Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 186: Bẫy




Ngày hôm sau, Tiêu Ái Nguyệt đi tìm Từ Giang Hoan để giới thiệu kỹ càng về kế hoạch của mình. Từ Giang Hoan thoạt đầu khá kinh ngạc nhưng sau đó lại bị hấp dẫn, dần dần cũng làm theo ý cô, "Quan hệ giữa tôi và Jojo hiện giờ rất tốt, nhưng cậu ta chưa chắc sẽ tin tưởng tôi đâu, vả lại cậu ta thật sự không nắm quyền ở công ty, tôi cảm thấy không thể dùng Jojo để chơi mẹ của cậu ta được."

"Tôi đã tìm chồng của cô ta rồi, anh ta sẽ giúp cô." Tiêu Ái Nguyệt thản nhiên đánh giá nét mặt của đối phương, thấy cô ta không bài xích như trong tưởng tượng liền nói, "Cô ra mặt giúp tôi đặt cọc trước, chuyện của Tần Thất Tuyệt, tôi sẽ giúp cô tìm nhà đầu tư."

"Ha ha ha ha ha." Từ Giang Hoan đã mất đi nét u ám mấy ngày qua, cô cười lớn, thoải mái nói, "Chị Tiêu, tôi tin chị nhưng mẹ của tôi thì không, nếu để đổng sự Tần gặp mặt mẹ tôi, chỉ cần hai người đàm phán thành công, chị muốn tôi làm gì, tôi cũng đều phối hợp."

Muốn hẹn Tần Thất Tuyệt đơn giản như vậy sao? Tiêu Ái Nguyệt cắn răng, tức hổn hển nói, "Từ Giang Hoan, cô không đáng tin cậy, đưa số điện thoại của mẹ cô cho tôi, tôi sẽ đàm phán với bà ấy."

Từ Giang Hoan suy nghĩ một chút, muốn nói rồi lại thôi, "Vậy chị nói thử xem, đổng sự Tần sẽ bỏ ra nhiều hay ít?"

Tiêu Ái Nguyệt dừng một chút, "Dù sao cũng nhiều hơn cô nghĩ."

Dường như kim ngạch trong đầu của Từ Giang Hoan quá lớn, sắc mặt trong nháy mắt ngưng trọng, cô liếm liếm môi dưới, tràn ngập hứng thú hỏi, "Đổng sự Tần còn ở Thượng Hải sao?"

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Chị ấy muốn ở lại vài ngày."

"Tôi sẽ gọi mẹ đến." Từ Giang Hoan hưng phấn đứng lên lấy điện thoại ra nói, "Tôi sẽ gọi cho bà ấy ngay."

"Đừng." Tiêu Ái Nguyệt đoạt lấy điện thoại ngăn cản cô lại, "Tiểu tổ tông, tôi biết rõ phong cách giao hiệp của lãnh đạo Giang, nếu mẹ cô đạp tôi một cước thì tôi biết tìm ai khóc đây? Để tôi liên lạc với bà ấy trước, cô đưa số điện thoại của mẹ cô cho tôi đi, tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện bên đổng sự Tần, nếu cô thực sự không tin thì tôi sẽ để đổng sự Tần chứng minh được không?"

Từ Giang Hoan sững sờ, sau đó cười khanh khách, "Chị gấp làm gì."

Có thể không gấp sao? Tiêu Ái Nguyệt lo lắng nhưng tính tình và cách thức làm việc lại bị ảnh hưởng từ quá khứ, cô không còn tùy tiện dồn bản thân vào bế tắc nữa. Suy cho cùng, Tần Thất Tuyệt đã đồng ý với cô là sẽ cân nhắc, nhưng dù có hợp tác cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, đương nhiên cũng không có cái gọi là được hợp đồng bảo vệ, lúc nào Tần Thất Tuyệt cũng có thể đổi ý, dù sao chị ấy vẫn là nhân vật chủ chốt trong cả quá trình, Tiêu Ái Nguyệt muốn đợi mọi chuyện hoàn toàn ổn thỏa mới tìm thêm một thế lực khác để gia nhập, như vậy mới có thể khống chế đối phương.

