Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 258: Tương phản




Mộng tưởng luôn xa rời thực tế nhưng Từ Phóng Tình chưa hề từ bỏ.

Mộng tưởng của Từ Phóng Tình luôn khắc vào lòng Tiêu Ái Nguyệt, chỉ đơn giản là mở một cửa hàng thú cưng, có đối tượng yêu thương và chăm sóc, có một đứa con ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Từ Phóng Tình vốn không có lòng tham nhưng cuộc sống lại luôn đối xử tệ bạc với cô. Có một số thời khắc, cho dù không có Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình vẫn sẽ rời khỏi Khang Thụy Lệ, vẫn sẽ an định và sống tốt như hiện tại, hoặc là giờ khắc này, người đang ở bên cạnh cô hẳn là Quý Văn Việt.

Tiêu Ái Nguyệt xuất hiện quá đột ngột khiến mọi người không trở tay kịp, nhưng vậy thì thế nào? Từ Phóng Tình đang tắm, bọt biển trong bồn tắm bao bọc lấy toàn bộ huyết mạch trên thân thể. Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh đánh răng cũng lén nhìn qua, thấy dáng vẻ nheo mắt của người kia có điểm giống với 'hồ ly tinh' trong phim Liêu Trai Chí Dị mà mình đã xem từ bé, dung nhan quyến rũ động lòng người lại không mất đi vẻ nhu tình.

Đại đa số truyện trong Liêu Trai Chí Dị đều có kết quả bi kịch, nhưng Từ Phóng Tình không phải, dù có đẹp và tốt đến mấy thì chị ấy vẫn chỉ là phàm nhân, vẫn có sướng vui giận buồn và có người yêu của riêng mình. Tiêu Ái Nguyệt giúp chị ấy thổi khô tóc còn phản xạ có điều kiện đưa tay qua sờ vùng bụng bằng phẳng, rất khó tưởng tượng bên trong đang mang một sinh mệnh. Lúc này, Từ Phóng Tình không mắng cô, ánh mắt liếc qua khuôn mặt ấy nhưng vẫn không quên truy vấn chuyện công việc, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em có gặp Lý Vi Tâm không?"

Lý Vi Tâm là người phụ trách dự án đầu tư của Từ Phóng Tình, chị ấy và gã ta đã cùng nhau phác hoạ ra một bản thiết kế cho sự nghiệp phồn vinh và phát triển không ngừng. Lý Vi Tâm không phải là kẻ thiểu năng không vì lợi ích, nhưng gã không gật đầu đồng ý, cũng không ra tay ngăn trở. Tiêu Ái Nguyệt gặp mặt gã xong cũng không nói được chuyện gì, Từ Phóng Tình hiển nhiên hiểu rõ nên mới quyết định giới thiệu Tần Thất Tuyệt cho gã. Có Tần Thất Tuyệt, Lý Vi Tâm tự nhiên sẽ cân nhắc thay đổi đối tượng hợp tác, đây đương nhiên là kết quả tốt nhất.

Lại nói đến chuyện đánh cược kia, dùng tiền của Giang Lâm Lâm đưa cho Tần Thất Tuyệt quay vòng vốn, mặc kệ là thắng thua, Tiêu Ái Nguyệt sẽ không chịu bất kỳ tổn thất nào, nó sẽ chỉ làm sâu sắc thêm ân oán giữa Tần Thất Tuyệt và Giang Lâm Lâm. Lòng tham của Tần Thất Tuyệt quá lớn, dù biết bản thân đang đối diện với nguy nan trùng điệp nhưng chị ta vẫn quyết chí tiến lên. Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ điều này, cũng chỉ có thể yên tĩnh nhìn chị ta luân hãm, vạn kiếp bất phục.

Mấy ngày nay, bà chủ giàu có Giang Lâm Lâm rất nhàn rỗi, ngày nào cũng đợi Tiêu Ái Nguyệt đến công ty để tuần tra. Hình thức hợp tác giữa chị ta và Mạnh Niệm Sanh vô cùng kỳ quái, lúc đầu, Tiêu Ái Nguyệt còn nghĩ giữa hai người có quan hệ 'bao nuôi', sau khi quan sát vài ngày mới phát hiện thái độ của Giang Lâm Lâm đối với Mạnh Niệm Sanh không hề khinh miệt như cô vẫn nghĩ. Tiêu Ái Nguyệt ở cùng Giang Lâm Lâm được mấy ngày, phát hiện người phụ nữ này cũng không đáng ghét cho lắm, phách lối thì phách lối nhưng ngược lại rất hay giảng đạo lý, chỉ cần không đề cập tới Tần Thất Tuyệt, chị ta sẽ y hệt như 'em gái nhà bên' mặc dù bản tánh tà ác chết đi được.

