Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 234: Chị ấy đi rồi




Một câu ngắn ngủi của Từ Phóng Tình tựa như tấm gạch nện vào lòng Tiêu Ái Nguyệt. Cô bị câu nói kia nhiễu loạn lý trí một lúc, muốn tìm môi để hôn, ai ngờ Từ Phóng Tình lại né ra ngoài. Tiêu Ái Nguyệt bắt được vòng eo của đối phương, "Tình Tình, lâu lắm rồi chị không cùng em thân mật, đừng nhúc nhích, em muốn hôn chị."

Cảm xúc của Từ Phóng Tình vẫn còn đặt ở chuyện xảy ra giữa Tiêu Ái Nguyệt và Tần Thất Tuyệt, khi bị đối phương nháo loạn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vừa muốn mở miệng quát lớn thì Tiêu Ái Nguyệt đã luồn tay vào áo ngủ, yêu thích không buông, vuốt ve da thịt trơn mềm, lòng bàn tay cực nóng, dục vọng trong mắt lập tức bộc phát, "Tình Tình, em thật sự rất yêu chị."

"Chát" tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong phòng, Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia, trong đáy mắt tràn đầy sự khó hiểu cùng phẫn nộ. Từ Phóng Tình quay đầu qua một bên, giọng nói không hề có cảm xúc, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi rất mệt."

"Chị rất mệt?" Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, bối rối sờ một bên mặt nóng bỏng của mình, cố nén nước mắt, "Từ Phóng Tình, emcảm thấy chị không hề yêu em."

Không khí trong phòng chợt ngưng đọng, ngay cả tiếng tik tok của đồng hồ trên đầu giường cũng có thể nghe rõ ràng. Tiêu Ái Nguyệt đã nhẫn nại đến cực hạn, sắc mặt còn kém hơn cả Từ Phóng Tình, giống như đang trừng phạt bản thân mình. Cô gần như dùng hết lực để tự cắn môi, chỉ chốc lát liền có mùi máu tươi xông lên trong miệng, lòng của cô đang run rẩy nhưng ngữ khí lại rất tỉnh táo, "Từ Phóng Tình, chị là tảng đá sao? Em ở bên cạnh chị lâu như vậy mà chị cũng không động tâm? Rốt cuộc chị xem em là cái gì? Là chị muốn em trưởng thành, là chị đưa em đến Thượng Hải, là chị..., bao nhiêu ngày rồi..., đã đủ chưa?"

Trong trí nhớ của Từ Phóng Tình, cô chưa từng bị Tiêu Ái Nguyệt gầm thét vào mặt như thế, giống như Quý Văn Việt đã nói, trung khuyển trưởng thành sẽ biến thành sói dữ, mà chủ nhân của sói chỉ có bản thân cô. Từ Phóng Tình đã lĩnh ngộ được ý của những lời này nhưng lại không muốn đối mặt, "Tiêu Ái Nguyệt, chú ý thái độ của em."

"Thái độ của em thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt dùng đôi mắt sắc bén khóa lại khuôn mặt của người nọ, cô đưa mặt xích lại gần hơn, sau đó chỉ vào dấu tay đang lấp kín mặt mình, "Chị biết em đang giận chuyện gì không? Em thật sự muốn biết, vì sao khi Khang Thụy Lệ rời đi, chị lại thương tâm đến như vậy? Chị yêu bà ta đúng không? Từ Phóng Tình, từ lúc bà ta rời đi, chị cũng không hề để cho em chạm vào người. Em nhịn đủ rồi, em nói cho chị biết, em chịu đủ rồi."

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Từ Phóng Tình có thể ngửi được mùi rượu trong miệng đối phương. Tiêu Ái Nguyệt gần như đã mất khống chế, Từ Phóng Tình cũng cảm thấy khó xử, nhưng cô thật sự muốn biết rốt cuộc trong lòng em ấy nghĩ về mình như thế nào. Đôi môi mỏng nở ra nụ cười yếu ớt mê người, không đau không ngứa hỏi lại, "Tiêu Ái Nguyệt, em cảm thấy tôi không yêu em?"

