Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 202: Cách xa một chút




Tiêu Ái Nguyệt bị nhìn thấu tâm tư cũng không xấu hổ, hầm hừ nói, "Lần sau có thời gian, em vẫn muốn biết giữa chị và chị ấy đã xảy ra chuyện gì."

Từ Phóng Tình nhàn nhạt dò xét người kia một chút, ánh mắt ngưng đọng trong không khí, "Em còn ghen? Tiêu Ái Nguyệt, em có nhiều tình cũ như vậy, tôi đã từng nói gì em chưa? Quý Văn Việt là bạn của tôi, mọi chuyện dừng lại ở đây, đừng hỏi lại nữa, em có thể trực tiếp đổi tên thành Tiêu Ghen Tuông được rồi."

Nhiều tên dễ nghe, Tiêu Ghen Tuông bĩu môi nói, "Chị cũng biết rõ em chỉ mới có hai người cũ thôi mà?"

Từ Phóng Tình khinh thường, "Em đang muốn biến tôi thành người thứ ba?"

Tiêu Ái Nguyệt liếm môi, không còn dám nói nữa.

Cô đưa Từ Phóng Tình về nhà, xác nhận thời gian về Mỹ xong lại đến công ty giải quyết chuyện của Tần Thất Tuyệt. Bì Lợi còn chưa quay lại, hợp đồng vẫn còn trong tay cô ấy nên Tiêu Ái Nguyệt tạm thời không xem lại được. Nghĩ tới Từ Giang Hoan, cô cảm thấy đã lâu không gặp cô ta rồi, có cần liên lạc cho cô ta không?

Chuyện của Jojo được xử lý rất tốt, cũng không biết Từ Phóng Tình dự định giải quyết Khang Thụy Lệ như thế nào. Ban đêm, Tiêu Ái Nguyệt mua hai chai rượu đỏ trở về, qua ba lần rượu đã đỏ mặt hỏi Từ Phóng Tình, "Vụ kiện bên chị thế nào rồi?"

Từ Phóng Tình đang thu dọn hành lý, tầm mắt không vượt khỏi vali, cô nhìn chằm chằm Tiêu Ái Nguyệt đang say rượu ngồi trên sofa, "Luật sư Lâm đề nghị hòa giải."

"Hoà giải? Chị ấy đang nói đùa sao." Tiêu Ái Nguyệt khẽ giật mình, tâm tình bất mãn, "Loại phụ nữ như Khang Thụy Lệ có thể tin được mấy phần? Không hoà giải, chúng ta nên dựa vào pháp luật... phải dựa vào pháp luật."

Từ Phóng Tình nhíu mày bước tới trước mặt người nọ, ưu nhã lại cường thế nói, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không đánh trận khi không nắm chắc phần thắng."

Tiêu Ái Nguyệt trừng phạt ôm lấy eo người kia rồi vuốt ve đôi chân bóng loáng bên dưới váy ngủ, tầm mắt rủ xuống, biểu lộ có chút u ám, "Tình Tình, không phải em không tin chị, em chỉ là không tin Khang Thụy Lệ thôi. Em không tin bà ta sẽ buông tha cho chị, chị biết rõ mà. Em biết chứng cứ trong nước mang qua Mỹ có thể sẽ không dùng được, nhưng em thật sự không muốn hoà giải. Chỉ cần nghĩ đến chuyện bà ta đã làm với chị, em hận không thể băm nát bà ta ra thành ngàn mảnh. Tình Tình, đừng tha thứ cho bà ta, được không? Đừng hòa giải, bất kể phải trả giá thế nào, em đều hy vọng bà ta sẽ thân bại danh liệt."

