Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 43: Xin nghỉ phép




Có lẽ vì ban đêm mất ngủ báo hại Tiêu Ái Nguyệt cứ loay hoay đối chiếu và sắp xếp hoá đơn với sổ sách từ sáng đến trưa, chắc là do uống cà phê liên tục nên thời gian chạy vào toilet còn nhiều hơn ở văn phòng, cuối cùng cô bất cẩn làm đổ ly cà phê trên bàn khiến mọi thứ rối tung cả lên. Mã Thượng Tài thấy vậy lên tiếng, "Chị Tiêu, hay chị xin nghỉ phép đi. Tôi cho chị nghỉ một ngày, chị về nghỉ ngơi đi."

Tiểu Thu cũng có chút lo lắng, "Đúng rồi đó Tiểu Nguyệt, cô về đi. Tôi thấy cô xử lý giấy tờ cũng ổn lắm rồi, sáng mai rồi làm tiếp, đừng cố quá, về nhà nghỉ ngơi đi."

Mã Thượng Tài gật đầu nói, "Hay là vầy, tôi cho cô nghỉ một ngày, chiều nay tôi sẽ đưa giấy phép cho quản lý Từ, bây giờ cô viết giấy nghỉ đi rồi tôi ký tên cho."

Nhắc đến ba chữ Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt càng đau đầu, "Ừ, vậy tôi về."

"Về đi." Mã Thượng Tài lên tiếng, "Đi đường cẩn thận."

Lúc Đại Hải đến công ty thì Tiêu Ái Nguyệt đã về, gã thoáng nhìn văn phòng của Từ Phóng Tình một chút rồi hỏi Tiểu Thu, "Chị Tiểu Thu, quản lý Từ không có ở đây sao?"

"Quản lý Từ tăng ca suốt đêm nên sáng nay đã về nghỉ ngơi rồi, buổi chiều mới đi làm lại." Người trả lời là Mã Thượng Tài, "Anh có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi."

"Tôi đến từ chức." Đại Hải không biết sợ nói, "Chỉ có vậy thôi."

"Vậy anh đợi quản lý Từ đến đi." Mã Thượng Tài nghiêm túc nhìn gã, "Tôi không nghĩ anh có thể cam tâm từ chức mà không nói gì."

"Tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi sẽ chờ quản lý Từ đến." Đại Hải vô lễ nói tiếp, "Quản lý Mã, tôi chỉ trực thuộc duy nhất một cấp trên thôi, không phải cậu."

Đại Hải quyết tâm muốn từ chức, gã ngồi trước cửa văn phòng đợi Từ Phóng Tình từ sáng đến trưa, một bước cũng không rời. Đến chiều, Từ Phóng Tình đến làm việc, cô tùy ý nhìn lướt qua mặt gã rồi cất giọng, "Cùng tôi vào đây."

"Quản lý Từ, tôi đến tìm cô để xin nghỉ." Đại Hải vào văn phòng, gã đứng đối diện với Từ Phóng Tình, sau đó gằn từng chữ, "Hy vọng cô phê chuẩn."

"Lý do?"

"Tôi ở Hải Manh sẽ không có cơ hội phát triển."

"Cơ hội phát triển của anh là gì?" Từ Phóng Tình ngồi thẳng lưng, hững hờ hỏi gã, "Sợ bị điều tra, lo lắng sẽ bại lộ, cho nên đã đến lúc nên rời đi, đúng không?"

"Quản lý Từ, ai cũng có nhược điểm." Đại Hải hít sâu một hơi, hai tay nắm chắc thành quyền, giọng nói khàn khàn, "Tôi là con một trong nhà, sức khoẻ của ba mẹ cũng không được tốt, tôi còn có em gái đang đi học. Năm trước, bà nội tôi té gãy chân, chỉ riêng tiền thuốc men đã tốn rất nhiều tiền rồi. Loại người sống dưới đáy xã hội như chúng tôi luôn phải đấu tranh vô cùng thống khổ, khó có thể lý giải bằng lời được. Quản lý Từ, tiền tài có thể cứu vớt chúng tôi, tôi có nhược điểm nhưng tôi không hối hận, tôi đã làm sai nên cảm thấy rất có lỗi với cô."

"Anh cảm thấy quá khứ của anh có thể trở thành cái cớ để phạm sai lầm sao?" Từ Phóng Tình lạnh nhạt nghe gã giải thích rồi thờ ơ nói, "Trên đời này có rất nhiều người còn khổ cực hơn anh gấp nhiều lần, họ mất ba mẹ từ nhỏ nên phải gánh vác trách nhiệm gia đình từ rất sớm. Anh cho rằng tôi không hiểu, anh cảm thấy cuộc sống của tôi và anh hoàn toàn khác biệt, nhưng Trần Hải, dù là tôi hay bất cứ ai đứng ở vị trí của anh cũng sẽ tuyệt đối không dẫm chân vào vết xe đổ đó, đừng nên lấy gia đình ra làm cái cớ cho hành vi ti tiện của mình. Anh đã làm sai, cuộc đời này không hề nợ anh."

