Tôi Chọc Cậu Sao

Chương 1: Phản rồi phản rồi, đây là con gà đánh không đánh lại mắng không nói lại đó sao?




“Mày mang đủ đồ đạc rồi chứ hả?”.

“Mang đủ rồi, nói nhiều quá”.

“Mẹ muốn nhắc mày sao? Hả? Vì mày là thứ não toàn phân! Chuyện gì mẹ cũng phải bận lòng thay mày, Lưu Dương mày có thể trưởng thành lên được không”.

Lưu Dương giận đến xanh mặt, hắn cầm túi sách không nói tiếng nào đi ra ngoài, hắn có thể cãi nhau với mẹ hắn được sao? Hai bạt tai là đập hắn dính tường.

Ra cửa va phải Lý Hàng, tên này chắc chắn đã nghe được, Lưu Dương lập tức nổi giận: “Anh đừng có toe hớt đấy.”

Lý Hàng nói: “Sao có thể, đi thôi đi thôi, anh cam đoan không hé răng một chữ.” Nói xong đẩy hắn ra ngoài, mấy bước đã đi xuống dưới lầu nhà Lưu Dương, bỗng cửa sổ bật mở, mẹ hắn thò đầu ra, thả xuống một mảnh giấy, mắng hắn: “Không phải mày nói mày mang đủ rồi sao?”

Lưu Dương ra khỏi nhà rồi mới dám hét lên với mẹ hắn: “Con mang đủ mà.”

Mẹ hắn chỉ thẻ học sinh trên mặt đất, nói: “Vậy cái này thì sao?”

Lưu Dương đá thẻ học sinh xuống cống: “Con không thấy, ai biết mẹ ném cái gì?”

Lông mày của mẹ Lưu Dương xếch lên sắp nổi giận, Lý Hàng vội vàng lôi Lưu Dương đi, ra khỏi tiểu khu mới dám hỏi hắn: “Mày đá thẻ học sinh đi rồi tí nữa đi vào bằng cách nào? Tống Đông Đông ghét mày như thế, có thể bỏ qua cho mày sao?”

“Anh đừng có miệng quạ, nào có chuyện hôm nay đen đủi như thế.”

Sắc mặt Lưu Dương không kiên nhẫn, trong lòng hối hận, nhớ tới ánh mắt trào phúng của tên công tử bột Tống Đông Đông, cả người đã thấy ngứa ngáy.

Nhà hắn ở tiểu khu cách trường học không xa, mất hơn mười phút đi bộ, Lý Hàng nhìn người đeo băng tay đứng trước cổng trường, hỏng rồi, dẫn đầu không phải là Tống Đông Đông đó sao.

“Mình leo tường đi.” Lưu Dương lui về phía sau sạp hàng nhỏ, nghĩ thầm hôm nay cũng quá đen đủi, Lý Hàng đang định thuyết phục thì đã thấy ánh mắt Tống Đông Đông lia tới.

“CMN, hai mắt thằng nhóc kia phát sáng kìa.” Lý Hàng cũng rụt người lại, ngồi xuống dưới sạp hàng nhỏ: “Mày đừng leo tường, con chó đấy không thấy mày chắc chắn sẽ đi chặn mày.”

“Vậy làm sao bây giờ?”. Lưu Dương thấy hơi phiền, hắn đã bị cảnh cáo nhiều lần, nếu vì chuyện này mà chủ nhiệm lớp gọi điện cho mẹ hắn, Lưu nữ sĩ nhất định sẽ chém người, hai cái tát tai kia của mẹ hắn giống như đã từng đươc tôi luyện, đánh quá đau.

“Ê, nhìn kìa, kia có phải là Trương Lê không.” Lưu Dương dùng tay chọc thằng bạn, Lý Hàng nhìn thật kỹ, dáng người cao gầy, đứng ở đó gặm bánh bao không phải là Trương Lê thì ai.

Lưu Dương cười hì hì, trong lòng đã có biện pháp.

Hai người nói thầm một hồi rồi Lý Hàng đi về phía Trương Lê, đối phương hơi quái lạ, không gặm bánh bao nữa, mặt lạnh nhìn Lý Hàng.