Từ Phóng Tình cúi đầu xoa đầu của đối phương, không thể nhìn ra chút rung động nào trong mắt cô, "Thân bại danh liệt không có ý nghĩa gì cả. Tiêu Ái Nguyệt, hận thù chỉ khiến bản thân thêm sầu khổ, mọi chuyện đã kết thúc rồi, em đừng mãi ôm hận nữa. Tôi chỉ muốn bà ta cách xa cuộc sống của tôi thôi. Tôi đã lớn tuổi rồi, tôi không muốn lại có chuyện gì đó ngoài ý muốn xảy ra nữa. Em là vợ của tôi, lúc trước tôi luôn nghĩ em yếu đuối, mà thật đúng là em quá yếu đuối nên cứ ngoan ngoãn nghe lời tôi, đừng quá áp lực. Em muốn một đêm thành danh, muốn lên cao như diều gặp gió cũng phải đi từng bước một, nếu trông cậy vào người khác thì lúc nào cũng có thể bị người ta mang ra làm kẻ chết thay. Em phải trầm ổn mới có thể trưởng thành."

Mỗi lời nói đều có ý riêng, Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, cô ôm eo của người kia rồi từng bước lui lại đến cuối giường, sau đó hai người một trước một sau ngã lên trên giường.

Từ Phóng Tình quay người một cái đè người kia xuống dưới, bàn tay vung lên cởi áo ngủ rồi vo lại nhét vào trong miệng Tiêu Ái Nguyệt, tay vỗ vào mông, tức giận nói, "Tiêu Ái Nguyệt, em là chó con sao? Còn lộn xộn nữa, tôi sẽ chặt hết móng vuốt của em! Đừng có làm loạn, tôi đi thu dọn hành lý trước đã."

Rượu đỏ để lại hậu quả lớn, Tiêu Ái Nguyệt uống hai chai rượu một mình xong rồi nằm lỳ trên giường không giúp đỡ gì được. Cô thấy Từ Phóng Tình đang xếp quần áo mùa đông thành chồng, trước mắt càng ngày càng mơ hồ, ngáp liên thiên nói, "Tình Tình, sau khi mọi chuyện kết thúc, em sinh cho chị một cục cưng được không?"

Từ Phóng Tình quay đầu nhìn mặt cô chằm chằm như thể đang nhìn thấy gì đó... nhưng không, có lẽ mẹ Tiêu đã để lại ám ảnh 'con cái' cho cô quá lớn rồi.

Từ Phóng Tình cũng không phản ứng gì lớn, cô máy móc quay đầu lại tiếp tục xếp áo lông, "Tôi không thích trẻ con. Tiêu Ái Nguyệt, bản thân em cũng là trẻ con, làm sao chăm sóc được người khác? Em thay tã được sao? Em biết cho bú sao? Sinh con sẽ khiến cơ thể và cuộc sống của em thay đổi, tại sao chúng ta phải thay đổi mọi thứ chỉ vì một gánh nặng?"

"Bởi vì..." Tiêu Ái Nguyệt kéo dài âm cuối, trong đầu rối tung, giống như phải dùng rất nhiều lời mới có thể nói rõ suy nghĩ của mình, nhưng cô mơ mơ màng màng chẳng nói được câu nào rõ ràng, "Em luôn nghĩ nếu như không có Khang Thụy Lệ, có lẽ chị đã sớm kết hôn và hưởng thụ hạnh phúc gia đình vốn nên có rồi. Em muốn đem đến cho chị tất cả những thứ đó, tất cả... con cái, cảm giác vinh dự khi làm mẹ, còn muốn đền bù mọi tiếc nuối cho chị nữa, nhưng em lại không nỡ để chị mang thai, em có thể...". ngôn tình tổng tài

Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải là người tham lam, người cô yêu chỉ có mỗi mình Từ Phóng Tình. Đêm nay uống say có liên quan đến chuyện Từ Phóng Tình sẽ rời đi vào ngày mai không? Cô dùng đôi mắt mê ly nhìn đối phương chằm chặp, quanh người tản ra vẻ dụ hoặc. Từ Phóng Tình kéo cô ôm vào trong ngực, Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt tựa trong lòng người nọ, cũng chẳng biết nghĩ tới điều gì, ủy khuất nói, "Thật đáng ghét, hôm nay em lại tới tháng."

Sắc mặt Từ Phóng Tình lạnh đi, cô bóp mặt của đối phương rồi mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao? Đến kỳ kinh nguyệt lại còn uống rượu! Em chán sống rồi sao? Tôi mặc kệ dạo này em thế nào lại dám nhảy lên nóc nhà lật ngói, từ nay trở đi phải kiêng rượu cho tôi! Nếu em dám cùng người khác uống say, tôi sẽ lập tức chơi chết em."

