Tiêu Ái Nguyệt nghe được tiếng nói kia, không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai. Quản lý Cam bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống sau lưng mang Tiêu Ái Nguyệt ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Anh Hồ luyến tiếc buông thân thể cô ra, không biết xấu hổ nói, "Tiểu Tiêu đi nhanh về nhanh nhé, anh Hồ ở đây chờ cô đấy."
Tiêu Ái Nguyệt chạy trối chết đến trước mặt quản lý Cam, nhẹ giọng hỏi, "Có chuyện gì sao quản lý Cam?"
"Tổng giám đốc Từ tìm cô." Giống như cố ý lên giọng, "Tổng giám đốc Từ có chuyện quan trọng tìm cô!"
Anh Hồ vẫn chưa hết hy vọng, "Tiểu Trình này, tổng giám đốc Từ là ai thế?"
Trình Quân Khôn nghĩ một lúc rồi trả lời gã, "Giám đốc bên phòng mua hàng."
Hai phòng ban là nước giếng không phạm nước sông, Tiêu Ái Nguyệt chính là cầu nối ở giữa. Quản lý Cam dẫn cô đi đến ghế sofa bên khu khác, "Tiểu Tiêu, cô ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi, tổng giám đốc Từ sẽ lập tức tới ngay."
Nhìn thấy Từ Phóng Tình bận rộn đứng bên cạnh chủ tịch, trong tay chị ấy bưng một ly cocktail vàng theo chủ tịch tiếp khách khắp nơi, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy mình lại gây thêm phiền toái cho chị ấy nên bèn đứng lên đi đến chỗ của Quý Văn Việt.
Quý Văn Việt nhìn thấy người kia, khẽ gật đầu, "Đi đâu mà nãy giờ không nhìn thấy cô vậy?"
Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện nhìn qua chỗ mình mới vừa bị dê xồm, quả nhiên từ bên này nhìn sang nơi đó chính là một góc chết, nhưng mà làm sao quản lý Cam phát hiện được cô? Nói cách khác, Từ Phóng Tình làm thế nào có thể sai người tìm cô ở đó?
"Tôi vừa ngồi bên kia nghỉ ngơi một chút." Tiêu Ái Nguyệt giữ vững tinh thần, ra vẻ thoải mái nói, "Tổng giám đốc Quý, vị này là...."
"Tôi giới thiệu cho cô, đây là tổng giám đốc Nghê của Gia Hưng, tên là Nghê Hồng, còn đây là đồng nghiệp mới của phòng chúng tôi, Tiêu Ái Nguyệt." Quý Văn Việt cũng đang định giới thiệu Tiêu Ái Nguyệt cho khách hàng của mình, thuận nước đẩy thuyền nói, "Tổng giám đốc Nghê, sau này, đồng chí nhỏ còn cần cô giúp đỡ nhiều hơn."
Tướng mạo của Nghê Hồng thuộc dạng phổ thông, trên mặt trang điểm rất dày, cô ý tứ nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Xin chào, Tiêu tiểu thư."
"Chào cô." Tiêu Ái Nguyệt không có danh thiếp, chỉ có thể mỉm cười đáp, "Sau này, nhờ tổng giám đốc Nghê chiếu cố nhiều hơn."
Quý Văn Việt nói thêm vài câu với tổng giám đốc Nghê rồi dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi tiếp đãi khách hàng khác. Tửu lượng của cô phương rất kinh người, ly rượu không rời tay, Tiêu Ái Nguyệt lấy chút hoa quả nhưng Quý Văn Việt chỉ nếm một lát chanh nhỏ rồi lắc đầu, cô không có chút hứng thú gì với đồ ăn.
Uống rượu kiểu này rất dễ làm tổn thương dạ dày, Tiêu Ái Nguyệt nói thầm trong bụng. Cô theo Quý Văn Việt đi tới đi lui hết nửa buổi, gặp không ít nam thanh nữ tú, nhưng không gặp được Từ Phóng Tình.
Không biết có phải do Từ Phóng Tình đã cảnh cáo bọn người kia hay là bởi Tiêu Ái Nguyệt cứ lẽo đẽo theo sau lưng Quý Văn Việt, mấy gã Ngụy Gia Huy cũng không còn quấy rối nữa. Quý Văn Việt còn kéo cô đến chào hỏi anh Hồ kia một tiếng, ánh mắt sang sáng của gã dừng ở trên người tổng giám đốc Quý, lấy lòng hỏi, "Tổng giám đốc Quý, chị xem khi nào có thời gian, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa chứ nhỉ?"