"Cô nói rất đúng." Trần Hải trầm tư lắc đầu, "Quản lý Từ, tôi hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, tôi có thể đưa hết tiền và cung cấp bất cứ tài liệu nào cô cần. Tôi không biết Tiểu Nguyệt có cho cô năm mười ngàn đó không, nhưng tôi có thể cho cô toàn bộ."

Từ Phóng Tình nhìn ánh mắt soi mói của Đại Hải rồi cười nhạt, "Tiểu Nguyệt? Trần Hải, anh còn vô sỉ hơn so với tưởng tượng của tôi."

"Tôi chỉ muốn tự cứu lấy mình thôi."

"Thật sao?" Đáy mắt của Từ Phóng Tình loé sáng, sự âm trầm bỗng xuất hiện trên mặt, "Nhưng anh dùng sai cách rồi, bất kỳ ai cũng không nên phản bội công ty. Nếu Tiêu Ái Nguyệt giống anh, anh nghĩ cô ấy còn có thể ở bên cạnh tôi sao? Tôi không cần tư liệu của anh, anh có thứ gì thì tôi có thứ nấy. Trần Hải, anh có thể nói với cảnh sát những lời này."

Nửa giờ sau, xe cảnh sát hú còi chạy đến áp giải Đại Hải đi. Tổng giám đốc Lương không nói câu nào, ông chỉ cười cười rồi vỗ vai của Từ Phóng Tình ngay trước toàn thể ban quản lý của công ty.

Nếu không có sự đồng ý của ông, Từ Phóng Tình sẽ không làm vậy, ban quản lý của Hải Manh đều hiểu rõ một khi cảnh sát đã tham gia vào, sự tình sẽ hoàn toàn không thể cứu vãn, xem ra tổng bộ đã làm thật.

"Tiêu Ái Nguyệt đâu?" Từ Phóng Tình trở lại phòng mua hàng, cô chỉ vào bàn làm việc của Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Cô ấy đâu rồi?"

"Xin nghỉ rồi." Mã Thượng Tài đưa giấy nghỉ phép cho Từ Phóng Tình, "Tôi thấy tinh thần của chị ấy không tốt lắm nên đã cho chị ấy nghỉ một ngày."

"Chị cần gọi chị ấy đến đây sao?" Mã Thượng Tài quan sát sắc mặt 'âm tình bất định' của Từ Phóng Tình liền cẩn thận dò xét, "Tôi có thể gọi điện cho chị ấy ngay bây giờ."

"Không cần." Từ Phóng Tình quay người lên tiếng, "Cậu theo tôi vào phòng, tôi sẽ bàn giao lại công việc cho cậu."

Tiêu Ái Nguyệt cũng không trở về nhà, lúc cô bị giọng nói trong điện thoại đánh thức mới phát giác mình đã bất tri bất giác ngủ gục trên tay lái từ khi nào không biết. Người gọi đến là Đổng Tiểu Hạ, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hôm qua mình đã thật sự gặp lại người kia.

"Alo, Tiểu Hạ, có chuyện gì?"

"Tiểu Nguyệt, cậu đã nhận được hoa chưa?" Đổng Tiểu Hạ vội vã hô, "Tiểu Kỳ nói cậu đang làm ở phòng mua hàng của Hải Manh, tôi đã đặt giao tặng cho cậu một bó hoa, là hoa cúc mà cậu thích nhất đấy, chắc bây giờ cũng giao tới rồi, cậu đã thấy chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt mông lung trả lời, "A, hoa hả?"

"Đúng vậy, đúng vậy, cậu đã nhận được chưa?"

"Nhận cái gì cơ?" Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới chuyện mình xin nghỉ phép, cô phản xạ có điều kiện thắt dây an toàn, "Cái gì chứ? Hả, cái gì? Hoa gì? Hải Manh?"

"Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì vậy?" Đổng Tiểu Hạ kỳ quái hỏi, "Tôi gửi đến công ty của cậu đấy, cậu đã thấy chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt khựng lại, da đầu tê rần, cô hoàn toàn bị dọa tỉnh liền tranh thủ tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, "Tiểu Hạ, tôi sẽ gọi lại cho cậu sau, bây giờ tạm thời có chút việc, tạm biệt."

Đối phương chưa kịp phản ứng thì Tiêu Ái Nguyệt đã cúp máy, cô vẫn nhớ bó hoa hôm qua đã khiến Từ Phóng Tình hết sức bất mãn. Mỗi lần Lão tổ tông bạo tạc chẳng khác gì bom nguyên tử, Tiêu Ái Nguyệt nào dám để lãnh đạo không vui.

Người giao hoa vẫn là cậu trai hôm qua, cậu ta lấy hết dũng khí điền vào danh sách khách vãng lai, sau đó đẩy cửa thuỷ tinh của phòng mua hàng ra, "Tiêu Ái Nguyệt tiểu thư có ở đây không ạ?"

Tiểu Thu ngẩng đầu trông thấy bó hoa cúc trong ngực cậu trai rồi giật mình kêu lên, "Tại sao lại là cậu?"