Sau khi nói xong vẫn tức không nhịn nổi đạp cho cô một cước, "Đêm nay ngủ sofa cho tôi!"

Hôm sau tỉnh lại, Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác trên mông có gì đó là lạ, vào toilet cởi quần xem xét liền bị cái tã lớn trong quần hù dọa. Từ Phóng Tình đang đọc sách ở ban công, nếu trực tiếp hỏi chị ấy thì có phải đang tự tìm đường chết không?

Tối qua, chị ấy đã giúp cô thay tã sao? Trời ạ, chết rồi, Tiêu Ái Nguyệt muốn tự tử. Tối qua về nhà, cô phát phát hiện mình đến tháng, trước khi ngủ cũng quên đổi... Trời ạ, Tiêu Ái Nguyệt che miệng, tâm tình khó nói lên lời, trong phút chốc khó mà tiêu hóa hết thảy mọi chuyện trước mắt, bất quá nói đi cũng phải nói lại, cái tã này từ đâu mà có?

Trên chiếc tã còn dán giá và nhãn hiệu của siêu thị ở dưới lầu. Tiêu Ái Nguyệt chột dạ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có chứ đừng đề cập tới việc mở miệng nói chuyện. Vẻ mặt của Từ Phóng Tình suốt dọc đường cũng chẳng khá hơn. Sau khi hai người từ biệt nhau ở sân bay, Tiêu Ái Nguyệt vẫn tồn tại lý trí, đỏ mặt nói, "Em đợi chị về."

Đến lúc này, Từ Phóng Tình vô cùng tỉnh táo, cô đã không còn tức giận nhưng cũng không có biểu hiện vui vẻ, trong mắt chợt lộ rõ cường thế, lạnh nhạt bàn giao, "Em cách xa Tần Thất Tuyệt ra một chút cho tôi."

Hôm qua, Tiêu Ái Nguyệt còn định sinh con, kết quả liền biến thành người lớn mặc tã con nít ngay trong đêm, cô nào dám phản kháng, gật đầu nói, "Được rồi, vợ cứ yên tâm."

Nhưng sự tình phát triển không giống như Từ Phóng Tình tưởng tượng. Tần Thất Tuyệt cả ngày đều không xuất hiện, Tiêu Ái Nguyệt phái Bì Lợi đi đón mới nhận được tin người kia đã đi cùng với Từ Giang Hoan.

Điểm này làm Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến lời nói lúc trước của Tần Thất Tuyệt, chẳng lẽ chị ấy thật sự muốn hợp tác với Từ Giang Hoan?

Tiêu Ái Nguyệt có chút mê mang, lúc nhận được đơn từ chức của giám đốc kinh doanh lại càng mù mờ hơn. Trước đó, Từ Phóng Tình có nói khách hàng lớn thường sẽ đặt đơn vào cuối tháng, nhưng đơn đặt hàng của công ty đã bắt đầu giảm bớt từ tháng trước rồi nên tháng này càng lác đác không có mấy. Bì Lợi đã điều tra được một tin rất đáng tin cậy, có một công ty gia đình tên là 'Tươi Tốt' đang đoạt đơn hàng với 'Tiêu thị' với giá rẻ bèo, rẻ đến mức không có lời.

Tiêu Ái Nguyệt đã từng nghe tên công ty 'Tươi Tốt' này và cũng quen biết với tổng giám đốc bên đó. Ông chủ của công ty đó họ Hoa, đã ngoài bốn mươi tuổi, họ quen biết nhau qua bữa tiệc của Trần Vãn Thăng. Trần Vãn Thăng còn chưa ra tay thì nanh vuốt bên dưới đã bắt đầu hành động.

Nhưng tại sao lại hết lần này tới lần khác đều nhằm vào 'Tiêu thị'? Còn nữa, làm sao khách hàng của 'Tiêu thị' lại bị lộ ra ngoài? Tiêu Ái Nguyệt gọi Bì Lợi vào, lo âu hỏi, "Bì Lợi, cô nghĩ có phải Trần Vãn Thăng đã phát hiện người đứng phía sau vụ kia là Tình Tình không?"