Trái lại, năng lực làm việc của Mạnh Niệm Sanh thật sự rất mạnh, rất biết phối hợp với sự quấy rầy của Giang Lâm Lâm. Địa vị của cô ở công ty rất nhạy cảm, vừa vào công ty đã là cổ đông, lại giống như bà chủ. Mạnh Niệm Sanh đối với các đồng nghiệp hay tăm tia từ đầu đến cuối đều không hề giải thích lấy một câu, ngày nào cô cũng tăng ca đến khuya. Đến khi Bì Lợi vô ý nhắc đến điều này trong hội nghị cũng là thời gian thích hợp để Mạnh Niệm Sanh lấy được vị thế, trên mặt trang điểm tinh xảo, khi cười nói, cả người đều mang khí chất áp bức.

Khí chất này có chút giống Từ Phóng Tình lúc còn ở thành phố H, mặc dù không hùng hổ dọa người như vậy nhưng lại mang kiểu mẫu của tinh anh. Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt lập tức nghĩ đến Cam Ninh Ninh, Mạnh Niệm Sanh tốt như vậy, sao người kia lại có mắt không tròng bỏ qua? Cô hiểu rõ Mạnh Niệm Sanh có lập trường khác biệt nên trong một số thời khắc sẽ có những lựa chọn khác biệt. Tuy Tiêu Ái Nguyệt trách Cam Ninh Ninh vô tình, song lại không thể hận được đối phương. Cô biết Mạnh Niệm Sanh khó xử, cũng hiểu rõ sự bất lực của em ấy, cơ mà lúc mọi chuyện đang rơi vào tình thế khó xử như thế này, người ở bên cạnh em ấy hẳn phải là Cam Ninh Ninh mới đúng.

Cam Ninh Ninh đang ở đâu? Đã lâu không liên lạc, Mạnh Niệm Sanh cũng không đề cập đến. Em ấy rõ ràng thích cô gái mập kia đến vậy mà, đúng là phụ nữ tự chủ luôn khiến người khác đau lòng. Tiêu Ái Nguyệt dự định làm xong mọi việc sẽ đến thăm Cam Ninh Ninh nhưng cô thật sự không có thời gian, giữa trưa chạy về nấu cơm, ban đêm lại phải theo Từ Phóng Tình ra ngoài tản bộ.

Nhưng mèo trong nhà vẫn phải tiễn đi. Ngốc Nguyệt mang thai vẫn thích nhảy lên người của Từ Phóng Tình, căn cứ vào thể chất dễ sinh non của chị ấy thì nên sớm tiễn bọn mèo đi mới được. Trong số bạn bè của Tiêu Ái Nguyệt thì Cam Ninh Ninh là người thích hợp nuôi mèo nhất, vừa hay đêm trừ tịch (*) sắp đến, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện cho Cam Ninh Ninh hỏi năm nay có về nhà ăn tết không, Cam Ninh Ninh nói muốn ở lại trông tiệm nên năm nay sẽ không trở về. Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ hứa hẹn sẽ cùng đón giao thừa và còn mời cả Mạnh Niệm Sanh đến chung vui nữa.

(*) Trừ tịch: còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. Trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.

Cứ như vậy, trong nhà không còn quạnh quẽ nữa, tuy Từ Phóng Tình đã quen cô độc, nhưng ăn Tết náo nhiệt một chút vẫn tốt hơn. Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên luôn hy vọng chị ấy có thể vui vẻ mỗi ngày, vả lại thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn như Quý Văn Việt nhất định sẽ không có thời gian, các cô cũng không muốn hẹn ai khác nữa. Tiêu Ái Nguyệt quyết định gọi Mạnh Niệm Sanh, trước đêm giao thừa một ngày còn gửi tin nhắn nói sáng mai đến sớm một chút để theo cô đi chợ mua thức ăn.

Sau khi Từ Phóng Tình mang thai, chất lượng giấc ngủ lập tức trở nên bất ổn. Sáng sớm thức dậy, Tiêu Ái Nguyệt không dám đánh thức đối phương, cô sờ soạng đi đến phòng tắm rửa mặt, thay đồ, lúc ra khỏi phòng tắm thì ngoài ý muốn phát hiện Từ Phóng Tình đã tỉnh. Đèn trên đầu giường chưa được mở sáng, mái tóc dài của chị ấy tùy ý xõa ra sau lưng, trên mặt mang một cặp kính đỏ, chị ấy đang ngẩn người ngồi tựa lưng vào gối đầu.

Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống giường ở bên khác và giữ im lặng.

Hai người lẳng lặng ngồi một lúc, Từ Phóng Tình giật giật cánh tay, ngón tay lướt qua mu bàn tay của Tiêu Ái Nguyệt, giọng nói chậm chạp, tinh tế, tỉ mỉ, "Nhìn thấy em ở đây, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."

Tiêu Ái Nguyệt thấy được khóe miệng của đối phương chợt lóe lên nụ cười tự giễu, cô khẽ giật mình, đáy lòng hơi run rẩy, ấm giọng an ủi, "Làm sao lại thế? Chúng ta quen nhau đã hai năm rồi mà. Tình Tình, chị ngủ thêm một giấc nữa không? Hôm nay chuẩn bị ăn Tết, em sẽ đi mua một ít đồ ăn. Tối nay, Tiểu Mạnh và Ninh Ninh cũng tới dùng cơm đó. Ninh Ninh vẫn chưa biết chị mang thai đâu, đến lúc đó phải dọa con nhóc mập mạp kia một trận mới được."

Cô đưa tay trêu chọc sợi tóc rủ trên trán của Từ Phóng Tình, sau đó lại dùng tay dịu dàng tháo kính mắt của chị ấy xuống, giọng nói nhu hòa như đang dỗ dành một đứa bé, "Nằm xuống đi, Tình Tình."

Hai con ngươi lập lòe của Từ Phóng Tình tràn ngập sương mù, không còn tỉnh táo, ngoan ngoãn phối hợp với Tiêu Ái Nguyệt, chậm rãi chui vào trong chăn. Tiêu Ái Nguyệt dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho đối phương, thấy chị ấy cứ mở to hai mắt không nói một lời, đôi đồng tử tròn xoe hệt như con nít, vừa đơn thuần lại vừa hiếu kì. Trong lúc nhất thời, cô lại cảm thấy Từ Phóng Tình đang mộng du mới để lộ ra dáng vẻ đáng yêu như thế, chị ấy cần gì sinh thêm cục cưng làm chi nữa vì chị ấy chính là cục cưng bảo bối đáng yêu nhất trong lòng cô rồi.

Phụ nữ mạnh mẽ, tài giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc dịu dàng, yếu mềm. Hai năm trước, Tiêu Ái Nguyệt tuyệt đối sẽ không nghĩ bản thân lại gặp phải một người phụ nữ mạnh mẽ và xấu xa tên Từ Phóng Tình và sau đó cô sẽ cùng chị ấy yêu đương, sẽ vì chị ấy mà che gió che mưa, sẽ giặt quần áo và nấu cơm cho chị ấy, cũng sẽ trở thành chỗ dựa cho chị ấy, duyên phận giữa người với người thật sự quá kỳ diệu.

Dỗ em bé cưng Từ Phóng Tình ngủ thiếp đi, Tiêu Ái Nguyệt mới xuống lầu tụ hợp với Mạnh Niệm Sanh, em ấy đã đến từ sớm và đang chờ cô ở dưới lầu. Hôm nay, Mạnh Niệm Sanh mặc thường phục, dưới chân mang một đôi giày lông, trên người mặc áo khoác màu vàng nhạt dài quá gối phối cùng chiếc khăn quàng cổ, trang phục và khí chất hôm nay hoàn toàn khác biệt. Tiêu Ái Nguyệt thoáng lo sợ, cô cảm thấy phụ nữ thời nay thật biết cách khiến bản thân trở nên đáng yêu, dáng vẻ này thật sự là quá đáng yêu!!!

Tiêu Ái Nguyệt bất động nhìn người kia từ trên xuống dưới, sau đó đến gần nói chuyện, "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ăn mặc kiểu này á."

"Lần trước dạo phố thấy nên đã mua, tôi rất thích." Mạnh Niệm Sanh hé miệng cười lộ ra má lúm đồng tiền, "Vừa hay hôm nay mặc ăn Tết luôn."