Mẹ của Từ Giang Hoan có thế lực đến vậy, vả lại bản thân Từ Giang Hoan cũng có giá trị lợi dụng, thiếu một người cũng không được. Tâm tư nhỏ này của Tiêu Ái Nguyệt không sâu, người ngoài vừa nhìn liền biết. Cô dùng danh nghĩa công ty của Khang Thụy Lệ để hấp dẫn Tần Thất Tuyệt, công ty của họ Khang khổng lồ như vậy, một vụ cạnh tranh nhỏ nhoi căn bản không thể làm lung lay được vị thế của nó. Dã tâm của Tần Thất Tuyệt quá lớn, vừa có dã tâm lại vừa có kiên nhẫn, chỉ cần đợi cơ hội đến sẽ lập tức nắm chặt.

Mà cơ hội đó nhất định phải khiến cô tin phục mới được.

Lãnh đạo Giang là một người rất cẩn thận, trước khi nhận được điện thoại của Tiêu Ái Nguyệt, bà đã tìm hiểu qua Tần Thất Tuyệt, khi cuộc gọi của Tiêu Ái Nguyệt gọi đến, bà tiên lễ hậu binh, nhiệt tình hỏi một số chi tiết nhỏ rồi mới chuyển đến vấn đề chính. Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Ái Nguyệt cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả sức lái xe cũng chẳng có.

Tần Thất Tuyệt ngược lại rất nhàn nhã, buổi chiều hẹn cô uống trà còn thuận tiện mang Quý Văn Việt tới. Đã lâu không gặp Quý Văn Việt, người phụ nữ này dường như chẳng có gì thay đổi, nhạt như thu cúc, lúc mỉm cười còn mang theo gió xuân ấm áp.

Trò chuyện chưa đến vài câu, Tần Thất Tuyệt (chẳng biết vô tình hay cố ý) hỏi Quý Văn Việt chút tình hình ở công ty của Khang Thụy Lệ. Mí mắt Tiêu Ái Nguyệt giật giật, cô thầm nghĩ đây quả nhiên là Hồng Môn Yến.

Quý Văn Việt trả lời rất chân thành, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Thất Tuyệt, chị ấy thật sự xem đổng sự Tần là bạn của mình. Tiêu Ái Nguyệt không rõ Tần Thất Tuyệt đang nghĩ gì, nụ cười trên mặt chị ấy vẫn luôn tươi vui xinh đẹp, nhưng trong nụ cười nghiêng nước nghiêng thành ấy có mấy là phần thật, mấy phần là giả?

Quý Văn Việt là một người rất lý tính, thông minh sạch sẽ, nhiệt tình nhưng có điểm dừng. Tần Thất Tuyệt lại hoàn toàn khác biệt, cần gì đó thì mới tỏ ra nhiệt tình. Hôm qua, cô nói với Tiêu Ái Nguyệt là mình sẽ đến Thượng Hải làm việc, vậy hôm nay gặp Quý Văn Việt cũng là một phần của công việc sao? Người phụ nữ này rất hay ngụy trang để ẩn tàng bản chất thực, sau đó từng bước săn bắt con mồi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Ái Nguyệt than nhẹ một tiếng, "Tổng giám đốc Quý, gần đây công ty bận lắm sao?"

"Ừm, cũng hơi bận." Trong giọng nói của Quý Văn Việt lộ ra sự ngạc nhiên nhưng biểu lộ lại nhẹ nhõm, nói chuyện hệt như đứa bé, "Tôi đang bàn giao công việc vì đã từ chức, qua ít ngày nữa có thể ra ngoài giải sầu rồi."

Tần Thất Tuyệt nghiêng đầu liếc đối phương, khóe miệng mỉm cười ẩn ẩn ý trêu tức, "Lúc nào em khởi hành phải nhớ báo cho tôi biết, nếu tôi có thời gian nhất định sẽ tiếp đón và làm hộ hoa sứ giả của em."

Quý Văn Việt khẽ cười một tiếng rồi đưa tay bóp bờ vai của cô, lơ đãng phàn nàn nói, "Chị đó, làm gì có thời gian."

Tiêu Ái Nguyệt kinh hồn nhìn hai người ở đối diện, tính cách của Quý Văn Việt vốn luôn giữ chừng mực, nếu chị ấy có thể để lộ ra tâm tính trẻ con ra trước mặt người khác đồng nghĩa với việc chị ấy nhất định cực kì buông lỏng với người ở đây, nhưng tuyệt đối không phải là Tiêu Ái Nguyệt.

