Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 42: Đây chính là trêu đùa




Cô níu áo sơ mi của Tiêu Ái Nguyệt, dáng vẻ vô cùng chân thành, "Tôi ở nước ngoài rất nhớ cậu. Tiểu Nguyệt, cậu có nhớ tôi không?"

Ngày nào Tiêu Ái Nguyệt cũng nhớ cô, làm sao lại không nhớ cơ chứ, "Tiểu Hạ, cậu trở về để cử hành hôn lễ phải không?"

"Tại sao cậu lại nói đến chuyện này?" Đổng Tiểu Hạ nhíu mày, phì phò nói, "Tụi mình đừng nói chuyện này nữa. Đêm nay, Ninh Tiểu Kỳ không về, cậu ở lại ngủ với tôi được không? Giống như lúc tụi mình còn học chung ấy, cậu cũng hay qua đêm ở đây mà."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu giúp cô cởi đôi giày cao gót ra, "Tiểu Hạ, mang thai không được mang giày cao gót."

"Tại sao cậu cứ luôn nói đến mấy chuyện này?" Đổng Tiểu Hạ đá tay cô ra, sau đó tức giận đứng lên, "Tiêu Ái Nguyệt, cậu đừng nhắc đến chuyện mang thai và kết hôn nữa, tụi mình có thể nói chuyện khác mà, chẳng hạn như công việc mới của cậu, kinh nghiệm du lịch của tôi, hoặc trai đẹp ở nước ngoài. Tụi mình đã không gặp mấy năm rồi, có rất nhiều đề tài để trò chuyện, cậu cứ nhắc mấy chuyện kia làm gì, trong lòng tôi rất khó chịu."

Làm sao có thể tránh né đề tài này được chứ? Tiêu Ái Nguyệt còn khó chịu hơn đối phương gấp bội. Cô đã yêu người phụ nữ này gần mười năm, bây giờ người đó lại đang mang thai và sắp làm vợ người khác khiến tâm tình của cô rất nặng nề. Đổng Tiểu Hạ ngồi xổm xuống giữ lấy mặt của cô, "Tiểu Nguyệt, chẳng phải cậu đang chờ tôi sao? Đêm nay ở lại với tôi được không? Bọn mình vẫn là bạn bè mà, vẫn còn có thể bắt đầu lại."

Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, Đổng Tiểu Hạ coi như chấp nhận. Cô lấy hai bộ áo ngủ sạch sẽ trong tủ ra, ném một bộ vào ngực người nọ, "Tiểu Nguyệt, tôi đi tắm trước, cậu chờ tôi một chút."

Tiêu Ái Nguyệt vẫn không lên tiếng, trong lòng cô cực kỳ khát vọng cùng giường chung gối với Đổng Tiểu Hạ thêm lần nữa, nhưng không phải ở đây. Nơi này là tân phòng tương lai của Đổng Tiểu Hạ, là nhà của cậu ấy và Ninh Tiểu Kỳ. Tiêu Ái Nguyệt lê từng bước đến gõ cửa phòng tắm, giọng nói nhỏ đến mức chỉ có bản thân nghe được, "Tiểu Hạ, tôi và cậu không thể làm bạn, tôi cũng không phải bánh xe sơ cua của cậu. Nếu cậu chia tay với Ninh Tiểu Kỳ thì chúng ta sẽ quay lại bên nhau, có được không? Tôi có thể đợi."

Chờ đợi là một sự cô độc không có giới hạn, Tiêu Ái Nguyệt không sợ cô độc, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần cho chuyện tình không có hồi kết của mình. Cô rất sẵn lòng chơi trò mập mờ với Đổng Tiểu Hạ với điều kiện tiên quyết là cậu ấy nhất định phải độc thân, nhưng bây giờ cậu ấy đã sắp kết hôn, điều này khiến Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khó chịu.

Cô vào phòng khách rót một ly nước đá, có lẽ do tâm tình không tốt nên tai hơi ù, cô nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương rồi bất lực thở dài.

"Tiêu Ái Nguyệt, cậu không sao chứ?" Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện thêm một giọng nam trầm thấp, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn gã đàn ông nọ, đầu càng đau đớn hơn, "Ninh Tiểu Kỳ."

Ninh Tiểu Kỳ và Tiêu Ái Nguyệt là bạn học, cô đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra giữa gã và Đổng Tiểu Hạ, từ lúc theo đuổi cho đến khi yêu đương rồi cùng nhau vượt quá giới hạn. Ninh Tiểu Kỳ đang cầm một cái túi trong tay, động vật nhỏ nằm trong túi hết sức quen thuộc với cô. Bóng Đèn tự động nhảy vội ra khỏi túi, nó chạy bổ nhào vào ngực Tiêu Ái Nguyệt, "Meo"

Ninh Tiểu Kỳ cảm thấy rất thú vị, "Con mèo này được cậu nuôi hồi trước đấy, từ khi Tiểu Phi trả nó lại, tôi cũng không biết nuôi nó làm sao nên đã gửi ở trung tâm thú cưng, hôm nay mới đón nó về. Chắc Tiểu Hạ quên, lúc đầu em ấy còn nói sẽ đi đón nó."