Từ Phóng Tình đang đứng bên cạnh Mã Thượng Tài chỉ đạo công việc, nghe được tiếng hô đầy kinh ngạc của Tiểu Thu cũng giương mắt nhìn qua, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Mã Thượng Tài phát hiện vẻ mặt của cô biến hóa, vội vàng nói, "Tại sao lại là cậu? Quản lý Từ của chúng tôi không có rảnh đâu, ra ngoài, ra ngoài."

"Tôi tìm Tiêu tiểu thư." Cậu thanh niên trông thấy gã đang đứng bên cạnh Từ Phóng Tình, sợ hãi hôm qua vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cậu hoảng sợ lên tiếng, "Đợi Tiêu tiểu thư ký nhận xong, tôi sẽ lập tức đi ngay."

Mã Thượng Tài bất mãn hỏi, "Lại là cô tiếp tân hôm qua để cậu vào đây nữa sao?"

"Cô ấy là em gái nuôi của tôi." Cậu trai trẻ ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tôi thường xuyên đến Hải Manh giao hoa, tất cả mọi người đều biết tôi."

"Tiểu Hạ? Nghe như tên của con gái." Tiểu Thu nhìn chữ ký trên thiệp, sau đó cô ký tên của Tiêu Ái Nguyệt như rồng bay phượng múa, "Tôi ký nhận cho, cậu đi đi."

"Hộc..." Tiểu Thu vừa dứt lời, Tiêu Ái Nguyệt đã thở hồng hộc chạy vào, đầu cô đầy mồ hôi nhận lấy hoa cúc trong tay cậu thanh niên, "Là của tôi, cậu đi đi."

Nhưng vẫn chậm một bước, Từ Phóng Tình chắc chắn đã nhìn thấy hết mọi chuyện. Tiêu Ái Nguyệt cầm hoa ném ra bên ngoài cửa, lừa mình dối người giải thích, "Là một người bạn của tôi đang đùa giỡn ấy mà."

Tiểu Thu cầm tấm thiệp bị Tiêu Ái Nguyệt bỏ sót, thì thầm, "I miss you, Tiểu Nguyệt à, cái này không giống đùa nha, giống thổ lộ hơn đấy."

Sao chị ấy lại lấy được tấm thiệp? Không đúng, tại sao Đổng Tiểu Hạ lại viết như vậy? Ánh mắt của Từ Phóng Tình thoáng chốc loé lên nét khinh thường không dễ dàng phát giác, sau đó cô đẩy cửa phòng làm việc của mình ra rồi âm trầm cất giọng, "Tiêu Ái Nguyệt, cô theo tôi vào đây."

Đúng là sắp bị Đổng Tiểu Hạ hại chết rồi! Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ tươi cười nhưng trong lòng dậy sóng chập trùng, cảm thấy vô cùng áp lực, "Quản lý Từ, chị tìm tôi có việc gì sao?"

"Tiêu Ái Nguyệt, cô đã bỏ lỡ một màn hay." Từ Phóng Tình định thần nhàn nhãn ngồi xuống ghế, mặt vô cảm nhìn cô, "Tôi đã báo cảnh sát bắt Trần Hải."

"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Anh ta đã làm sai, đó là quyền của chị, miễn chị vui vẻ là được rồi."

Từ Phóng Tình biến sắc, "Tôi vui vẻ cái gì? Văn phòng của tôi bị người ta mang hoa cúc đến tế, tại sao tôi phải vui vẻ? Tiêu Ái Nguyệt, cô muốn đưa bó hoa kia cho tôi đúng không?"

Tiêu Ái Nguyệt ngây ngẩn cả người, "Không phải đâu."

"Chỉ có tang lễ mới cần dùng đến hoa cúc."

"Không có, quản lý Từ, tôi muốn giải thích, tôi nhất định phải giải thích, tôi thích hoa cúc, nhà tôi cũng trồng hoa cúc, là Tiểu Hạ tặng cho tôi, chị đừng hiểu lầm." Tiêu Ái Nguyệt vội vã giải thích, "Chị thật sự đã hiểu lầm rồi."

"Tiểu Hạ là ai?" Để Từ Phóng Tình tức giận căn bản không phải vì hoa mà là vì Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đang tung lưới đánh cá khắp nơi để chơi trò dan díu mập mờ sao?"

"Tôi dán díu mập mờ hồi nào?" Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn mù mịt, "Tôi vẫn luôn độc thân, ngày nào cũng đều chết dí ở văn phòng, làm sao có thời gian chơi trò mập mờ?"

Từ Phóng Tình chăm chú nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Tiêu Ái Nguyệt, cô cười lạnh nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không ngờ tôi đường đường là một nghiên cứu sinh của đại học Yale (*) lại có ngày sẽ bị loại tay mơ như cô trêu đùa."

Trí não của Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên thông suốt, cô kinh ngạc nhìn Từ Phóng Tình, có vẻ như đã hiểu chuyện gì đó nhưng lại giống như chẳng rõ chuyện gì, "Quản lý Từ, hoá ra chị..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.