Người kia cười một tiếng làm trái tim nhỏ bé của Tiêu Ái Nguyệt nhảy 'bịch bịch', vừa muốn khen thêm vài câu thì Mạnh Niệm Sanh đột nhiên ngừng cười, quay người chỉ vào con đường bên trái, "Tôi đã tra bản đồ, chị Tiêu, chợ bán thức ăn đi hướng bên kia đúng không?"

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu, hai người sóng vai đến chợ bán thức ăn. Trên đường đi, Mạnh Niệm Sanh không nói gì nhiều, nghe tin Cam Ninh Ninh cũng đến, cô cũng không hề lay động tí nào, ngược lại còn chủ động đề cập đến chuyện của Từ Phóng Tình, nhắc cô lưu ý đến cảm xúc của chị ấy vì đã có tiền sử bệnh trầm cảm. Tiêu Ái Nguyệt gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói, "Kỳ thật tôi không lo lắng về chuyện này, em cũng biết đó, chị Tình Tình của em cũng là sản phụ lớn tuổi..."

Muốn nói lại thôi, có quá nhiều điều phải lo lắng. Mạnh Niệm Sanh mấp máy bờ môi, "Tôi thấy hai chị nuôi mèo không tiện lắm, hay là cứ giao cho tôi đi, tôi ở gần công ty nên sẽ tiện chăm sóc bọn chúng hơn."

Tiêu Ái Nguyệt vốn muốn để mèo cho Cam Ninh Ninh chăm, không ngờ Mạnh Niệm Sanh lại chủ động nhắc tới. Chưa kể đến lúc trước Cam Ninh Ninh là bác sỹ thú y, chỉ dựa vào thái độ cuồng việc của Mạnh Niệm Sanh, Tiêu Ái Nguyệt có chút không yên lòng, "Được rồi, tôi sẽ thương lượng lại với Tình Tình."

Hai người mua mười mấy món ăn trở về, giữa trưa chuẩn bị làm gà hầm nấm. Mạnh Niệm Sanh ôm đồm nấu cơm, rửa rau và thái thịt trong bếp. Lúc cô chưa bắt đầu nấu cơm thì Cam Ninh Ninh đã tới, Tiêu Ái Nguyệt đi mở cửa, nhìn thấy Cam Ninh Ninh thì cả người đều bị khiếp sợ.

Từ Phóng Tình đọc sách trong phòng khách, Cam Ninh Ninh đổi giày đi đến bên người chị ấy khẽ khàng hô hoán một câu, "Chào chị Tình Tình."

Từ Phóng Tình qua loa "Ừ" một tiếng rồi chậm rãi ngẩng đầu, đuôi lông mày hất lên, thanh âm tăng cao hơn một chút, "Tiểu Mập Mạp?"

Ngữ khí đầy vẻ nghi hoặc kia khiến Cam Ninh Ninh nhất thời tái sắc, mặt có chút quẫn bách, "Chị Tình Tình, bây giờ tôi không còn mập nữa."

Lúc này, cả người Cam Ninh Ninh thật sự đã gầy đi trông thấy, đứng bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt còn cao nửa cái đầu, có lẽ sợ sẽ nảy sinh ra ý khác nên Cam Ninh Ninh liền nháy mắt, lầm bầm nói, "Chị Tình Tình, đêm nay tôi không thể mừng giao thừa với chị và chị Tiêu được rồi, bạn trai của tôi nói anh ấy sẽ đi chơi bóng với bạn nên cũng muốn tôi đi theo ăn cơm chung... có thể là sang năm, chúng tôi sẽ kết hôn."

Tiêu Ái Nguyệt yên lặng đứng một bên quan sát, ngũ quan của Cam Ninh Ninh khá thanh tú, tùy tiện giảm béo một chút đã khác xưa rất nhiều, nhưng phong cách ăn mặc vẫn chưa ổn lắm, cách trang điểm so với Từ Phóng Tình vẫn còn có chút khác biệt, cơ mà em ấy cũng đã dễ nhìn hơn trước rất nhiều.

Từ Phóng Tình nghe người kia giải thích xong bèn để quyển sách trong tay xuống, sau đó nhàn nhạt nhìn lướt qua cửa phòng bếp, sắc mặt lạnh đi, "Lần trước, tôi nhìn thấy em ở bệnh viện, em giảm béo để chuẩn bị mang thai sao?"

Cam Ninh Ninh không được tự nhiên bĩu môi, giọng nói càng ngày càng thấp, "Cũng không hẳn, dù sao thì mập quá cũng không dễ nhìn, tôi đến bệnh viện hút bớt mỡ định kỳ."