"Chị có yêu em sao?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi ngược một câu rồi bỗng nhiên cười như kẻ điên, "Chị không hề hài lòng đối với em, bất luận em làm ra thành tích gì, chị cũng đều không thỏa mãn. Từ Phóng Tình, có phải chị đã hối hận khi đưa em đến Thượng Hải, đúng không? Từ Phóng Tình, người phụ nữ vô tâm này, em... em rất muốn bóp chết chị."

Một câu bỏ ngõ cuối cùng làm người ta dở khóc dở cười, nhưng Từ Phóng Tình lại cười không nổi, bởi vì Tiêu Ái Nguyệt đã khóc, đôi mắt chớp động rất nhanh, giống như mưa xuân rả rích, ai nhìn thấy cũng phải giật mình. Tiêu Ái Nguyệt đè nén cảm xúc, nói năng lại lộn xộn, mỗi một câu như kéo thời không dài ra, linh hồn thoát ly tới mấy thế kỷ, "Rốt cuộc chị muốn em làm gì? Tại sao em làm gì, chị cũng không vui? Từ Phóng Tình, chị không yêu em, tại sao lại tìm em? Hu hu hu."

Tiếng gào khóc bị chất cồn quấy phá, cuối cùng nói ra hết mọi uất ức trong lòng bấy lâu. Từ Phóng Tình đột nhiên muốn hỏi loại rượu nào có thể khiến em phát điên như vậy? Nhưng cô hỏi không ra lời, trong lòng có thất vọng cùng chua xót, nhưng càng nhiều hơn chính là mê man. Giống như lời Đông Văn Giang đã nói, Từ Phóng Tình căn bản sẽ không thật lòng yêu ai, cho dù cô đã chuẩn bị hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn sẽ khiến người yêu của mình bị tổn thương. Từ Phóng Tình nhìn gương mặt đỏ thắm của Tiêu Ái Nguyệt, cô mím chặt bờ môi trắng bệch, hai tròng mắt tràn đầy nước, "Tiêu Ái Nguyệt, là tôi khiến em cảm thấy thống khổ sao?"

Nếu lúc này Tiêu Ái Nguyệt có thể ý thức được rõ ràng, cô sẽ nhìn thấy nước mắt của Từ Phóng Tình vụt qua, nhưng không. Tuy cô không uống nhiều rượu trong phòng của Tần Thất Tuyệt, nhưng về nhà còn uống thêm hai ly Brandy, cô vốn dĩ muốn mượn rượu giả điên chiếm lấy Từ Phóng Tình, không ngờ chất cồn lại làm dấy lên phẫn nộ, khiến cục diện hoàn toàn mất khống chế. Tiêu Ái Nguyệt uể oải ngồi trên thảm, miệng lẩm bẩm từng câu, lên án đủ loại tội trạng của Từ Phóng Tình, "Em làm cái gì cũng vì chị hết, chị có biết không? Em căn bản không thích cuộc sống như thế này, nhưng chị có nhìn thấy cái gì đâu? Từ Phóng Tình, chị thật ác độc..."

Ý cười trong khóe môi của Từ Phóng Tình càng thêm sâu, bờ môi giật giật không nói được gì, cô cảm giác trong nội tâm đột nhiên trở nên vắng vẻ, mọi thứ dần trắng xóa, còn có một cái gì đó bén nhọn đâm vào lòng đau nhói. Cô yên lặng đưa mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt hồi lâu, sau đó vô ý sờ lên khuôn mặt lành lạnh, lại phát hiện không biết từ khi nào, bản thân mình đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Tình yêu xưa nay không phải là chuyện của một cá nhân. Vấn đề giữa Từ Phóng Tình và Tiêu Ái Nguyệt có lẽ đã sớm xuất hiện trước đó. Một người luôn một mực đắm chìm trong thế giới của mình để nỗ lực, một người lại cẩn thận cố gắng theo sát đối phương.