Thái độ của Quý Văn Việt không kiêu ngạo, không tự ti, không đồng ý, cũng không cự tuyệt, mà chỉ vòng vo tam quốc nói, "Chút nữa tôi nhờ thư ký tra lịch trình thử xem, nếu có thời gian, nhất định sẽ phó ước."
Tiêu Ái Nguyệt không nói gì, có Quý Văn Việt ở đây, anh Hồ cũng không dám nhìn cô. Gã híp mắt nhìn chằm chằm vào Quý Văn Việt cười nói, "Chỉ cần tổng giám đốc Quý có thời gian, lên núi đao, xuống biển lửa, Hồ mỗ tôi đều sẽ tác bồi."
Cuối cùng, cánh tay mập mạp buồn nôn kia còn nắm lấy tay của Quý Văn Việt nhưng gã không dám bóp mạnh giống lúc nãy. Suy cho cùng, súc sinh có ác thế nào, sau khi bị ánh đèn chiếu rọi đều sẽ giả tạo mang lên người dáng vẻ nho nhã, lễ độ.
Quý Văn Việt uống một ngụm rượu đỏ, sau đó quay người đi đến trước mặt một đôi nam nữ khác. Tiêu Ái Nguyệt nghiêng mắt nhìn gã Ngụy Gia Huy thì thầm vào tai của anh Hồ vài câu, mắt anh Hồ sáng rực dính chặt trên người Quý Văn Việt tựa như sói hoang đói khát lâu năm đang nhìn dê con, dã tâm bừng bừng hiện hết ra mặt.
Chắc hẳn Tiêu Ái Nguyệt chính là món ăn khai vị, Quý Văn Việt mới thật sự là món chính, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ thông suốt điểm ấy, khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn. Cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn mấy gã đó hùa nhau khi dễ phụ nữ, dù chỉ trao đổi ánh mắt cũng lộ ra vẻ đáng sợ. Trình Quân Khôn nói nghề sales này không hợp với phụ nữ, có lẽ khi đó gã đã quên giới thiệu bản thân chính là ngụy quân tử mặt người dạ thú.
Đến lúc tan tiệc, khách mời căn bản đã về hết, chỉ có vài đồng nghiệp nán lại. Quý Văn Việt cũng định đi, nhìn thấy tổng giám đốc Nghê đang đợi ở cửa, Tiêu Ái Nguyệt liền vội vàng nói, "Tổng giám đốc Quý, chị về trước đi, em chờ một lát rồi về sau."
Quý Văn Việt khẽ ừ một tiếng, ánh mắt nhìn quanh tiệc rượu lần nữa rồi bàn giao, "Chú ý an toàn."
Tiêu Ái Nguyệt ở lại chờ Từ Phóng Tình, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng chị ấy đâu. Cô chạy đến chỗ quản lý Cam đang nói chuyện phiếm với quản lý khách sạn, "Quản lý Cam, chị có nhìn thấy tổng giám đốc Từ không?"
Quản lý Cam lắc đầu, "Không có gặp." Dừng một chút rồi lại nói, "Nhưng mà lần cuối cùng tôi gặp chị ấy thì chị ấy đang ở trong phòng riêng cùng chủ tịch, cô đi lên trên lầu, ở phòng thứ hai đấy."
Trước cửa căn phòng kia có một người phụ nữ đang ngồi, Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày nhìn người kia, "Jojo, cô ở đây làm gì vậy?"
Jojo ngáp một cái, không kiên nhẫn nói, "Tôi chờ mẹ tôi."
Nơi này chỉ có một cái ghế, có thể là bà cố nội này đã tự mình kéo tới ngồi. Tiêu Ái Nguyệt nhìn đồng hồ, tự hỏi tự trả lời, "Lâu ghê á."
"Mười một giờ rồi." Jojo đứng lên duỗi lưng một cái, "Họ vào đó hơn cả tiếng rồi, tôi nghĩ chắc là đang cãi nhau, buồn ngủ quá, không biết còn bao lâu nữa mới xong."
