Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 220: Đến bắt gian




An Cửu Cửu tuyệt thực là truyện buồn cười nhất Tiêu Ái Nguyệt từng nghe. Gia thế của An Cửu Cửu hiển hách, cả đám quan lớn còn xem cô ta như bảo bối mà yêu chiều, nhưng cô ta là bảo bối của họ chứ không phải của Quý Văn Việt.

Thái độ của Quý Văn Việt cho thấy chị ấy đã mất kiên nhẫn nên mới phái Tiêu Ái Nguyệt đi thay. Tiêu Ái Nguyệt đã qua nhà họ An mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt bà của An Cửu Cửu, bà ấy nghĩ lầm cô là Quý Văn Việt, còn lôi kéo cô làm tri kỷ để tâm sự hồi lâu, nhất định phải giữ cô ở lại với cháu gái.

Bà lão chỉ nghĩ Quý Văn Việt là bạn của An Cửu Cửu và hai người đang cãi nhau thôi chứ không nghĩ gì nhiều, nhưng mẹ An không nghĩ vậy. Mẹ An đã bí mật đi tìm Quý Văn Việt, đối mặt với cô gái lịch sự, tao nhã và đạm bạc ấy, bà thực tình không có cách nào gọi cô bằng ba chữ 'Hồ ly tinh'. Từ khi An Cửu Cửu tốt nghiệp đại học vẫn luôn đi theo người phụ nữ này, qua nhiều năm như vậy mà cô ấy thật sự không cảm động chút nào sao?

Mẹ An lo lắng và cảm thấy không phục, trong lòng bà, con gái An Cửu Cửu luôn hoàn mỹ động lòng người, bà không nghĩ ra lý do vì sao Quý Văn Việt lại hờ hững như vậy?

Nếu Quý Văn Việt là đàn ông thì tốt rồi, ít ra ba An có thể ra mặt nói chuyện với ba Quý, nhưng Quý Văn Việt lại là phụ nữ, và còn là người con gái mình đã thầm mến nhiều năm.

||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||

Cục trưởng An đã bỏ mặc An Cửu Cửu từ nhỏ nên ông hoàn toàn không hiểu được tâm tư của con gái. Mẹ An không thể nào chấp nhận được sự thật, cục trưởng An cũng thế, nhìn thấy người tới là Tiêu Ái Nguyệt, họ mới nhẹ nhàng thở phào, trong nội tâm cũng nảy sinh hảo cảm với Quý Văn Việt.

Tiêu Ái Nguyệt hàn huyên được vài câu thì An Cửu Cửu mới khoan thai đi đến, sắc mặt cũng không kém như cô nghĩ. Đối phương nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt cũng ở đây liền khách khí lên tiếng chào hỏi, "Tổng giám đốc Tiêu."

An Cửu Cửu rõ ràng thất vọng nhưng vẫn miễn cưỡng vui cười, không lộ ra cảm xúc thật. Mọi người bình tĩnh nói chuyện phiếm rồi bình tĩnh ngừng lại, cuối cùng kết thúc, An Cửu Cửu đơn độc đưa Tiêu Ái Nguyệt ra ngoài, "Tôi không ép chị ấy đến gặp tôi nhưng tôi luôn hy vọng chị ấy sẽ đến."

Tiêu Ái Nguyệt rất thật thà, "Theo hiểu biết của tôi thì chị ấy không thích hành vi này của cô đâu."

"Vậy cô có biết chị ấy thích kiểu phụ nữ thế nào không?" Không ngờ An Cửu Cửu lại thẳng thắn như vậy, cảm xúc cô sa sút, nói tới nói lui cũng lộ ra sự bất an, "Theo hiểu biết của cô, cô cảm thấy giữa chị ấy và Tần Thất Tuyệt có gì mập mờ không?"

Đương nhiên không rồi, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng lạc quan, "Chị Việt sẽ không hạ thấp bản thân như vậy đâu, vả lại chị ấy cũng không nhất định sẽ thích phụ nữ."

An Cửu Cửu không nói gì, cô suy tư rồi thở dài, sau đó quay người trở vào trong nhà.

Quý Văn Việt không phải kiểu người sẽ dan díu mập mờ với người khác, chị ấy sẽ lập tức kết thúc mối quan hệ dây dưa không rõ đó ngay. An Cửu Cửu nghĩ như vậy, không thể nghi ngờ chính là khinh thị Quý Văn Việt. Tiêu Ái Nguyệt nghĩ mãi vẫn không rõ rốt cuộc tình cảm của cô ta đối với chị ấy là gì, có lẽ Quý Văn Việt hiểu rõ, Từ Phóng Tình cũng hiểu rõ, người không hiểu rõ đều là những kẻ ngốc nghếch, vô tri như các cô.