Trên người Tần Thất Tuyệt tỏa ra hương bạc hà khiến người ta an tâm nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo khó đoán. Cô quay đầu nhìn mặt Quý Văn Việt chằm chặp, sau đó nâng ngón tay trắng mịn chạm lên mặt đối phương rồi nhanh chóng rụt trở về, toàn thân tản ra khí tức 'tôi rất lo lắng và thương tiếc em', "Hôm nay em mặc ít đồ quá, Tiểu Việt, lát nữa mang áo khoác của tôi về đi."

Giọng nói của Tần Thất Tuyệt dịu dàng như nước, nương theo gò má ấm áp, Quý Văn Việt thoáng ngẩn người, cô yên lặng nhìn mặt người kia hơn nửa ngày mới "Ừ" một tiếng rồi cúi đầu nở nụ cười, "Chị Thất, tôi không phải là trẻ con."

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mình như kỳ đà cản mũi, cô lấy cớ muốn đi toilet rồi hấp tấp chạy vào toilet gọi điện thoại cho người yêu. Từ Phóng Tình nghe cô nói xong, bất thình lình bàn giao một câu kêu cô cách xa Tần Thất Tuyệt ra một chút.

Từ Phóng Tình vẫn luôn rất để ý đến sự tồn tại của Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt cười, sau đó cúp điện thoại, đi ra ngoài liền phát hiện Tần Thất Tuyệt đang tính tiền, Quý Văn Việt an tĩnh đứng bên cạnh, hai người cao gần bằng nhau, trông rất xứng đôi.

Quý Văn Việt lên chiếc Maserati đi, Tần Thất Tuyệt phất tay nhìn cô rời đi, đợi đến khi xe của Quý Văn Việt hoàn toàn biến mất mới quay đầu lại, nụ cười trên mặt đã không còn tồn tại, cô lãnh đạm nói, "Cô nghĩ biện pháp đi, tôi muốn cổ phần trên tay em ấy."

Đây là hiệp nghị đầu tiên, Tiêu Ái Nguyệt nghiêm mặt gật đầu nói, "Tôi sẽ trở về nghĩ cách."

Tần Thất Tuyệt không nói chuyện, cô dùng đôi mắt đẹp mê người để ngắm nhìn Tiêu Ái Nguyệt, sau đó chậm rãi vươn tay ôm lấy người của đối phương, một cái ôm khiến người ta động tâm hơn hết thảy ngôn từ. Tiêu Ái Nguyệt ngửi thấy mùi thơm trên người cô khiến tâm thần lung lay mấy giây, hương khí thấm vào ruột gan làm người ta mất kiểm soát. Lời nói của Từ Phóng Tình vẫn luôn quanh quẩn bên tai, Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng con hồ ly tinh này làm loạn khắp nơi rồi vô cảm đẩy người kia ra, gượng cười nói, "Vậy tôi đi trước, đổng sự Tần, tối nay tôi sẽ hẹn chị."

Cô làm bộ trấn định chạy trối chết, Tần Thất Tuyệt đã lợi dụng mỹ mạo của mình. Tiêu Ái Nguyệt ngồi trong xe thở dài nhẹ nhõm, trong kiếng chiếu hậu nhìn thấy Tần Thất Tuyệt quay người rời đi, cũng không đưa mắt nhìn cô giống như Quý Văn Việt. Tần Thất Tuyệt đối với Quý Văn Việt vẫn có chút khác biệt.

Có không nhỉ?

Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Tiêu Ái Nguyệt vỗ đầu mình một cái, việc cấp bách là Khang Thụy Lệ, phải dùng hết tất cả thủ đoạn để đưa Khang Thụy Lệ vào chỗ chết.

Mối quan hệ giữa Đông Văn Giang và Jojo lúc tốt lúc xấu, nghe được Tiêu Ái Nguyệt muốn gã lừa gạt Jojo bỏ vốn đầu tư cho Từ Giang Hoan, lông mày gã nhăn thành một đường, "Cô ấy căn bản không có thực quyền, một tí tiền cũng không có, làm sao làm?"