Lòng hiếu kỳ của Tiêu Ái Nguyệt bị khơi lên, "Sao lại cãi nhau?"
Jojo hừ lạnh, "Liên quan gì đến cô."
Cái con nhỏ thô lỗ này dù có treo Phật ngoài miệng cũng không thể rửa hết tội nổi. Tiêu Ái Nguyệt dẫn dụ nói, "À, hóa ra là cô ăn nói bừa bãi."
Không ngờ Jojo không bị mắc lừa, "Họ Tiêu kia, cô cho rằng tôi là con ngu sao? Tại sao tôi phải nói cho cô biết?"
Moi không ra được chuyện, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng muốn tán gẫu nữa, "Cô nghĩ tôi thèm để ý đến cô sao?"
"Vậy cô cút ra xa một chút đi." Jojo bùng nổ, "Tôi biết cô và con nhỏ họ Từ kia có quan hệ mờ ám, còn đứng ở đây chờ cô ta nữa chứ, ha ha, cấu kết với nhau làm việc xấu chứ gì."
Tiêu Ái Nguyệt quyết định giữ yên lặng, cô khoanh tay dựa vào vách tường chờ Từ Phóng Tình đi ra. Jojo lại ngồi xuống, hai tay chống đầu ngủ gà ngủ gật. Hai người đợi thêm mười mấy phút, Jojo ngồi không yên, nhảy dựng lên, "Không được, tôi tê chân quá."
"Đáng đời.".
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
"Cmn, cô nói cái gì??" Jojo đã hiểu Tiêu Ái Nguyệt đang cười trên nỗi đau của người khác, "Mả m* nó, con m* nó, cô đang muốn kiếm chuyện với bà đó hả?"
Tiêu Ái Nguyệt lười để ý đến đối phương.
"Tiện nhân!" Jojo không buông tha tiếp tục mắng, "Giống hệt như ả tiện nhân Từ Phóng Tình kia, mẹ tôi vừa về thì cô ta lập tức đến từ chức, mẹ tôi giới thiệu bạn trai cho mà cô ta còn ghét bỏ người ta, cô ta có tư cách gì dám chê bai người khác chứ! Đúng là cái loại vừa mới sinh ra đã thối nát!"
"Một vừa hai phải thôi." Tiêu Ái Nguyệt nổi lửa giận bừng bừng, cắn răng cảnh cáo người kia, "Đừng có quá đáng."
Nếu hiểu điểm dừng ở đâu thì không phải là Jojo. Cô thấy mình chọc tức được Tiêu Ái Nguyệt, càng thêm đắc ý, "Nhưng mẹ tôi cũng thật là... giới thiệu một gã second-hand thích bắt cá hai tay cho cô ta. Nghe nói Tề Thạch Phi còn có một đứa con trai riêng rất vướng víu, ha ha, ai trong công ty cũng biết Tề Thạch Phi đang theo đuổi chị Việt, mẹ tôi vừa về đến thì gã liền chuyển qua theo đuổi Từ Phóng Tình. Bà ấy đã nói ngay trên bàn cơm rằng nếu Từ Phóng Tình kết hôn với Tề Thạch Phi, bà sẽ tặng cổ phần công ty làm sính lễ. Tôi thấy chắc bà ấy đang lo lắng không có ai thèm Từ Phóng Tình, sợ lỗ vốn nên mới bán phá giá."
"Chị ấy ưu tú hơn cô nhiều." Tiêu Ái Nguyệt cố nén cơn nóng nảy, lạnh lùng phản bác, "Jojo, cô cảm thấy cô hơn chị ấy ở điểm nào?"
Jojo ghét nhất là bị người khác nói mình không bằng Từ Phóng Tình, khói giận bốc trên đầu liền xông lên phía trước chỉ tay vào mũi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô ta chỉ là con gái của một gã tài xế, có tư cách gì so sánh với tôi? Chắc cô không biết ba của cô ta là tài xế của mẹ tôi, những tài liệu đồn đại hình tượng 'Bạch Phú Mỹ' trên mạng kia đều do cô ta tìm người dàn dựng. Cô ta thật sự coi bản thân là đại tiểu thư sao? Cô mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ đi, người như tôi và chị Việt mới là con cháu nhà giàu chính cống, cô ta là cái thá gì chứ, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà không biết xấu hổ."