Tiêu Ái Nguyệt yêu thương sờ cái đầu nhỏ của Bóng Đèn, cô đau lòng nói, "Nó gầy quá."

"Tôi không có thời gian quan tâm nó lắm. Tiểu Hạ cũng là nhất thời cảm thấy thú vị nên mới nuôi, hay là cậu mang nó về đi?" Ninh Tiểu Kỳ rót một ly Champagne rồi hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Đúng rồi, Tiểu Hạ có nói cho cậu nghe ngày kết hôn chưa? Cuối tuần sau đấy! Tôi định gửi thiệp mời cho cậu nhưng Tiểu Hạ bảo không cần, em ấy sẽ tự mình thông báo. Vậy em ấy đã nói gì với cậu chưa?"

Tiêu Ái Nguyệt ngây ngốc ngẩng đầu, "Tuần sau?"

Ninh Tiểu Kỳ gật đầu, "Tôi hy vọng cậu có thể đến. Cậu là bạn thân nhất của Tiểu Hạ, lúc tôi và em ấy ở bên nhau, ngày nào em ấy cũng nhắc đến cậu, còn bảo sẽ để cậu làm mẹ nuôi cho con nữa."

"Tôi sẽ cố gắng." Tiêu Ái Nguyệt thả Bóng Đèn xuống, cô lưu luyến sờ đầu của nó, nhỏ nhẹ lên tiếng, "Không còn sớm nữa, tôi về trước, Tiểu Hạ đang tắm, cậu nói với cậu ấy giùm tôi."

"Ừa." Ninh Tiểu Kỳ hào sảng đáp, gã chỉ vào Bóng Đèn hỏi, "Cậu không mang nó theo hả?"

"Nó là của các cậu, không phải của tôi." Tiêu Ái Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong mắt của Ninh Tiểu Kỳ lại lộ ra nỗi niềm cay đắng, "Tôi đi trước, tạm biệt Tiểu Kỳ."

"Tạm biệt."

Ninh Tiểu Kỳ như có điều suy nghĩ, gã uống hết ly Champagne rồi xoay người đi đến cửa phòng ngủ liền trông thấy Đổng Tiểu Hạ đang lau tóc, "Cậu ấy về rồi."

"Tại sao lại nói cho cậu ấy biết?" Đổng Tiểu Hạ bất mãn ngẩng đầu nhìn Ninh Tiểu Kỳ, "Đây là chuyện của tôi, anh không nên nhúng tay vào."

Ninh Tiểu Kỳ vô cảm, "Tại sao tôi không thể nói?"

"Cậu ấy là bạn gái của tôi."

"Là bạn gái cũ." Ninh Tiểu Kỳ sửa lời sai của cô, "Tiểu Hạ, em không thể có được tất cả, cũng chẳng có ai sẽ chờ em mãi, tôi sẽ không, Tiêu Ái Nguyệt cũng sẽ không. Em tỉnh lại đi, trong bụng của em có con của tôi đấy, đừng nên tùy hứng nữa."

Vì lời nói của Đổng Tiểu Hạ mà Tiêu Ái Nguyệt mơ thấy ác mộng mỗi đêm. Sau khi ra khỏi cơn ác mộng này, cô lại ngã vào một cơn ác mộng khác, việc này cứ lặp đi lặp lại không có hồi kết, không thể nhìn thấy ánh sáng ở con đường phía trước.

Hai giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt đã tỉnh lại, cô không còn dám ngủ nữa. Cô như kẻ mộng du đi nướng bánh mì rồi nhìn đèn đường ngoài cửa sổ, cô uống một ly nước ấm và nhanh chóng giải quyết mọi vấn đề no ấm, sau đó mặc quần áo tử tế chuẩn bị đi làm.

Giống như quay lại đoạn thời gian vừa chia tay Đổng Tiểu Hạ, Tiêu Ái Nguyệt tựa như cái xác không hồn sống lay lắt từng ngày. Cô đi học, đi dạo phố, đi làm công, cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua nhưng trái tim trống rỗng không gì có thể lấp đầy lại xuất hiện vào mỗi đêm khuya đơn độc. Lỗ hổng đó không cần đốt đèn cũng sẽ tự phát sáng chẳng khác gì một căn bệnh nan y như.

Không thể miễn cưỡng ngủ vì ý thức của Tiêu Ái Nguyệt vô cùng tỉnh táo, đúng lúc trong công ty vẫn còn một đống việc cần phải làm. Tiêu Ái Nguyệt bước vào văn phòng, cô mở đèn lên, một mình lẻ loi ngồi trơ trọi trên bàn làm việc.

"Tiêu Ái Nguyệt?"

Giọng nói quen thuộc bỗng nhiên vang lên giữa văn phòng lúc năm giờ sáng, Tiêu Ái Nguyệt làm chưa được một tiếng thì cửa phòng của Từ Phóng Tình đã mở rộng. Cô đứng khuất bóng xuất hiện trước mặt Tiêu Ái Nguyệt y chang Thượng Đế, "Sao lại tới sớm như vậy?"