"Là để lấy lòng bạn trai sao?" Từ Phóng Tình nói trúng tim đen, cô quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, lạnh lùng chuyển chủ đề, "Tiêu Ái Nguyệt, em học hỏi người ta chút đi, người ta nói giảm béo thì lập tức giảm béo, nói không ở cùng bạn bè thì nhất định sẽ không ở lại, còn em thì sao? Ngày nào em cũng ăn nhiều, còn thường xuyên say mèm trở về nhà, tôi phát hiện hình như tôi đã quá dung túng em rồi?!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt

2. Lỡ Nhịp Yêu Em

3. Đừng Cắn Em Mà

4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà

=====================================

"Không có, không có a." Cam Ninh Ninh thấy tình thế bất ổn, tưởng rằng bản thân đã gây ra phiền phức, cô liền vội vàng giải vây, "Chị Tiêu rất tốt, tốt lắm luôn á, không cần giảm béo."

"Em ấy tốt chỗ nào?" Từ Phóng Tình quay đầu khó chịu trừng cô một cái, mắt nhìn chằm chằm Cam Ninh Ninh rồi hỏi một câu khiến đối phương rùng mình, "Em ấy có rất nhiều thịt mỡ, lúc mệt mỏi thì sẽ ngáy to, mỗi khi nhìn thấy gái đẹp, ánh mắt sẽ lập tức rực sáng, làm đồ ăn thì luôn quên bỏ muối. Cam Ninh Ninh, em thấy đó, chị Tiêu của em chẳng có gì tốt đẹp, cái tốt duy nhất của em ấy chính là có đối tượng nguyện ý chấp nhận khuyết điểm của em ấy."

"Làm gì cũng đều không quên khen chính mình." Tiêu Ái Nguyệt biết Từ Phóng Tình đang mượn cô để giáo dục Cam Ninh Ninh, nhưng vẫn nhịn không được thầm lẩm bẩm một câu. Cô không thể không phối hợp, hậm hực ừ một tiếng, "Cám ơn Tình Tình đã tha thứ cho khuyết điểm của em."

"Tiêu Ái Nguyệt, im miệng đi." Từ Phóng Tình híp hai mắt nguy hiểm lại, cô thu hồi vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Cam Ninh Ninh, "Em có thể vì người kia mà đi hút mỡ cả đời sao? Cam Ninh Ninh, nếu cậu ta thích người gầy thì cứ để cậu ta đi tìm người gầy, thích kẻ có tiền thì đi tìm kẻ có tiền, ngay cả heo còn hiểu đạo lý này, em còn ngu ngốc hơn cả heo sao?"

Vừa dứt lời, trong cửa phòng bếp vang lên một tiếng ho khan rất khẽ. Tiêu Ái Nguyệt quay người nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh đang mặc tạp dề đứng ở đó, cô phản xạ có điều kiện lập tức nhìn phản ứng của Cam Ninh Ninh. Cam Ninh Ninh rõ ràng cũng nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh, lông mi khẽ run rẩy rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, không tiếp tục nhìn người kia nữa.

Mạnh Niệm Sanh bình tĩnh tháo tạp dề rồi đi đến chỗ đông người, ánh mắt dừng lại trên người của Cam Ninh Ninh mấy giây, sau đó nhẹ nhàng kéo cánh tay của đối phương lại, "Ninh Ninh, cậu không lạnh sao?"

Ai ngờ Cam Ninh Ninh lại lui về phía sau một bước, tránh né Mạnh Niệm Sanh đụng vào.

Từ Phóng Tình khoanh hai tay trước ngực bày ra bộ dáng xem kịch vui, Tiêu Ái Nguyệt cũng ngồi xuống bên cạnh người yêu, nhưng hai người kia lại không chịu nói tiếp. Có lẽ Cam Ninh Ninh cũng ý thức được bản thân lạ thường nhưng vẫn không hề giải thích, khóe miệng đắng chát khẽ cong lên mỉm cười với Mạnh Niệm Sanh, lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn.

Không biết là Mạnh Niệm Sanh đã nghĩ gì, cô mấp máy môi, chậm rãi dời bước cách xa người kia, "Ninh Ninh, kỳ thật cậu không cần lo lắng, tuy tôi là người đồng tính nhưng không có bệnh truyền nhiễm."

Giọng nói trong sạch, cao ngạo. Tiêu Ái Nguyệt nhìn Mạnh Niệm Sanh và Cam Ninh Ninh cách nhau một ghế sofa như cách cả một thế kỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.