Tiêu Ái Nguyệt đang muốn đánh trả liền nghe được tiếng cửa mở, cô nghiêng mặt qua nhìn thấy Từ Phóng Tình đã đứng ở cửa, không biết chị ấy đã nghe được Jojo nói ít hay nhiều.
Từ Phóng Tình im lặng nhìn hai người bên ngoài, sau đó ngẩng đầu, thái độ ngạo mạn, "Tiêu Ái Nguyệt, em qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt tránh khỏi tay Jojo rồi bước nhanh qua ôm eo Từ Phóng Tình, lo lắng hỏi thăm, "Tình Tình, sao mặt chị đỏ vậy?"
Jojo đứng trước mặt các cô, nhếch miệng cười nói, "Hầu ăn, hầu uống, hầu ngủ chính là sở trường của người nào đó."
Tiêu Ái Nguyệt hé miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, cô thở dài một hơi, sau đó đỡ Từ Phóng Tình ra ngoài.
Từ Phóng Tình dùng sức nắm cánh tay của người kia như thể đang cố kìm nén gì đó. Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ đau lòng, cũng không muốn quan tâm đến cái nhìn của người khác, cô nửa ôm nửa dìu Từ Phóng Tình rời khỏi khách sạn.
Tiểu Trương đợi ở bên ngoài rất lâu nên điều hòa trong xe vừa đủ ấm. Từ Phóng Tình nhắm mắt lại, nặng nề ho khan hai tiếng, "Trở về đi."
Tiêu Ái Nguyệt mặc kệ đối phương có phản kháng hay không, cô cực lực ôm người kia vào lòng, kiên quyết nói, "Chúng ta từ bỏ công việc này đi."
"Đồ ngốc." Từ Phóng Tình không hề phản kháng, ngược lại đưa tay ôm lấy người yêu, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang khó chịu chuyện gì?"
Mắt Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, bên trong chứa đầy nước mắt. Lúc bị mấy gã kia sàm sỡ, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, không có cảm giác thương tâm, nhưng chuyện vừa rồi lại khiến cô dâng tràn bi thương, cố nén nước mắt nói, "Em không thích họ khi dễ chị, em đúng là đồ vô dụng, không thể giúp gì cho chị được."
"Em có thể giúp tôi." Từ Phóng Tình đưa tay sờ đầu của người nọ, "Em có thể cố gắng béo thêm chút nữa, như vậy thì sau này dù em có đứng ở bất cứ xó xỉnh nào, tôi cũng đều có thể thấy được."
"Ừm!" Tiêu Ái Nguyệt quẹt mu bàn tay lên mũi, nói sang vấn đề của Từ Phóng Tình, "Em sẽ cố gắng béo lên!"
Từ Phóng Tình bóp gò má của Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi đã từ chức rồi, qua một tháng nữa sẽ có thể rời đi."
Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu nhìn đối phương, mặt đầy nhu tình, "Vậy thì em cũng từ chức, em không thích phòng sales, em muốn làm việc mình thích, lập nghiệp hay gì đó khác cũng được. Em không thể trốn dưới cánh của chị cả đời được. Tình Tình, chị Tình Tình, em muốn đồng cam cộng khổ với chị. Em cũng muốn mua quần áo cho chị, muốn vung tiền ném đi những thứ không vừa mắt, em còn muốn mua nhà, mua xe cho chị nữa, càng muốn đứng ra bảo hộ lúc chị bị người ta khi dễ. Em muốn có năng lực bảo vệ cho chị, em không muốn là đồ bỏ đi, em là bạn gái của chị, em muốn cùng chị sống chung đến hết quãng đời còn lại."
Xe chỉ còn rẽ thêm một ngã tư nữa, chẳng mấy chốc sẽ đến chung cư. Từ Phóng Tình cúi xuống bên tai Tiêu Ái Nguyệt, cô liếm láp vành tai kia rồi nhẹ giọng lẩm bẩm một câu.
Bộ dáng quang minh lẫm liệt của Tiêu Ái Nguyệt phút chốc tan biến mất dạng, vành tai cô ửng hồng, mặt cũng đỏ rực. Cô đưa mắt quan sát ngoài cửa sổ rồi ấp úng ra lệnh cho Tiểu Trương, "Này... này anh, ở ven đường, dừng xe, dừng xe."