"Không ngủ được." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu lại bắt gặp gương mặt đầy ân cần và lo lắng của Từ Phóng Tình, cô hoài nghi mình bị hoa mắt bèn dụi dụi hai mắt rồi cẩn thận đánh giá lại lần nữa mới phát hiện Từ Phóng Tình vẫn chưa thay quần áo. Mặt của chị ấy không có biểu tình gì, sự lo lắng ban nãy đã hoàn toàn biến mất, quả nhiên là hoa mắt mà, "Quản lý Từ, chị chưa về nghỉ sao?"

"Tôi đang bàn giao công việc." Từ Phóng Tình chậm rãi đi đến bên cạnh cô, "Tuần sau tôi sẽ về Thượng Hải. Tiêu Ái Nguyệt, cô cân nhắc chuyện đến Thượng Hải thế nào rồi?"

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu, "Tôi không tìm được lý do để đến Thượng Hải."

Chắc là do tăng ca quá lâu nên cảm xúc của Từ Phóng Tình rốt cuộc đã có chút dao động. Cô đang cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng đáp án của Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức khiến thần sắc vốn đang căng cứng của cô lập tức được thư giãn, trong giọng nói chất chứa sự cô đơn, quạnh quẽ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi hy vọng cô sẽ không hối hận."

Lời nói dừng lại ở đây, Từ Phóng Tình xoay người ra ngoài cửa, "Chiều nay tôi mới đến làm, nếu buổi sáng cô có việc gì thì cứ trực tiếp tìm quản lý Mã."

"Quản lý Từ, chị nhớ ăn điểm tâm đó." Tiêu Ái Nguyệt dặn dò với bóng lưng của cô, "Ăn bữa sáng rồi nghỉ ngơi, đừng làm tổn thương thân thể."

Từ Phóng Tình chợt dừng lại, cô xoay người, vô cảm cất giọng, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu cô muốn cự tuyệt một người thì đừng dây dưa mập mờ, tôi rất chán ghét cô như thế."

"Dạ..." Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu gật đầu, cô đứng lên lặp lại, "Vậy chị có ăn điểm tâm không?"

Từ Phóng Tình nhíu đôi mày nhỏ, ẩn nhẫn nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."

"Hay tôi đi mua đồ ăn sáng cho chị nha?" Tiêu Ái Nguyệt cầm túi tiền chuẩn bị đi ra ngoài, "Chị về phòng rửa mặt một chút đi, lát nữa tôi về sẽ gõ cửa."

"Tiêu Ái Nguyệt." Cuối cùng Từ Phóng Tình cũng bạo phát lửa giận, cô hung hăng ghì người của Tiêu Ái Nguyệt áp vào cánh cửa thủy tinh, hai tay ấn lên vai người kia thật chặt, cô cắn răng nghiến lợi nhìn thẳng vào mặt đối phương, "Cô thấy tôi rất dễ bị trêu đùa sao?"

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Ái Nguyệt có thể nhìn thấy tơ máu giăng kín trong mắt người nọ, "Quản lý Từ, tôi không hiểu 'trêu đùa' mà chị nói là gì."

Chiều cao của hai người có chút chênh lệch, Từ Phóng Tình cao hơn Tiêu Ái Nguyệt vài centimet, đã vậy lại còn mang giày cao gót. Cô từ từ di chuyển mặt mình hướng xuống rồi dừng lại trên bờ môi của người kia.

Tiêu Ái Nguyệt có thể ngửi được mùi thơm cà phê từ trong hơi thở của Từ Phóng Tình, hương vị ấy khiến trái tim cô đập loạn không thôi, thậm chí căng thẳng đến mức quên đi cách thở, "Quản lý Từ, chị muốn làm gì?"

Từ Phóng Tình không trả lời, đôi môi chậm rãi hướng về phía bờ môi của Tiêu Ái Nguyệt, nếu dùng mắt thường để nhìn thì có thể thấy được cô đang muốn hôn lên đôi môi kia.

Trái tim Tiêu Ái Nguyệt đập ầm ầm như sấm, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng cô cũng không hề cự tuyệt mà lại nhắm mắt nghênh chờ Từ Phóng Tình hôn.

Cơ mà... Từ Phóng Tình đột nhiên ngừng lại khi chỉ còn cách bờ môi của Tiêu Ái Nguyệt vẻn vẹn mấy li. Trên mặt cô hoàn toàn lạnh lẽo, khóe miệng cong lên, loáng thoáng xuất hiện nét trào phúng, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho cô biết, đây chính là trêu đùa."

Sau khi nói xong, cô nhanh chóng buông thân thể Tiêu Ái Nguyệt ra, sau đó lạnh lùng xoay người ra khỏi văn phòng.

Tiêu Ái Nguyệt xụi lơ dựa vào cửa thủy tinh rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, cô nhìn theo bóng lưng rời đi của Từ Phóng Tình, nội tâm thoáng chốc nổi lên một cảm giác vô cùng khó tả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.