng nó lớn lên từ nhỏ, vẫn có phần trách nhiệm, không thể mặc kệ được.”

Lý Hàng tiếp tục nói: “Tôi không có đòi hỏi nào khác ngoài một điều, đánh nhẹ tay, lấy việc giáo dục đạo đức làm chủ.”

Trương Lê: “???” mấy người đang chơi “Tây du hàng ma” với tôi đúng không.

Lưu Dương bị thương trên mặt, vì sợ mẹ hắn nhìn thấy mà mấy ngày nay vẫn luôn trốn trong ổ chó của Lý Hàng ngủ.

Lý Hàng trở về sau tiết tự học buổi tối làm trứng gà luộc cho hắn, xong xuôi lại thoa thuốc mỡ, Lưu Dương bình thường hung hăng là vậy, nhưng lúc này không còn sức lực để ầm ĩ, những vẫn nhe răng trợn mắt nhao nhao kêu đau, Lý Hàng vừa xoa bóp tay chân cho hắn vừa ngồi cười.

Lưu Dương tức giận: “Anh vẫn chưa cười đủ đúng không.” Hắn vung cánh tay lên ngồi dậy, lấy trứng gà luộc cẩn thận từng li từng tí lăn trên mặt, đau đến xuýt xoa, miệng còn nghiến răng nghiến lợi: “Chịu đựng đã hai ngày nay rồi, chờ mẹ quay lại thành phố B, em nhất định phải cho thằng cháu trai kia đẹp mặt.”

Lý Hàng đặt thuốc mỡ lên trên bàn, nói: “Vẫn còn nghĩ đến việc này à? Mày nói xem mày chịu mấy trận rồi hả.”

Lưu Dương dùng chân đạp hắn: “Càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, biết chưa hả?”

Lý Hàng dừng lại: “Bạo lực là cách giải quyết vấn đề duy nhất hay sao? Không hề! Mày suy nghĩ đi, dùng đầu mà nghĩ.”

Lưu Dương nói: “Em sẽ tìm người xé sách nó, đi tiểu vào bình nước của nó, trộm quần áo nó đã phơi khô, rồi đổ nước lên chăn bông.”

Lý Hàng thật muốn bổ đầu cái thằng nhóc khốn nạn này ra để xem bên trong nhồi cái gì, trong lòng hắn tự nói cmn đây là thứ mày học từ anh hay sao? Sao anh không nhớ là đã dạy mày những thứ này, một năm kia lão tử lên thủ đô mày đã chơi với ai, sao lại lớn thành cái bộ dáng thất đức này.

“Anh cảm thấy thế nào?” Lưu Dương hỏi hắn.

Cảm thấy thế nào đây? Chẳng ra sao cả, trong đầu toàn thứ bàng môn tả đạo, tuy học không giỏi, nhưng không phải là kiểu thích ăn đòn, anh mày tưởng người ta nặng tay với mày, còn phê bình, ra yêu cầu với người ta, bây giờ nhìn mày bị thương không nặng, một tí cũng không, cộng thêm thái độ bố đời này thì bị ăn đòn cũng chẳng lỗ.

Lý Hàng trả lời: “Các cụ nói thế nào, đi tiểu đứng mới là đàn ông, anh phát hiện Lưu Dương mày hình như không giống anh, lúc nào cũng làm đủ trò lươn lẹo, đây là việc đàn ông sẽ làm để giải quyết vấn đề à? Đây là tiểu nhân mày biết chưa, bảy tám tên cũng không làm khó được người ta, còn tự dưng bị đánh, anh thấy mất mặt thay bọn mày.”

Nhắc tới chuyện đó Lưu Dương lại tức giận, hắn quát: “Cmn ai không phải đàn ông hả! Chuyện kia trách em sao? Tại đám cháu trai kia kìa, bình thường ra vẻ ta đây, chỉ ăn là giỏi, đến lúc đánh nhau thật chả có thằng nào đáng tin, tất cả đều là mấy thằng cháu trai chết tiệt.”

Lý Hàng xem thường hắn: “Vậy mày vẫn còn mặt mũi đúng không, mày không nghĩ đến việc đánh bại cậu ta bằng cách khác à, người như Trương Lê lớn lên đẹp trai, học giỏi, đức trí thể lao phát triển toàn diện, cách xa mày cả ba con phố đó người ơi.”

“Nhưng mà nó nghèo rớt.” Lưu Dương đánh gãy lời Lý Hàng, nằm trên giường lườm nguýt: “Thời đại này tiền là ông nội, học sinh ba tốt thì sao? Hạng nhất toàn khoá thì sao? Vẫn có thể dùng tiền đập chết nó như thường.”

Lý Hàng sửng sốt: “Ai dạy mày như thế hả?”

Lưu Dương lộ ra biểu cảm anh đúng là đồ kiến thức hạn hẹp, cười ha ha: “Cái này thì cần quái gì ai dạy, tự mình hiểu ra đạo lý là được rồi.”