Đôi khi, mê luyến không phải tình yêu, biểu lộ quá nhiều sẽ khiến bản thân cô đơn.

Giống như Tần Thất Tuyệt vậy, chị ta vốn là một người mơ mộng và xinh đẹp, hết lần này tới lần khác đều khiến người khác phải ôm thù ghi hận. Sau sự kiện bị An Cửu Cửu quấy nhiễu, Tiêu Ái Nguyệt luôn có gút mắc trong lòng, lúc ngủ mơ lại thấy mình quay về Bắc Kinh và thấy Tần Thất Tuyệt năm mười mấy tuổi đang bưng trà đưa nước ở khách sạn, sau đó có người giội lên mặt chị ta một ly nước, Tần Thất Tuyệt cúi đầu xuống, nước óng ánh trên mặt, không biết là nước mắt hay mồ hôi.

Có lẽ giấc mộng này liên quan đến ký ức năm xưa mà Tần Thất Tuyệt đã kể lần trước. Ở Bắc Kinh mấy ngày, chị ta đã tìm Quý Văn Việt rất nhiều lần nhưng đều bị đối phương tránh mặt, cho đến khi chị ta chặn người tại khách sạn thì hai người Tiêu - Quý mới bất đắc dĩ cùng ăn một cơm bữa tối, đây cũng là bữa ăn duy nhất không liên quan đến công việc. Tần Thất Tuyệt vẫn luôn mang theo dáng vẻ mỹ lệ mê người, đêm đó uống nhiều quá nên đã kể ra chuyện quá khứ, cứ vậy nói mãi không dừng, đến lúc chị ta cảm thấy mệt mỏi liền yêu cầu Quý Văn Việt ở bên cạnh.

Nhưng những lời này có thể lại là cạm bẫy khác? Quý Văn Việt bất vi sở động, Tiêu Ái Nguyệt cũng thế, nhưng cô không thể hiểu thấu được. Buổi tối hôm ấy, Tiêu Ái Nguyệt đã mơ thấy Tần Thất Tuyệt mười mấy tuổi ở khách sạn bị người ta ăn hiếp đến phát khóc, điều đó khiến cô thở không nổi, cuối cùng cô bé đó cũng thỏa hiệp lấy gã quyền thế kia và đến Bắc Kinh sống.

"Không..."

Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên kêu vang danh tự vô cùng sống động giữa mùa đông lạnh giá. Cô đột nhiên mở to mắt, ba giờ sáng tỉnh dậy liền giật mình vì Từ Phóng Tình đã không còn ở trên giường.

Đầu Tiêu Ái Nguyệt đầy mồ hôi, cô đi ra phòng khách mở đèn, quả thật nhìn thấy Từ Phóng Tình đang ngồi trên sofa suy nghĩ đến xuất thần, nét mặt của chị ấy hết sức kỳ quái. Tiêu Ái Nguyệt pha một ly sữa bò, thời điển cô đi đến bên cạnh thì Từ Phóng Tình bỗng nhiên né ra ngoài một chút.

"Sao vậy?" Tiêu Ái Nguyệt nghi hoặc quay đầu quan sát biểu cảm của Từ Phóng Tình, "Mơ thấy ác mộng sao?"

"Người mơ thấy ác mộng hẳn là em mới đúng." Từ Phóng Tình nhàn nhạt trả lời, cô giữ một khoảng cách nhỏ, cũng không nói gì thêm, lông mày hơi nhíu lại, "Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi nghe, em có giấu tôi chuyện gì không?"

Trong miệng Tiêu Ái Nguyệt đang ngậm một ngụm sữa bò ấm, nhả không được mà nuốt cũng không xong, cô không được tự nhiên nghiêng người miễn cưỡng nuốt chất lỏng trong miệng xuống, "Em... em cảm thấy... chưa đến lúc thẳng thắn, em sẽ cố gắng hơn chút nữa, sau đó mới nói cho chị biết. Tình Tình, em không muốn chị thất vọng."

Thời gian lặng yên trôi qua thêm vài phút đồng hồ, cuối cùng Từ Phóng Tình vẫn không nói lời nào, trên mặt bình thản như nước. Cô yên lặng nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chăm chú, cảm xúc trong đáy mắt khiến người ta khó hiểu.

"Tình Tình..."

"Là Tần Thất Tuyệt sao?"

Hai người đồng thời phát ra tiếng, Tiêu Ái Nguyệt sững sờ, chị ấy đã biết rồi? Cô khẽ ừ, thừa nhận, "Kỳ thật em cũng không muốn làm vậy, nhưng lúc đó vì quá hận Khang Thụy Lệ nên em muốn báo thù. Tình Tình, bây giờ em thật sự rất hối hận, em làm sai thì em sẽ đền bù, em muốn bắt đầu lại từ đầu."