Gã đàn ông này nói ra vấn đề của vợ mình không chút do dự. Tiêu Ái Nguyệt nói, "Không phải còn có anh sao? Dù gì thì Jojo cũng là con gái của chủ tịch, bảo cô ấy lừa gạt Khang Thụy Lệ ký một cái tên, lại thêm một con dấu, cái khác để tôi lo."

Mặt mũi Đông Văn Giang tràn đầy khinh thường, "Cô nói nghe đơn giản quá, ký một cái tên đã khó càng thêm khó thì huống chi là con dấu, công ty có văn bản quy định rõ ràng, mọi thứ đều phải sử dụng con dấu riêng và nhất định phải được bộ phận hành chính cấp phép trước tiên, rồi còn trình bày lý do cụ thể, rồi được trao quyền pháp nhân, trước giờ đều là giám đốc đứng đảm bảo, cô làm sao làm?"

"Mỗi chữ ký của Khang Thụy Lệ đều phải trao quyền và đóng dấu sao?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi hắn, "Mỗi một chữ ký?"

"Mọi thứ đều nằm trong tay bà ta, cô nói xem?" Đông Văn Giang hung hăng hỏi lại, "Sao đầu óc của cô tải chậm thế hả?"

"Phiền phức thật." Tiêu Ái Nguyệt sờ đầu kêu rên, "Jojo không thể trộm được sao?"

Tâm tình Đông Văn Giang không tốt, "Cô cho rằng Khang Thụy Lệ dễ đối phó như vậy à? Trừ phi được bà ta đồng ý, cô có biện pháp nào khác không? Chị hai à, việc này nói thì đơn giản, nói suông thì được, muốn Jojo thay thế mẹ ký hợp đồng vay tiền thì cô đã đánh giá mẹ của cô ta quá thấp rồi. Chuyện đã đến nước này, tôi có thể giúp cô một tay, dù sao tôi cũng phải tự nuôi sống bản thân. Cô sắp xếp thỏa đáng đi rồi tính tiếp, những cái khác đừng bàn tới nữa."

"Tình Tình muốn kiện bà ta." Tiêu Ái Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng há mồm nói, "Khiến nội bộ của bà ta mâu thuẫn, chúng ta sẽ dễ dàng ra tay hơn."

"Sammi biết việc này không?" Đông Văn Giang không yên tâm truy vấn, "Tiêu Ái Nguyệt, cô có nói cho cô ấy biết không?"

Ánh mắt Tiêu Ái Nguyệt đầy né tránh, không nói tiếp nữa.

Đông Văn Giang vừa nhìn liền biết cô không có nói, gã cười lạnh, "Cô là chủ mưu, tôi là trợ thủ. Đến khi Sammi truy cứu, cô chịu trách nhiệm nhé. Cô đốt cháy hậu viện của Khang Thụy Lệ, cô ấy sẽ không quan tâm sao? Hai cô có phải là người một nhà không? Đừng nghĩ đơn giản như vậy, tôi đi đây, cô tính tiền cà phê đi."

Tiêu Ái Nguyệt không nghĩ đơn giản như vậy, một mình cô chắc chắn sẽ không làm được nhưng có Đông Văn Giang hỗ trợ, bất kể như thế nào đều sẽ có một kết quả. Cô mang một bụng ưu sầu trở về cư xá liền bắt gặp một chiếc xe màu xanh ở dưới lầu, nghi hoặc lên lầu liền bắt gặp Mạnh Niệm Sanh đang đứng trước cửa nhà của Cam Ninh Ninh.

Mạnh Niệm Sanh gầy đi rất nhiều, cô vốn đã gầy, hiện tại càng yếu ớt hơn, hai gò má không có chút huyết sắc nào, thoạt nhìn giống như đang bị bệnh nặng. Tiêu Ái Nguyệt giật mình chào hỏi nói, "Tiểu Mạnh, sao em lại ở đây?"

Mạnh Niệm Sanh cắn môi, dáng dấp mềm như nước, ngược lại mang đến cho người ta cảm giác kiều mị, "Chị Tiêu, tôi tìm Ninh Ninh."

"A, hình như em ấy ra ngoài rồi." Tiêu Ái Nguyệt được nhắc nhở lập tức liên tưởng đến chuyện Từ Phóng Tình đã an bài hôm nay, "Em ấy cùng Tình Tình đến thư viện."