Ánh mắt của Từ Phóng Tình dần dần mơ hồ, trong thoáng chốc, cô phát giác được có người tới gần, giọng nói của người đó mềm nhũn, thời điểm ôm cô, cánh tay cũng đang run rẩy, "Chị khóc cái gì? Tình Tình, sao chị lại khóc? Ai làm chị không vui, ai dám khi dễ chị, em sẽ giúp chị khi dễ lại họ, chịu không? Nói đi... là Trần Vãn Thăng hay là Khang Thụy Lệ? Chị đừng sợ, em giúp chị xử lý họ... em... em đánh không lại họ." Giọng nói dần nhỏ đi, không giống như thời gian nhưng lại đắt đỏ, "Nhưng em không sợ, chị đừng khóc. Tình Tình, em đánh không lại họ, em thật vô dụng." Cô vừa nói vừa khóc, còn lớn tiếng hơn cả Từ Phóng Tình.

Hai người ôm nhau khóc ròng ròng, Từ Phóng Tình cảm thấy hình tượng này thật buồn cười nên bèn nhẹ nhàng vỗ về lưng của Tiêu Ái Nguyệt, mất tiếng nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em là bạn gái tuyệt nhất, tôi có lỗi với em, có lẽ ngay từ đầu, tôi không nên động tâm với em."

Tiêu Ái Nguyệt không nghe được vì đang bận khóc quá thương tâm, khóc mệt rồi thiếp đi, trên mặt còn dính vô tận vệt nước mắt.

Từ Phóng Tình giúp cô lau sạch sẽ khuôn mặt rồi ngồi trong phòng khách uống rượu một mình, trong lòng cô có thiên ngôn vạn ngữ muốn thổ lộ với Tiêu Ái Nguyệt, song lời đến khóe miệng rồi vẫn không thể nói ra được. Cô nhớ cô đã kiềm nén tình cảm của mình suốt nửa đời người, cuối cùng vất vả lắm mới sống thật được nhưng lại bị chính bản thân làm hỏng.

Tiêu Ái Nguyệt đã từng là một cô gái tốt, bây giờ tâm ma của cô đã điên cuồng trỗi dậy cũng vì quá khứ của Từ Phóng Tình. Rốt cuộc là Tiêu Ái Nguyệt thay đổi hay là Từ Phóng Tình đang buộc cô cải biến? Không thể suy nghĩ thêm được vì khi nghĩ sâu hơn thì Từ Phóng Tình liền bắt đầu căm hận chính mình.

Buổi sáng, Tiêu Ái Nguyệt rời giường, lúc soi gương phát phát hiện cả khuôn mặt đều khác lạ mới loáng thoáng nhớ lại tối qua hình như mình đã cãi nhau với Từ Phóng Tình? Thế là cô tranh thủ rửa mặt sạch sẽ rồi chạy đến phòng khách tìm Từ Phóng Tình xin lỗi, kết quả nhìn thấy đối phương vẫn còn mặc áo ngủ hôm qua và đang mở máy tính chơi game.

Vừa sáng sớm còn chơi trò gì? Tiêu Ái Nguyệt thầm phỉ nhổ một câu, cô nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của Từ Phóng Tình một cái, sau đó dùng tay vuốt ve mái tóc tán loạn của đối phương, trêu chọc nói, "Chơi cái gì đó? Em giúp chị làm điểm tâm nha."

Lời vừa ra khỏi miệng liền khiến cô tự giật mình, giọng khàn khàn của Tiêu Ái Nguyệt truyền vào tai đặc biệt khó nghe, nhưng Từ Phóng Tình ngược lại không có phản ứng. Cô sợ hãi làm xong bữa sáng rồi mới dỗ dành Từ Phóng Tình, thấy chị ấy không thèm để ý tới mình mới chột dạ hỏi, "Tình Tình, hôm qua em làm chị không vui sao? Em không phải cố ý, em có uống một chút rượu, mà cũng thật kỳ quái, em uống có nhiều đâu ta?"