"Em không cảm thấy bản thân em muốn nhiều thứ lắm sao?" Nhìn bộ dáng hối hận của người trước mắt, hai mắt Từ Phóng Tình nghiêm khắc đến độ làm người ta sợ hãi, sau đó cô lập tức khôi phục lại phong mạo lãnh đạo giống như lúc ở thành phố H, khóe miệng cong lên lộ ra chút quen thuộc cùng xa lạ mà chế giễu, "Tiêu Ái Nguyệt, em hận Khang Thụy Lệ hay là hận tôi? Tần Thất Tuyệt? Vì sao em chọn cô ta? Đúng rồi, tôi quên mất, lần nào em gặp cô ta cũng đều rất ân cần, em thích cô ta mà. Tiêu Ái Nguyệt, tôi không còn lời nào để nói."

Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt bỗng dưng có chút sợ hãi, cô lập tức nổi lên cảm giác Từ Phóng Tình không chỉ cách xa cô mười mét, cô muốn nắm chặt tay của người yêu nhưng đối phương lại không cho cô cơ hội.

Vẻ mặt của Từ Phóng Tình không thay đổi, giống như một con hổ già chuẩn bị tác chiến, "Tiêu Ái Nguyệt, kết thúc ở đây đi."

"Em..."

"Im miệng!" Ánh mắt của Từ Phóng Tình lưu luyến trên đôi chân trắng tuyết xinh đẹp của người nọ rồi cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cảnh cáo em, đến đây kết thúc được rồi."

Vậy thì kết thúc đi.

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, Tiêu Ái Nguyệt nửa đêm về sáng bị Từ Phóng Tình nhốt ngoài phòng khách, cô chấp nhận ngủ trên sofa cả đêm, đến buổi sáng thức dậy thì đầu choáng mắt hoa, cô định đi gõ cửa gọi Từ Phóng Tình rời giường lại phát hiện chị ấy đã sớm ra ngoài.

Không biết chị ấy đi nơi nào, Tiêu Ái Nguyệt đau đầu khó chịu, ăn điểm tâm xong lập tức liên lạc với Quý Văn Việt hỏi cô lúc nào chuẩn bị gặp Jojo.

Cả ngày nay, Từ Phóng Tình chưa từng xuất hiện giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, Tiêu Ái Nguyệt gọi điện thoại cũng không tiếp. Cô nghĩ mãi vẫn không rõ, không hiểu tại sao tối qua Từ Phóng Tình lại tức giận, cũng không biết chị ấy đang giận cái gì.

Bên phía Quý Văn Việt cũng xảy ra chút vấn đề, bụng của Jojo càng lúc càng lớn, ngày ngày đều ở nhà, rất ít đi ra ngoài. Quý Văn Việt gọi điện thoại hẹn gặp nhưng lại bị Từ Giang Hoan tắt đi. Từ Giang Hoan ở đầu kia cười vô cùng vui vẻ, nói cùng nhau gặp mặt cũng được, dù sao hôm nay Tần Thất Tuyệt cũng sẽ đến, thuận tiện giúp chị ta chúc mừng sinh nhật.

Nếu Quý Văn Việt nhớ không lầm thì sinh nhật của Tần Thất Tuyệt là tháng 12? Từ Giang Hoan nói xạo xưa nay không cần làm bản nháp, Quý Văn Việt thương lượng cùng Tiêu Ái Nguyệt một chút, hỏi cô muốn đi không?

Ngày dự sinh của Jojo đã gần kề, hiện tại thai đã được bảy tháng, thai lớn hơn chút nữa sẽ không thể bị kích động.

Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng quyết định đến chiếu cố hai người Tần - Từ, thuận tiện còn hẹn Đông Văn Giang đến để gã trấn an Jojo.

Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Đông Văn Giang không đi cùng vợ mà đến thẳng chỗ hẹn chờ Tiêu Ái Nguyệt. Gã đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng khí chất lãng tử vẫn không hề giảm, gã cười đùa tí tửng nhìn Quý Văn Việt, "Nghe nói tổng giám đốc Quý đã từ chức?"

Quý Văn Việt khách sáo đáp, "Đông tiên sinh, đã lâu không gặp."

Đông Văn Giang dang tay đặt lên vai của Tiêu Ái Nguyệt, "Sao dấu yêu nhà cô không đến vậy? Không muốn gặp tôi à?"

Một nhóm ba người sóng vai vào khách sạn của Tần Thất Tuyệt. Từ Giang Hoan mở cửa ra nhìn thấy Đông Văn Giang, động tác rất rõ ràng khựng lại một chút.