Mạnh Niệm Sanh cười cười, nụ cười có chút quái dị, đắng chát, "Ninh Ninh còn đang giận tôi. Chị Tiêu, cậu ấy rất ngốc, gặp ai cũng tin, cậu ấy rất thích chị, hy vọng chị có thể giúp tôi chăm sóc cậu ấy thật tốt."

"Sao thế?" Tiêu Ái Nguyệt tò mò hỏi, "Hai đứa đang có hiểu lầm gì sao?"

"Cậu ấy giận vì bị tôi lừa, tức giận vì tôi không biết tự ái." Mạnh Niệm Sanh không muốn giải thích gì nhiều, cô cúi đầu đi về phía trước mấy bước, giống như là nhớ ra gì đó lại đột nhiên quay đầu, "Nói với tổng giám đốc Từ là tôi sẽ giúp chị ấy lần này, hy vọng chị ấy đừng để Ninh Ninh dính líu vào."

Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn nghe không hiểu đối phương đang nói gì, cô nhớ tới đủ kiểu lấy lòng của Từ Phóng Tình đối với Cam Ninh Ninh hôm qua, trong nội tâm lập tức cảm thấy khó chịu.

Cam Ninh Ninh quá ngu ngốc, chỉ cần bạn đối xử với cô ấy tốt một chút, cô ấy liền nguyện ý liều mạng vì bạn. Đến tối, lúc Cam Ninh Ninh và Từ Phóng Tình cùng nhau trở về, nhìn thấy nụ cười vô tư chân tình trên mặt cô ấy, nghe thấy cô ấy mở miệng gọi một tiếng 'chị Tình Tình' làm tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt trở nên phức tạp.

Đến khi hai người chuẩn bị nghỉ ngơi, sau khi Cam Ninh Ninh đã rời đi, Tiêu Ái Nguyệt mới bình phục được tâm tình của mình, cô đi vào phòng tắm đối mặt với người phụ nữ đang rửa mặt hỏi, "Tình Tình, có phải chị đang lợi dụng Tiểu Mập Mạp?"

Cánh tay của Từ Phóng Tình khựng lại, cô tức giận liếc mắt, "Cô ấy có cái gì đáng giá để tôi lợi dụng?"

Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận thăm dò một câu, "Ví dụ như Mạnh Niệm Sanh? Chị hợp tác với Mạnh Niệm Sanh?"

"Mạnh Niệm Sanh?" Từ Phóng Tình trầm giọng lặp lại một lần làm người khác không nghe ra hỉ nộ, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi là người có nguyên tắc, tôi khác họ, nếu em nghĩ tôi giống họ, tại sao không trực tiếp ở bên cạnh họ đi?"

"Ừm?" Tiêu Ái Nguyệt bị nói đến á khẩu không trả lời được, cô câu nệ đứng sau lưng người kia rồi sờ lấy vành tai đỏ rực, "Tiểu Bàn và Mạnh Niệm Sanh là hai người khác nhau, chúng ta phải đối xử công bằng với họ."

"Em nói tôi không công bằng?" Từ Phóng Tình cười ra tiếng, cô hoài nghi mình có nghe lầm hay không, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em công bằng thì cần gì đứng ở đây nữa? Thế giới này vĩnh viễn sẽ không có công bằng, từ khi biết đi bước đầu tiên, địa vị đứng của mỗi người đều không hề ngang hàng, hoặc tốt hoặc xấu, Tiêu Ái Nguyệt em có năng lực giữ gìn thứ tự mạnh như vậy sao?"

Nụ cười giễu cợt ở khóe miệng kia khiến Tiêu Ái Nguyệt phút chốc như quay trở lại khoảng thời gian ở thành phố H, bao lâu rồi không thấy chị ấy đối xử với mình như vậy rồi? Tiêu Ái Nguyệt hoảng hốt, "Tình Tình, chẳng qua là em cảm thấy chúng ta không nên lợi dụng em ấy."

"Vậy em có biết họ đã lợi dụng Mạnh Niệm Sanh làm gì tôi không?" Từ Phóng Tình bỗng nhiên vung khăn mặt lên rồi đẩy cửa đi ra, mặt vô cảm quay về phòng ngủ, "Tiêu Ái Nguyệt, em không tin tưởng tôi thì cách xa tôi một chút."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.