Từ Phóng Tình dằn khó chịu trong lòng xuống, cô quay đầu lại, mặt không thay đổi nói, "Tiêu Ái Nguyệt, chị Việt vừa mới điện thoại cho em, em đi mau đi, đừng quấn lấy tôi mỗi ngày, không thấy tôi đang bận sao?"

Giọng nói của chị ấy hình như có chút kỳ quái? Tiêu Ái Nguyệt gãi gãi đầu, "Được rồi, vậy em đi thay quần áo, chị nhớ ăn sáng trên bàn đó."

Cô thay xong quần áo đi tới cửa, quỷ thần xui khiến bèn quay đầu nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, không ngờ chị ấy cũng đang nhìn mình. Hai tầm mắt đụng nhau, Tiêu Ái Nguyệt sững sờ há mồm tựa như tra hỏi, Từ Phóng Tình lại đi thẳng tới, ngón tay thon dài vỗ nhè nhẹ lên mặt người nọ, lực tay không nặng, ngược lại có chút dịu dàng, khiến Tiêu Ái Nguyệt có ảo giác như đang nằm mộng.

Trong mắt của Từ Phóng Tình mông lung nổi lên một tầng hơi nước, cô tiến đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, sau đó dùng mũi cọ xát vào môi của đối phương, tư thế giống như đang làm nũng, vừa nhu hòa, vừa mang theo hờn dỗi, "Tiêu Ái Nguyệt, trước khi đi, em không ôm tôi một cái sao?"

Trước mắt Tiêu Ái Nguyệt như xuất hiện ánh sáng, cô mừng rỡ đến đầu choáng mắt hoa, nào phát hiện ra điều dị thường trong lời nói của người yêu. Cô lập tức đưa tay ôm lấy người kia vào trong ngực của mình, "Ôm chứ, em muốn ôm chị mỗi ngày, chờ sau khi chúng ta làm xong chuyện, em sẽ tìm chỗ tốt đi hưởng tuần trăng mật, chị có chịu không?"

Từ Phóng Tình mím môi, ánh mắt nghiêm túc lại chân thành, cô trầm mặc vuốt ve tay của Tiêu Ái Nguyệt hơn nửa ngày mới nói, "Được."

Tiêu Ái Nguyệt như nở hoa trong bụng, "Hứa rồi đó nha." Cô chậm rãi buông thân thể của Từ Phóng Tình ra, thở dài thườn thượt một hơi, "Tình Tình, giữa em và Tần Thất Tuyệt thật sự không có gì, chị phải tin em."

"Tôi tin em."

"Em đi đây." Tiêu Ái Nguyệt bị điệu bộ nũng nịu kia khơi dậy gợn sóng, thật lâu không lắng lại, cô đỏ mặt nói, "Tối nay em sẽ về sớm một chút."

Từ Phóng Tình vẫn không có biểu tình gì, cô khẽ hướng người về phía trước rồi bỗng nhiên chạm vào môi người kia. Tiêu Ái Nguyệt không biết vì sao hôm nay người kia lại nhiệt tình như vậy, đang muốn đáp lại thì Từ Phóng Tình đã vô mạnh vào mông, lông mày nhỏ nhíu một cái, "Miệng của em có hồng sắc quá nặng, tôi giúp em đều tiết một chút."

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

Tiêu Ái Nguyệt, "Được rồi, em đi đây."

Từ Phóng Tình qua loa dương tay đánh cô một phát.

Tiêu Ái Nguyệt vui vẻ đến bệnh viện tìm Quý Văn Việt ăn mừng. Quý Văn Việt sẽ xuất viện vào tuần sau nên mới sáng sớm đã gấp gáp gọi Tiêu Ái Nguyệt tới, cũng là vì chuyện của An Cửu Cửu. Thì ra tối hôm đó, sau khi An Cửu Cửu được Tiêu Ái Nguyệt đề điểm liền lĩnh ngộ ra tinh túy, cô ngay trong đêm đã đem chuyện bỉ ổi của Trần Vãn Thăng làm với mình khi còn bé để làm tin tức giả nói cho mẹ nghe, mẹ của cô nghe xong liền tức đến ngất đi, kết quả làm kinh động toàn bộ nhà họ An.