Lưu Dương ngồi đó nhìn Lý Hàng giả vờ khách sáo, đập vai vỗ lưng, tay vô ý vén vạt áo trước của người ta, còn nói gì đó, Trương Lê quay đầu không để ý tới hắn, Lý Hàng liền trở về, trong tay cầm thẻ học sinh, nháy mắt với Lưu Dương.

Đắc chí vì đồ tới tay, Lưu Dương ghim thẻ học sinh lên quần áo, nghênh ngang đi qua cổng trường, hắn còn chê bai sao ảnh chụp trên thẻ học sinh lại xấu xí như vậy, Tống Đông Đông hừ lạnh, tròng mắt đảo từ trên xuống dưới, không nói câu nào, hai người cứ thế đi qua nhau.

Vào trường rồi Lý Hàng mới nói: “Thẻ này thì làm gì bây giờ? Trả lại hả?”

Lưu Dương trợn mắt, bẻ cái thẻ răng rắc thành hai nửa, đang chuẩn bị ném vào thùng rác thì phát hiện bên trong thẻ học sinh còn kẹp năm mươi đồng, hắn nhớ tới dáng vẻ chậm chạm bình thường của Trương Lê, không nói hai lời ném vào thùng rác.

Lý Hàng nói: “Mày cứ làm đi, tí nữa thế nào tên kia cũng biết anh ăn trộm thẻ học sinh của nó.”

“Anh không thừa nhận là được.”

Lưu Dương không thèm quan tâm, hắn còn sợ Trương Lê không tìm đến hắn, không tìm đến hắn thì hắn trêu chọc kiểu gì, làm sao bắt nạt người ta được.

Trương Lê cũng chả đắc tội gì với hắn, kiểu người không yêu đương không chơi bời, chuyên tâm học tập, nhưng trình độ đạo đức của Lưu Dương không cao, hắn không thích nhìn Trương Lê ưu tú được thưởng này thưởng kia, hắn chỉ thích làm mấy chuyện làm người khác thấy phiền, không muốn nói nhưng hắn chính là kiểu người thích ăn đòn.

Quả nhiên, tiết đầu tiên kết thúc không lâu, Trương Lê đã tìm đến.

Lưu Dương đang chuẩn bị đi đến khu rừng nhỏ hút điếu thuốc, ở đầu bậc thang gặp được Trương Lê đi từ trên lầu xuống, ánh mắt lạnh như băng, hắn chẳng thèm nói chuyện, hai tay đút trong túi quần cà lơ phất phơ đi về phía trước, Trương Lê cũng lẳng lặng đi theo.

Đến nơi có thể nói chuyện, Lưu Dương bắt đầu sĩ diện, hắn là người không được chào đón, Trương Lê thấy hắn thế nào cũng chán ghét, vô cùng thiếu kiên nhẫn giao lưu với hắn, bởi vì cậu ta cảm thấy trong đầu người này toàn phân, cậu nói chuyện với phân kiểu gì?

“Thẻ học sinh của tôi.” Trương Lê vươn tay, ý tứ không truy cứu, cậu không muốn ở cùng chỗ với Lưu Dương quá lâu.

Lưu Dương “Ôi” một tiếng, biểu cảm cười như không cười: “Đứa nào bảo với mày là tao cầm, có bằng chứng không?”

“Nói lại lần nữa, thẻ học sinh của tôi.”

“Ai nói tao cầm hả?”

“Lý Hàng nói.”

“…”

Lưu Dương nghiêng đầu nhổ nước bọt, vẩy vẩy chân: “Tao ném rồi.”

Bạn đã từng nhìn thấy nắm đấm to bằng bao cát chưa? Lưu Dương chưa từng thấy, hắn bị Trương Lê đạp một phát lên mông ngã sõng soài, hắn còn đang hút thuốc trong miệng, vừa há miệng khói thuốc đã chui vào bên trong, kích thích làm hắn thiếu chút nữa đã thăng thiên, cả người như chết lặng.

Hắn thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra, đây vẫn là đứa cháu nhà rùa đánh không đánh trả mắng không mắng lại đấy sao? Đây là cái đứa mà hắn bắt nạt hết nửa học kỳ mà sợ không dám nói sao? Thế nào lại ra tay đánh trả hắn như vậy, phản rồi phản rồi!

