Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 20: Quản lý từ cứu tôi




Đại Hải chẳng thèm ngó tới cô, gã cười lạnh, "Cô quen cô ta được bao lâu? Tiêu Ái Nguyệt, cô vẫn còn non và xanh lắm, cái gì cũng không hiểu, Từ Phóng Tình ăn thịt người không nhả xương, cô sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi."

Tiêu Ái Nguyệt phiền lòng, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô không thích Đại Hải nói Từ Phóng Tình như vậy. Mặc dù chị ấy là người không thích hợp để chơi chung nhưng cũng không phải người xấu xa không từ thủ đoạn. Chị ấy chỉ vì một cú điện thoại của cô mà bỏ ra mấy chục ngàn tệ ngăn cản bọn lưu manh. Lúc Tiêu Ái Nguyệt lùi bước, chị ấy đã dùng phép khích tướng để kích thích tinh thần chiến đấu của cô. Chị ấy là một người lãnh đạo tốt, thật lòng mà nói thì Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn tin tưởng và trung thành với Từ Phóng Tình.

Phân xưởng rất lớn, gần một ngàn hai trăm nhân viên, nhà máy có diện tích mười ngàn mét vuông và còn có hơn một trăm nhân viên quản lý. Nguyên nhân chủ yếu xây dựng Hải Manh ở thành phố H cũng bởi vì nơi đây là khu công nghiệp khổng lồ. Bên dưới Hải Manh còn có ba phân xưởng khác loại, nhân số đông đảo, mà người quản lý phân xưởng lại đang hiên ngang xuất hiện trong mắt Tiêu Ái Nguyệt. Cô đứng trong văn phòng tại lầu hai của phân xưởng nhìn trưởng xưởng Vương đọc chỉ thị.

"Người, tôi có thể cho cô. Tiêu tiểu thư, quản lý, nhà kho, kể cả nhân viên thu mua bên này, tôi đều có thể cho cô, nhưng cô phải cho tôi biết đáp án, đúng không?" Trưởng xưởng Vương ngồi trên ghế làm việc bằng da xa hoa, mặt không có hảo ý nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Chúng tôi vô cùng phối hợp với cô, chỉ cần Tiêu tiểu thư có chứng cứ hoặc có năng lực tìm ra chứng cứ, tôi sẽ gánh chịu phần trách nhiệm này!"

"Tôi chỉ hy vọng anh có thể sắp xếp người và triển khai cuộc họp tối nay." Tiêu Ái Nguyệt nói, "Đây vốn là bản chất công việc của tôi, còn về phần trách nhiệm thì vẫn nên để quản lý ở trên quyết định."

"Vậy đi." Trưởng xưởng Vương cười híp mắt, "Không thành vấn đề, cô muốn bao lâu cũng được, tôi nhất định sẽ phối hợp."

Tiêu Ái Nguyệt đến nhà kho tìm Tiểu Dương, không ngờ cậu ta lại xin nghỉ dài hạn, quản lý kho nói cậu đã về nhà, hết tháng sau mới trở lại.

Tiêu Ái Nguyệt hết cách nên đành phải tìm đồng nghiệp khác hỗ trợ - Tiểu Lý. Cô định đi tìm Phương Viên Trân mở cửa kho hàng, kết quả Phương Viên Trân cũng không có ở xưởng, đồng nghiệp bên mua hàng nói cô ta đã đến cửa hàng văn phòng phẩm, kêu cô chờ một chút.

Bình thường nguyên vật liệu trong xưởng đều do bộ phân mua hàng bên Hải Manh thu mua, trừ một số bộ vị nhỏ phải mua bên ngoài, phòng mua hàng bên xưởng thật chất không có quyền hạn gì nhiều, chỉ có thể mua nguyên vật liệu có kim ngạch nhỏ.