Sở dĩ Quý Văn Việt biết việc này cũng là vì chính An Cửu Cửu đã gọi điện thoại tới thú nhận. Trước kia, cô chỉ biết là Từ Phóng Tình tương đối hung ác, không ngờ Tiêu Ái Nguyệt cũng ác liệt y hệt như vậy. Cô lo âu nhắc nhở, "Đùa giỡn khôn vặt sẽ không bảo vệ được cô chu toàn đâu."

Tiêu Ái Nguyệt bị cào trúng cổ, mất tự nhiên nói, "Chị Việt cảm thấy nhà họ An sẽ đối phó với Trần Vãn Thăng thế nào?"

"Trần Vãn Thăng bất quá sẽ vùng vẫy giãy chết." Thấy đối phương cố chấp như vậy, Quý Văn Việt cũng biết mình khuyên không được nên chỉ có thể nói, "Chị ta sớm muộn gì cũng sẽ chết, cô cần gì phải mạo hiểm kéo bản thân vào làm gì?"

"Chị không hiểu." Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống bên cạnh người nọ, miễn cưỡng híp mắt, tản mạn lại lười biếng nói, "Nếu chị ta không hoàn toàn ngã xuống, Khang Thụy Lệ sẽ còn có cơ hội gỡ vốn."

"Tiểu Tiêu, Khang Thụy Lệ đã chuẩn bị rời đi rồi."

"Đi dễ dàng như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt cười lạnh, "Chị Việt, cái lần tôi đi Bắc Kinh, tại sao chị lại đưa Tình Tình nhập viện vào nửa đêm? Tôi không ngốc, tôi không nói, không phải là bởi vì tôi quên."

Quý Văn Việt để ly xuống, có chút im lặng, "Tiểu Tiêu, cô quá mang thù."

"Họ không nên khi dễ Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt cố chấp bỏ qua, "Có thể khi dễ tôi, nhưng không được ức hiếp Tình Tình."

Lúc này, Quý Văn Việt mới lưu ý đến chấm đỏ trên cổ cô, không đỏ lắm nhưng rất khó coi. Quý Văn Việt nhíu mày, "Tiểu Tiêu, trên cổ cô bị sao vậy?"

Tiêu Ái Nguyệt nhìn vào gương, sáng sớm nay cô cảm thấy hơi ngứa nên có gãi mấy lần, bây giờ được Quý Văn Việt nhắc nhở, cô mới phát hiện trên người có rất nhiều điểm đỏ kỳ quái.

Quý Văn Việt tranh thủ thúc giục cô đi làm kiểm tra, Tiêu Ái Nguyệt có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nghe lời đi làm kiểm tra. Không tra ra còn tốt, tra ra xong lại bị dọa kêu to một tiếng, bác sĩ là một lão già hơn năm mươi tuổi, tư tưởng bảo thủ, nói tới nói lui, che che lấp lấp, "Tiêu tiểu thư, gần đây cô có ăn gì bậy bạ không? Sao tôi cảm thấy chất độc này của cô cùng loại với một loại thuốc kích dục Nhật Bản?"

Ánh mắt Quý Văn Việt trong nháy mắt trở nên phức tạp. Tiêu Ái Nguyệt kinh ngạc nhìn người kia rồi lại nhìn vị bác sĩ nọ, "Không thể nào?"

Bác sĩ lắc đầu, "Mấy năm trước đã từng có một người Trung Quốc bán thuốc này cho chúng tôi nghiên cứu, nó là một loại kích thích tố mãn tính, bình thường có thể tăng tình thú phòng the, nhưng lượng thuốc quá nhiều sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, tôi thấy cô không phải dính quá nhiều, hay ăn nhằm ở quán bar nào đó? Nếu ăn trúng loại thuốc này, xử lý trễ sẽ xuất hiện tình trạng giống như cô á."