Bì Lợi lắc đầu rồi lại gật đầu, "Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng khó nói, nhưng án kiện lớn như thế, vả lại chị ta cũng chưa bị tòa án định tội, nói không chừng thật sự có thể xoay ngược tình huống rồi."

"Không có khả năng." Tiêu Ái Nguyệt nhíu mày thành một đường, "Có video làm bằng chứng, chị ta có thể đảo ngược tình huống sao? Bì Lợi, theo hiểu biết của cô thì chị ta sẽ trả thù như thế nào?"

"Tôi không hiểu rõ chị ta đâu." Bì Lợi nhún nhún vai, "Tôi chỉ nghe chút tin đồn thú vị của chị ta thôi, bên ngoài rỉ tai nhau rằng Trần Vãn Thăng là một người cực độ háo sắc, nam nữ đều không tha. Tôi cảm thấy nếu chị ta phát hiện ra tổng giám đốc Từ thì chỉ sợ kết cục của Mạnh Niệm Sanh còn thảm hơn cả tổng giám đốc Từ. Trên phố đồn thổi Mạnh Niệm Sanh là người của chị ta nhưng lại phản bội cắn lại chủ nhân một cái. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, trừ khi Mạnh Niệm Sanh được cảnh sát bảo vệ hoặc cô ta có thể cấp tốc tìm kim chủ khác bảo bọc, nếu không thì kết cục không thể tưởng tượng được. Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta có cần báo cho tổng giám đốc Từ biết không?"

"Không cần." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi lên tiếng làm lộ ra tính cứng cỏi không phù hợp, "Muốn chơi vợ tôi dễ dàng như vậy sao? Công ty có nội ứng, Bì Lợi, không thể tin bất kỳ ai trong công ty chúng ta được, phải đề phòng tất cả mọi người. Về chuyện khách hàng mấy tháng này đã được dự tính theo chiều hướng xấu nhất rồi, dù có bị họ ép đến cùng đường mạt lộ, chúng ta cũng phải cố gắng chống đỡ. Không cần thông báo cho Tình Tình biết, chị ấy có vệ sĩ ở nước ngoài, Trần Vãn Thăng sẽ không liều đến mức theo đến Mỹ. Trong những ngày này, cô giúp tôi để ý một chút, tôi biết như vậy là không công bằng với cô, nếu có cơ hội thì..."

"Tổng giám đốc Tiêu, chị không cần nói đâu." Bì Lợi mở miệng ngắt lời, "Tổng giám đốc Từ có ơn với tôi, tôi không thể vong ân phụ nghĩa, coi như cho mình thêm một cơ hội, tôi sẽ ở công ty thêm một năm, nếu thực sự không có biện pháp thì chị cũng đừng giữ tôi lại."

Lời này ngược lại càng có thể an ủi tâm tình bất an của Tiêu Ái Nguyệt, cô mỉm cười, "Đi làm việc đi."

Mấy ngày nay, Tiêu Ái Nguyệt không có thời gian tìm Tần Thất Tuyệt, cô biết rõ Quý Văn Việt có rất nhiều khách hàng, nhưng lần trước Quý Văn Việt đã nói thẳng là sẽ nghỉ việc nên bây giờ quấy rầy cũng không hay, nhưng vẫn đành phải tiếp cận thôi.

Quý Văn Việt dẫn theo Tiêu Ái Nguyệt đi dò xét một phen, cuối cùng gặp phải Tần Thất Tuyệt, cô cười như không cười nhắc nhở, "Nghe nói đổng sự Tần đã đầu tư một món tiền khổng lồ để gia nhập hạng mục của Từ Giang Hoan?"

Tiêu Ái Nguyệt làm người trung gian nên hoàn toàn không biết chuyện này, cũng vì cô đã triệt để bị họ đá ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì, "Tôi cũng có chút cổ phần trong đó."