Phương Viên Trân đến giữa trưa mới trở về, cô ôm vài túi quần áo, giấy vệ sinh và vật dụng ra khỏi xe tải nhỏ, vừa đi đến nhà kho đã bị Tiểu Lý gọi lại, "Này, lại đây hỗ trợ chút đi."

Tiêu Ái Nguyệt đi qua hỏi cô, "Những thứ này không cần nhập kho sao?"

"Uầy, mấy món nhỏ nhặt này nhập kho làm gì, đây đều là phúc lợi phát cho nhân viên quản lý, mỗi cuối tháng phát một lần, chúng tôi trực tiếp đến lấy là được rồi."

"Vậy còn sổ sách thu chi thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt buồn bực.

Phương Viên Trân cười, "Không cần làm sổ sách, vẫn luôn là vậy mà, mọi người chúng tôi đều biết."

Nhưng Từ Phóng Tình có biết không? Đại Hải biết khoản chi cho những vật phẩm này và bên dưới hoạt động thế nào, nhưng Từ Phóng Tình tuyệt đối sẽ không biết. Tiêu Ái Nguyệt giúp họ chuyển hàng, vừa chuyển vừa dò la, "Mấy thứ này đều dùng để phát cho nhân viên sao?"

"Lao động phổ thông làm gì có." Tiểu Lý thở hồng hộc, "Đều dành cho nhân viên cấp quản lý và sẽ nhận theo cấp bậc khác nhau, mỗi người một phần. Cô nhìn lá trà, rượu và thuốc lá này xem, phần của tôi không có, chỉ quản lý và trưởng xưởng mới được lãnh thôi."

Một đống đồ lớn như thế này, tuyệt đối không chỉ có mấy ngàn món. Tiêu Ái Nguyệt nhớ hình như trong bảng báo cáo của phân xưởng đưa qua không có tổng kết chi tiêu cho khoản tiền này, cô hỏi Phương Viên Trân, "Mấy thứ này mua hết bao nhiêu tiền vậy?"

"Hơn năm mươi ngàn." Phương Viên Trân nhếch môi cười, "Mỗi tháng một lần, cũng không nhiều."

Hơn năm mười ngàn? Tiền này lấy ở đâu ra? Tiêu Ái Nguyệt không hỏi sâu thêm nữa vì cô đã tìm được đáp án.

Phương Viên Trân đưa tấm thẻ ngân hàng cho trưởng xưởng Vương, gã xoa xoa bụng rồi rút vài điếu thuốc từ trong đống hàng ra rồi thỏa mãn vỗ vai Phương Viên Trân.

Nhất định có mờ ám! Tiêu Ái Nguyệt có chút bất an, cô đã ý thức được Phương Viên Trân và trưởng xưởng có mối quan hệ không bình thường. Cô nghĩ đến Tiểu Dương hôm qua bèn tranh thủ thời gian tìm Phương Viên Trân hỏi, "Chị làm xong chưa? Hay chị đưa cho tôi chìa khóa của ký túc xá, tôi trực tiếp đi lấy hàng hư."

Không ngờ Phương Viên Trân trừng mắt, rống cổ hô to, "Hàng hư gì chứ? Tiêu tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Làm sao trong ký túc xá lại có hàng hư? Cô đừng có đổ oan cho tôi."

Mí mắt Tiêu Ái Nguyệt giựt giựt, "Chị quên rồi sao? Hôm qua chúng ta đã đến ký túc xá của chị cất hàng mà."

"Hôm qua? Hôm qua tôi xin nghỉ mà." Phương Viên Trân lớn giọng nói, "Cô không tin thì qua phòng nhân sự mà hỏi, tôi đã nộp giấy nghỉ phép bên đó, thân thể tôi không thoải mái nên đã xin nghỉ một ngày, ngay cả thẻ nhân viên cũng không quẹt. Tiêu tiểu thư, tôi không biết cô đang nói hàng hư gì."

Tiêu Ái Nguyệt vội hỏi, "Rõ ràng hôm qua cô còn cùng tôi tìm hàng hư mà, còn có Tiểu Dương nữa."