Tiêu Ái Nguyệt bị gã giảng đến mặt đỏ tới mang tai, "Được rồi."

Trong nội tâm cô lạnh đi, chỉ cần nghĩ sơ liền biết là ai hạ dược, khó trách tối hôm qua vẫn muốn thân mật với Từ Phóng Tình, sau đó đầu óc như phát sốt, cái gì đều không nhớ rõ.

Cô ra khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên làm là gọi điện cho Tần Thất Tuyệt để hỏi chị ta có hạ độc vào thức ăn không, còn nói trên người mình nổi đầy chấm đỏ, bác sĩ hoài nghi là ngộ độc thức ăn, cô còn yêu cầu Tần Thất Tuyệt kiểm tra lại thức ăn và rượu hôm qua có vấn đề gì không.

Tần Thất Tuyệt khẽ cười, "Tổng giám đốc Tiêu nên chú ý một chút đến ẩm thực."

Tiêu Ái Nguyệt đương nhiên không tin Tần Thất Tuyệt hạ dược là vì muốn cùng mình lên giường mà là để chứng thực tình cảm giữa Từ Phóng Tình và cô rốt cuộc là thật hay giả. Nếu tối hôm qua Tiêu Ái Nguyệt thành công lên giường với Từ Phóng Tình thì chắc chắn hôm nay sẽ không bị dị ứng, Tần Thất Tuyệt cũng sẽ không nhận được điện thoại của cô.

Phụ nữ đáng sợ đến cỡ nào, ngay cả tính toán của người khác cũng biết rõ. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lạnh xương sống, cô đột nhiên sợ hãi nhớ tới hôm qua xảy ra đủ chuyện, tự nhiên tâm tình sinh ra chút thất lạc.

Buổi chiều, cô cũng không dám đến chỗ của Tần Thất Tuyệt nữa. Hiện tại, Tần Thất Tuyệt đã xác định được giữa cô và Từ Phóng Tình thật sự có vấn đề, bước kế tiếp có ăn rơi cô hay không cũng khó nói. Tiêu Ái Nguyệt ở công ty chờ đợi hết một ngày, điều tra nghiên cứu sổ sách của Từ Phóng Tình mới phát hiện mấy tháng trước, chị ấy đã chuyển phần lớn tiền mặt của công ty ra ngoài.

Cô nhớ tới hôm nay đã hứa sẽ về sớm với Từ Phóng Tình nên chưa đến năm giờ chiều đã chuẩn bị về nhà. Cô còn cố ý đi chợ mua vài món chị ấy thích ăn, quả thật đã lâu rồi mình chưa nấu gì cho chị ấy ăn, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt có chút áy náy, bộ pháp về nhà càng khẩn cấp.

Chỉ là trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói là Từ Phóng Tình, ngay cả Ngốc Nguyệt cũng không thấy đâu, chỉ có một con mèo là Mặt Trời đang lẻ loi trơ trọi nằm trên mặt đất và đang đáng thương nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Cô vào trong phòng đi vài vòng rồi bất lực mở tủ quần áo trống rỗng ra kiểm tra N lượt, rốt cục mới ý thức được một sự kiện - Từ Phóng Tình đi rồi.

Máy tính tinh thể lỏng vẫn chưa đóng, trên màn hình lóe sáng file Word có in dòng chữ làm mắt Tiêu Ái Nguyệt đau nhói. Hai tay cô đột nhiên buông lỏng, trái tim thống khổ giống như rơi xuống địa ngục, ngạt thở, tuyệt vọng, có một lỗ hổng khoét sâu trong lòng, mặc cô có làm thế nào để thoát khỏi đều uổng công.

"Gửi Mặt Trời thân yêu,

Ở bãi đất trống tiêu điều năm đó, có lẽ con đọc hiểu, khi nhìn thấy con, con đã nói em ấy là người tốt, ta tin."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.