Lưu Dương bật dậy định xoay người, Trương Lê lại đạp thêm một phát ấn hắn gục xuống, bây giờ cậu ta thực sự nổi giận, muốn đánh cho phân trong đầu Lưu Dương lòi ra luôn.

Trước kia không để ý, không so đo là vì cậu luôn nghĩ tên này đầu óc ngu ngốc, cậu có thể chơi trò tôi bắt nạt anh anh thả thù tôi với thể loại đầu óc ngu ngốc này sao? Không thể, nhưng nhẫn nại cũng có giới hạn, đầu óc ngu ngốc cũng có thể làm được việc này sao? Không thể, người ta còn không biết hai chữ thất đức viết như thế nào cơ, có thể vị này chính là ông tổ của thất đức.

Trương Lê tức điên, ấn Lưu Dương trên mặt đất đánh một trận, ấy vậy mà hắn vẫn còn nhả thêm được mấy câu chửi tục.

“Đồ chó hoang Trương Lê, mày chờ đó, ai ôi!!!, tao tìm người giết mày.”

Lưu Dương đập tay đập chân, mà bình thường Trương Lê chăn heo ở nhà, chuyện đổi chuồng cho heo con đều một tay cậu làm, Lưu Dương cũng chỉ được cái miệng ngang ngược, hắn có thể khoẻ bằng heo con sao? Không thể, nhưng trong miệng thằng nhãi này không có câu nào sạch sẽ, gào lên so với heo con còn khó nghe hơn nhiều.

Trương Lê làm việc đâu ra đấy, đánh người sẽ không phí lời, cứ chọn chỗ nhiều thịt mà vừa đấm vừa véo, đánh xong nước mắt tên kia cũng trào ra, một mặt đầy nước mắt nước mũi khóc đến thảm, vừa khóc vừa hung hăng nói: “Tao tìm người đến giết mày.”

Sợ thật, sợ quá à nha, Trương Lê vẫn như bình thường, lạnh lùng nói mẹ cậu đừng chọc đến tôi, rồi đứng lên, còn thu hoạch ngoài dự liệu được một ánh mắt căm hờn.

“Thẻ học sinh của tôi cậu vứt ở đâu?”

“Không biết.”

Trương Lê giơ chân lên, Lưu Dương khẩn trương nói: “Thùng rác ở cổng trường.”

Trương Lê nhếch mày, phủi mông đi.

Trên đường đi gặp thầy chủ nhiệm, Trương Lê gật đầu chào hỏi, chủ nhiệm khó chịu: “Vào học rồi, sao vẫn chưa trở lại lớp.”

Trương Lê nói: “Em có một đề không giải được, ra ngoài cho thoáng suy nghĩ, không nghe thấy chuông vào học kêu.”

“Vậy mau về đi.”

Trương Lê gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Em vừa nhìn thấy có người trèo tường ở khu rừng nhỏ bên kia.”

Chủ nhiệm mỉm cười lạnh lùng, ra hiệu cho Trương Lê mau trở về lớp học, còn mình thì chắp tay sau lưng đi về phía rừng cây.

Lưu Dương dám nói cho thầy giáo biết sao? Hắn không dám, thậm chí hắn còn phải hỗ trợ che dấu vì chỉ cần việc đánh nhau bị lộ ra, thầy giáo của hắn, hiệu trưởng của hắn hay mẹ hắn cũng đều không bỏ qua cho hắn, không cần biết ai ra tay trước, sai lầm lớn nhất của hắn chính là không bỏ chạy.

Chuông vào học đã vang lên từ lâu, Lưu Dương người bám đầy bụi đất đứng lên, sắc mặt đen thui, đi chưa được mấy bước đã thấy thầy chủ nhiệm đến ngay trước mặt, hắn quay đầu định chạy, nhưng lão đầu đã nhìn thấy hắn từ lâu rồi, vừa đi vừa nói: “Lưu Dương lớp C2-6, em đứng lại cho tôi!”

Trong lòng Lưu Dương hận đến ngứa gan, hắn sẽ không để yên cho Trương Lê, không đánh cậu ta kêu cha gọi mẹ, hắn không phải họ Lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.