"Tiểu Dương hôm qua cũng xin nghỉ, trong nhà cậu ta có việc, hôm qua đã mua vé về quê trong sáng sớm nay rồi." Giọng nói của Phương Viên Trân rất lớn, cô ta còn gọi trưởng xưởng Vương đang nói chuyện phiếm kế bên qua, "Trưởng xưởng, anh thấy Tiêu tiểu thư đổ oan cho tôi kìa, cô ấy nói hôm qua tôi và Tiểu Dương giúp cô ấy chuyển hàng hư vào ký túc xá của tôi đấy. Ha ha, anh phải làm chứng cho tôi, hôm qua tôi không có đi làm."

"Tiêu tiểu thư, cô giỡn hơi lố rồi đó, hôm qua Tiểu Phương xin nghỉ, là tôi tự tay ký đơn phê chuẩn." Trưởng xưởng Vương cùng Phương Viên Trân sâu xa liếc nhau một cái, "Không phải phế phẩm đều để trong kho sao? Thế nào lại đem đến ký túc xá?"

***

Trong túc xá chẳng những không có hàng hư mà ngay cả cọng lông hay cành cây cũng không tìm thấy, Tiêu Ái Nguyệt quyết định thật nhanh, yêu cầu xem camera giám sát. Trưởng xưởng Vương hết sức phối hợp đưa cô đến bộ phận kỹ thuật xem thiết bị giám sát, nào ngờ cô gái bên phòng kỹ thuật hớn hở nói một câu phá vỡ hy vọng của cô, "Hôm qua camera giám sát được mang đi sửa chữa nên máy vi trong công ty không hề có dữ liệu."

Trưởng xưởng Vương giả bộ áy náy xin lỗi Tiêu Ái Nguyệt, "Ái chà chà, tôi không giúp được, thực sự có lỗi với Tiêu tiểu thư, vậy cô còn muốn mở cuộc họp chiều nay nữa không?"

Nếu Tiêu Ái Nguyệt không biết mình bị gài bẫy thì đúng là quá ngu ngốc. Cô ngẩn người ngồi trước cửa kho phế liệu, nếu nhân chứng vật chứng đều đã bị xóa sổ, vậy dù có ai nhìn thấy cô và Phương Viên Trân tìm hàng hư trong kho hôm qua cũng chẳng có tác dụng gì. Tiêu Ái Nguyệt ôm đầu muốn khóc, cô cảm thấy mình ngu không ai bằng, quá tin tưởng người khác sẽ gánh lấy kết cục tự dồn bản thân đến bước đường cùng.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô vẫn phải giải quyết. Tiêu Ái Nguyệt run rẩy gọi điện cho Tiểu Thu. Hôm nay Từ Phóng Tình xin nghỉ, cô không thể tìm quản lý nên chỉ có thể tìm tiền bối nhỏ. Tiểu Thu nghe cô nói xong đầu đuôi sự tình cũng có chút gấp gáp, "Tiểu Nguyệt a, chuyện của cô phiền toái quá, tôi đề nghị cô trực tiếp tìm quản lý Từ để cô ấy ra mặt giải quyết. Nếu toàn bộ sản phẩm đều biến mất mà người cuối cùng tiếp xúc lại là cô thì toàn bộ trách nhiệm đều sẽ đổ hết lên đầu cô chứ đừng hỏi hàng hư rốt cuộc đang ở nơi nào? Toàn bộ thiệt hại của bên Hạo Nhã bây giờ đều tập trung hết lên người cô, cô không đủ sức giải quyết hậu quả này đâu. Bây giờ cô lập tức gọi điện cho quản lý Từ, mau lên, đừng rời khỏi phân xưởng, cứ ở đó chờ chỉ thị của quản lý Từ."