Quý Văn Việt gật đầu, "Tôi biết, đối với cô mà nói cũng không phải chuyện xấu."

Bộ dạng 'vân đạm phong khinh' của đối phương giống như đã nhìn thấu thế gian. Tiêu Ái Nguyệt nhìn Quý Văn Việt ngồi bắt chéo chân giữa nhà hàng ngoài trời, cơn gió nhẹ từ mặt sông thổi tới sau lưng làm chiếc áo khoác màu trắng lay động phát ra tiếng vang nho nhỏ, tạo nên một cảnh đầy ý thơ. Quý Văn Việt bắt gặp Tiêu Ái Nguyệt đang xuất thần nhìn mình liền mỉm cười, "Đang trách Phóng Tình đắc tội với Tần Thất Tuyệt thay cô sao?"

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt lấy lại tinh thần rồi vội vàng khoát tay phủ nhận, "Không có, không có, tôi chỉ là cảm thấy gió thổi hơi lạnh."

Quý Văn Việt nhìn đối phương, cũng không nói ra, "Em ấy có kinh nghiệm phong phú và hiểu nhân tính hơn cô rất nhiều. Cô đừng thăm dò nhân tính của bất kỳ ai, vì người bị thăm dò thường sẽ không tha thứ cho những ai đang thăm dò họ."

"Tôi biết." Chị ấy nói là nhân tính chứ không phải là thương nghiệp. Tiêu Ái Nguyệt rủ mắt thở dài một tiếng, nửa ngày sau mới nói, "Tổng giám đốc Quý, chị nghĩ sản nghiệp khổng lồ của Tình Tình có thể bị hủy trên tay tôi không?"

Quý Văn Việt kinh ngạc nhìn người nọ liền thấy trong đôi mắt chứa đầy thương cảm cùng phiền muộn, "Tiểu Tiêu, người phàm không thể đấu lại trời cao, cô đã cố gắng hết sức rồi, không có ai trách cô đâu."

"Tổng giám đốc Quý, nếu chị đã nói chuyện nhân tính với tôi, vậy thì tôi sẽ bàn về thói hư tật xấu với chị." Tiêu Ái Nguyệt suy tư nhắm hờ mắt, muốn nói lại thôi, "Tôi cẩn trọng làm người, cần cù làm việc, nếu lỡ có thất bại thì quá trình chăm chỉ đó cũng chẳng giúp được tôi, giống như một con chó săn bị thương giữa vùng hoang dã, thân thể nhỏ yếu đến mức ngay cả chim non cũng gặm được xương cốt. Từ khi mới bắt đầu, tôi đã không có đường lui rồi, tôi và Tình Tình đều hiểu đạo lý này, nếu chị ấy có cách nào khác thì đã không ném tôi ra ngoài rồi dùng hết toàn lực đối phó với Trần Vãn Thăng. Tôi không biết tại sao nữa... nhưng tổng giám đốc Quý, tôi sẽ cùng với chị ấy gánh chịu hết mọi hậu quả."

Không hề có sự chuẩn bị nào trước, Tiêu Ái Nguyệt nói lời thật lòng làm Quý Văn Việt trầm mặc thật lâu. Lúc đầu, cô đột nhiên nảy sinh cảm giác rất lạ, trong nội tâm rõ ràng ý thức được một việc là 'mắt nhìn người của Từ Phóng Tình thật sự rất tốt nên cuối cùng mới lựa chọn người phụ nữ bình thường này'. Quý Văn Việt là người sống nghiêm túc và có kỷ luật hơn nửa đời, cô hồi tưởng lại đoạn thời gian suốt ba mươi năm qua, ngay cả một người bạn thân đúng nghĩa cũng chẳng có. Có điểm dừng là phong cách của cô nhưng đây là lần đầu tiên cô hâm mộ sự hào phóng và dũng cảm của Từ Phóng Tình.

Cô cố gắng tiêu hóa sự thật này xong mới ngẩng đầu nói ra một câu bốc đồng nhất đời, "Tiểu Tiêu, hiện tại tôi đang thất nghiệp, công ty của cô có cần tuyển nhân viên kinh doanh mới không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.