“Mày suốt ngày như vậy, có nghĩ tới tương lai chưa?” Lý Hàng nhíu mày khó chịu.

Lưu Dương ném trứng gà đang lăn trên mặt về phía Lý Hàng: “Anh cứ nói dông dài mãi không xong đúng không, không thích em thì thôi đi, em hiếm lạ lắm sao? Em coi anh là bạn thân nhưng anh lại muốn làm mẹ em đúng không!”

Lý Hàng đáp: “Tính xấu này của mày nếu ngày nào đó không còn ai quản lý mày thì mày lên trời luôn hả?”

Lưu Dương ha một tiếng, nói anh bị điên à, ai nghĩ mấy chuyện đó, ngày nào hay ngày đó đi, nói xong xoay người ngáp dài.

Nghe nói hôm nay Lưu Dương sẽ đi học lại, thời gian làm bài nghe viết buổi sáng Trương Lê đã sai đến lỗi thứ tám, lớp trưởng lớp tiếng Anh Ngũ Ấu Lâm là một cô gái xinh đẹp đáng yêu, dùng nét mặt tươi cười như hoa hỏi han cậu: “Trương Lê, cậu trúng độc hả?”

Trương Lê: “???”

Lớp trưởng cười ngây thơ: “Tớ cứ nghĩ cậu bị trúng tuyệt mệnh tán hết bảy chữ rồi, viết thêm một chữ nữa độc sẽ phát tác mà chết.”

Trương Lê không nói gì, mặt hơi đỏ lên, yên lặng cúi đầu mở sách tiếng Anh ra học từ vựng, Trương Lê muốn nói cậu không phải bị trúng độc đâu nhưng rồi lại thôi.

Lưu Dương vui vẻ trở lại trường học, tuy trên mặt vẫn còn vết bầm nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc trêu chọc thị phi của hắn, chọc cho người khắp thiên hạ đều không vui.

Cái khí thế kia, tư thế kia, chỉ thiếu con dấu ghi chữ không học vấn không nghề nghiệp đóng trên mặt, thế nhưng cũng chẳng sao, ở đâu có hắn ở đó các bạn học sinh đều tránh xa, Lưu Dương thì đem cái đặc điểm bị người ta ghét bỏ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, diễn tả một tên thất đức vô cùng sinh động.

Đến buổi trưa Trương Lê mới biết Lưu Dương đã trở lại, khi cậu đang ở trong kí túc xá đọc sách thì có người gõ cửa hỏi Trương Lê có ở đó không?

Cậu đứng dậy mở cửa, trước cửa là một nam sinh gầy gò, trong tay xách một cái túi lớn, nhỏ giọng hỏi cậu: “Có rảnh không, nói chuyện chút.”

Cậu bạn ngủ trên giường Trương Lê hai ngày nay đặc biệt cẩn thận, thò đầu ra nhìn thoáng qua, đây không phải là tên cặn bã lớp C2-6 đó sao? Lần trước còn không cho cậu phơi nắng.

“Trương Lê, người này học lớp sáu đấy, cẩn thận một chút.” Cậu ta sợ nhóm người kia có ý xấu định trả thù, một mình ra ngoài quá nguy hiểm.

Lông mày nam sinh dựng thẳng thành hình chữ bát: “Mày có ý gì?”

Giường trên cũng rất cứng: “Sợ mày không phải thứ tốt.”

Âm thanh của hai người không hề nhỏ, có người trong phòng ngủ khó chịu, không nặng không nhẹ lầm bầm: ”Có để cho người ta ngủ hay không?”

Trương Lê nhìn lướt qua cái túi, không nhìn ra bên trong chứa cái gì, hẳn là thứ gì đó rất mềm, cậu quay đầu lại nói không sao với giường trên, tao đi ra ngoài một chuyến, tiếp đó đóng cửa lại, theo người đi được vài bước rồi dừng lại ở đầu hành lang.

Nam sinh tự giới thiệu: “Tôi học lớp sáu, là người lần trước báo tin cho Lý Hàng.”

Trong đầu Trương Lê không hề có chút ấn tượng nào, nam sinh đưa cái túi cho Trương Lê: “Bên trong là ga giường và vỏ chăn mới, cậu nhìn xem có thể để ở đâu.”

Trương Lê: “…”

Nam sinh nói tiếp: “Đồ của cậu cầm lấy đi, tôi đi đây.”

Sắc mặt Trương Lê không đổi, cậu cầm theo cái túi trở lại phòng ngủ, nhét nó vào trong tủ, nghĩ ngợi, trong lòng dường như đã hiểu rõ, không nhịn được chửi thề, trò vui thất đức.

Cậu bạn ngủ giường trên hỏi cậu: “Cái gì vậy?”

Trương Lê nở nụ cười: “Không có gì, bạn học ngoại trú mang chăn mền vào cho, cũng sắp đến mùa đông rồi mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.