Tiêu Ái Nguyệt bị hù đến mơ màng, cô ngoan ngoãn nghe lời cúp điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho Từ Phóng Tình, điện thoại reo thật lâu mới có người nghe, người kia vừa "Alo!" một tiếng, vành mắt của Tiêu Ái Nguyệt lập tức đỏ ửng, "Quản lý Từ."

"Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay tôi xin nghỉ." Chẳng biết là Từ Phóng Tình không nghe ra tiếng nghẹn ngào của cô hay là không thèm để ý, "Có việc gì thì ngày mai hẵng tìm tôi."

"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt khắc chế cảm xúc, lại gọi Từ Phóng Tình thêm một lần rồi tranh thủ giải thích, "Hàng hư của Hạo Nhã đã không còn nữa, tôi để ở trong túc xá, bây giờ tất cả đều đã biến mất, làm sao bây giờ?" Nói xong lời cuối cùng, cô vẫn khóc nấc lên, "Tôi đúng là đồ ngu, quản lý Từ, mất hết rồi, tất cả đều mất hết rồi, hu hu hu."

Qua hồi lâu, bên Từ Phóng Tình mới vang lên một tiếng thờ dài, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đã sắp ba mươi tuổi rồi."

Thế nhưng vẫn muốn khóc a, Tiêu Ái Nguyệt che miệng lại giấu đi tiếng khóc của mình, "Tôi cũng không muốn khóc đâu, quản lý Từ, tôi phải làm sao đây, tôi... hôm qua tôi đã làm xong toàn bộ nhưng bây giờ lại chẳng còn gì hết, thiết bị giám sát cũng không có, nhân chứng cũng không có, cái gì cũng không có, tôi bị người ta lừa, tôi đúng là đồ đần."

"Cô vẫn còn ở phân xưởng sao?" Từ Phóng Tình hỏi cô.

"Dạ."

"Đi ra cổng chờ tôi." Từ Phóng Tình nói, "Bây giờ tôi qua đó."

"Nhưng chị đang bị bệnh mà." Ngay thời điểm then chốt, Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên lại nhớ ra chuyện này.

Từ Phóng Tình trầm mặc mấy giây mới lên tiếng, "Đó là vấn đề cá nhân của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết tốt, cô đi ra cổng chờ tôi, đừng để tôi nhắc thêm lần nữa."

"Được."

Từ Phóng Tình cúp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt phủi mông đứng lên lau sạch nước mắt trên mặt. Cô rõ ràng là người rất sĩ diện, không muốn khóc thút thít trước mặt người khác nhưng lại thất thố trước mặt Từ Phóng Tình. Cô ngồi ngẩn người trong phòng bảo vệ, cô cảm thấy Từ Phóng Tình tựa như người lớn trong nhà, mặc kệ con cháu chịu uất ức nhiều bao nhiêu, chỉ cần nói một tiếng, chị ấy sẽ lập tức giúp cô giải quyết hết.

Chuyện này rất kỳ quái, rõ ràng Từ Phóng Tình không hề làm gì nhưng Tiêu Ái Nguyệt lại mù quáng sùng bái và tin tưởng. Cô xuôi chèo mát mái ở xí nghiệp nhà nước suốt mấy năm, chưa hề trải qua khó khăn trắc trở, cũng chưa từng có tình cảm kiểu này với bất kỳ lãnh đạo nào, nhưng cô và Từ Phóng Tình ở chung không đến hai tháng đã lập tức xuất hiện chuyện lạ, chẳng lẽ do lực hấp dẫn của Từ Phóng Tình quá lớn? Hay bởi vì đối phương là người lãnh đạo đầu tiên sau khi Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi vòng an toàn?

Tiêu Ái Nguyệt không biết nguyên nhân, cô đang chờ Từ Phóng Tình tới, lãnh đạo sẽ đến cứu cô. Chị ấy là một người rất lợi hại, nhất định sẽ giải quyết tốt mọi vấn đề phiền toái.

Bởi vì chị ấy là Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.