Tần Thất Tuyệt đã mua một lô ghế, thân là chủ nhà nên biểu hiện của cô cực kì hiếu khách. Đầu tiên là bất động thanh sắc ra oai phủ đầu mọi người, nói cô dự định sẽ mở rộng sự nghiệp ở Thượng Hải, còn muốn hợp tác với Tiêu Ái Nguyệt xây viện mồ côi. Cô còn nói đang chuẩn bị đầu tư mấy tỷ vào thị trường Thượng Hải, sau đó chuyển hướng về Quý Văn Việt, "Bác Quý là người hòa ái, tôi cũng đã bàn phương án hợp tác với bác ấy rồi, bác rất hài lòng, đó là vinh hạnh của tôi."

Đây là vô hình ép Tiêu Ái Nguyệt về đội của cô ta. Cô nhìn ra Quý Văn Việt đang mơ hồ, có lẽ chị ấy không hề nghĩ tới Tần Thất Tuyệt sẽ liên lạc với ba của mình nên trong lúc nhất thời có chút khó tin.

Quý Văn Việt giả bộ ra ngoài gọi điện thoại, đầu Tiêu Ái Nguyệt cũng có hơi đau, cô rút một điếu thuốc trong túi của Đông Văn Giang rồi đi ra ngoài trốn trong góc hút.

Hút chưa hết nửa điếu thuốc thì phía xa xa đã trông thấy một dáng người rất giống Từ Phóng Tình đang đi về phía cô. Bước chân của người phụ nữ kia có chút lười biếng và hững hờ, cách ăn mặc cũng khác biệt với bình thường, áo sơ mi xanh nhạt, tóc đen xõa như thác nước rối tung ở trước ngực. Không biết vô tình hay cố ý cởi hai nút áo trước ngực, loáng thoáng cho người ta cảm giác cấm dục, khí chất đầy dụ hoặc, càng đừng nên đề cập đến chiếc quần tây và đôi giày cao gót kia vì chúng chỉ càng làm tăng mị lực của cô thêm thôi. Tay phải cô xách một cái túi da màu đen, nhìn từ xa không biết có phải là Từ Phóng Tình không, nhưng khí thế kiêu căng đầy khinh thường đó làm Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt đến thất thần.

Người kia thật sự từng bước đến trước mặt mình, Tiêu Ái Nguyệt lập tức tự giác dập tắt điếu thuốc trong tay, tự lừa mình dối người bỏ vào túi áo, nhưng lông mày của Từ Phóng Tình vẫn nhăn lại tỏ vẻ không vui. Cô khinh thường xùy cười một tiếng rồi ôm lấy cánh tay, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, lá gan của em càng lúc càng lớn."

Trên hành lang rộng lớn chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của nhau, Tiêu Ái Nguyệt chột dạ, chân tay luống cuống liếm môi một cái, "Tình Tình, sao chị lại tới đây?"

Từ Phóng Tình quan sát thấy cô bất an thì ánh mắt tối ngầm, cười như không cười hỏi, "Sinh nhật của đổng sự Tần, tôi không thể tới?"

Quý Văn Việt chỉ nói đến gặp mặt chứ không nói là nguyên nhân gì, Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu nở nụ cười, "Chị ấy là cung Nhân Mã, sao sinh nhật có thể là hôm nay được, chị nhầm rồi."

Một câu này khiến toàn bộ khuôn mặt của Từ Phóng Tình bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, ánh mắt vốn sắc bén của cô càng thêm 'bất cận nhân tình', bầu không khí quỷ dị giữa hai người lan tràn khắp nơi, sương mù cũng bỗng nhiên xuất hiện.

Tiêu Ái Nguyệt ngẩng đầu liền nhìn thấy Đông Văn Giang đang chậm rãi từ cửa đi tới, đến khi gã đứng trước mặt cô thì điếu thuốc đang ngậm trong miệng lập tức rơi xuống mặt đất, "Sammi, cô cũng tới sao?"

Từ Phóng Tình rất ghét người hút thuốc, kết quả một ngày lại đụng phải hai lần, cô không che giấu sự chán ghét, khí tức nguy hiểm trên người càng nồng đậm hơn, cô tận lực đè thấp thanh âm để không khỏi lộ ra sự kinh dị, "Tôi đến bắt gian."

Đông Văn Giang cũng quỷ dị cười theo, "Tôi cũng sớm cảm thấy Từ Giang Hoan và vợ của cô khá thân thiết, có muốn tôi hỗ trợ không?"

Tiêu Ái Nguyệt ở một lắng bên nghe đến trợn mắt hốc mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.