Bên ngoài có người gõ cửa, Cam Ninh Ninh đang buồn ngủ díp cả mắt, nhất thời còn tưởng mình đang nằm mơ, cô cố gắng lắng nghe hồi lâu mới bất đắc dĩ rời giường đi mở cửa, mơ mơ màng màng trợn tròn mắt nhìn thấy một người phụ nữ chân trần, toàn thân ướt đẫm đang đứng ngoài cửa, trong nháy mắt tỉnh lại, "Quỷ!!!"
Không phải quỷ nhưng còn thảm hơn quỷ. Quần áo Tiêu Ái Nguyệt dính đầy nước mưa, môi trắng bệch run rẩy nặn ra nụ cười khiến người ta sợ hãi, "Tiểu Bàn, tôi có thể mượn phòng tắm nhà em dùng một chút không?"
"Có thể." Cam Ninh Ninh mau chóng mở cửa, bất an nhìn sau lưng cô, "Chị sao vậy? Bị ai hãm hiếp sao?"
Miệng chó không thể khạc ra ngà voi, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng khâm phục trí não của đối phương. Cô không có tâm tình nói chuyện tào lao với Cam Ninh Ninh, sau khi mượn áo ngủ của Mạnh Niệm Sanh để lại liền đi tắm, tắm rửa xong thì Cam Ninh Ninh đã lên giường ôm gối lẩm bẩm, "Chị Tiêu chậm quá, chúng ta ngủ đi."
Tiêu Ái Nguyệt đi đến ổ mèo ôm Ngốc Nguyệt và Mặt Trời ngồi nghỉ trên sofa. Lương tâm của Cam Ninh Ninh hoàn toàn đã bị chó ăn sạch, cô rót một ly nước cho người kia rồi ngáp một cái nói, "Nhà tôi chỉ có một cái giường, chị ngủ chung tôi đi."
"Tôi ngủ ghế sofa." Tiêu Ái Nguyệt uốn người nằm yên trên sofa vừa hẹp vừa ngắn, "Em đi ngủ đi."
"Vậy chị đừng đè chúng." Cam Ninh Ninh rất lo lắng về thể trọng của cô, "Chơi chút rồi để chúng về chỗ ngủ nha, bọn chúng ở trong ổ mèo tương đối dễ chịu."
Đầu Tiêu Ái Nguyệt đang rối loạn, cô qua loa nói, "Biết rồi, em nhanh đi ngủ đi."
Ngốc Nguyệt còn nhớ rõ mùi trên người cô bèn duỗi đầu lưỡi liếm mấy lần lên lòng bàn tay cô, nhưng Mặt Trời lại có chút phòng bị, nó đã theo Cam Ninh Ninh khá lâu nên thân hình không còn thon thả như trước, miệng kêu meo meo vài tiếng, bất an giãy giụa trong ngực Tiêu Ái Nguyệt. Cô ôm chặt bọn chúng rồi nằm xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, tư duy có chút tan rã, thầm nói, "Mày cũng giống như chị ấy phải không? Đối với tao vô tình đến vậy?"
Mèo không trả lời vấn đề của cô, người kia cũng sẽ không. Không có Từ Phóng Tình, cả bầu trời như sụp đổ. Tiêu Ái Nguyệt sợ lạnh bị đông cứng cả đêm, thân thể run bần bật. Ngốc Nguyệt rất ngoan, nằm yên không nhúc nhích sưởi ấm. Mặt Trời thừa dịp cô không chú ý liền nhảy ra ngoài nhưng lại bị Tiêu Ái Nguyệt nắm đuôi nhét về ổ mèo, "Nếu mày thật sự muốn bỏ tao đi thì tao sẽ..."
Sẽ thế nào? Tiêu Ái Nguyệt không nói được nữa, cô che mặt lại, bỗng nhiên khóc òa, cô hận bản thân mình bất lực, hận Từ Phóng Tình vô tình, nhưng có cách nào... mọi chuyện đều do cô tự chuốc lấy sao? Gặp được Từ Phóng Tình, yêu Từ Phóng Tình, cuối cùng bị Từ Phóng Tình ép rời đi, không phải đều bị động tiếp nhận sao? Có thể chủ động một lần được không? Có thể hay không?
Cam Ninh Ninh ngủ một giấc đến sáng, nghe được trong phòng có tiếng ho khan liền nhớ lại bên ngoài còn có một người đang ở. Tiêu Ái Nguyệt bệnh, Ngốc Nguyệt cũng bệnh, một chủ một mèo nằm trên sofa không ngừng run cầm cập. Cam Ninh Ninh đo nhiệt độ cho Tiêu Ái Nguyệt, sau đó dìu cô lên giường nghỉ ngơi. Tiêu Ái Nguyệt cứ mãi ra mồ hôi lạnh, có lẽ do sốt quá cao nên chưa hề tỉnh lại, biểu lộ thống khổ ở trong mơ liều mạng lắc đầu.
Dù sao Cam Ninh Ninh cũng là bác sỹ thú y, phản ứng đầu tiên chính là chữa mèo trước và bỏ mặc người trên giường. Lúc ôm mèo từ bên ngoài trở về đã không thấy Tiêu Ái Nguyệt đâu, cô bị hù dọa liền tranh thủ gọi điện cho Từ Phóng Tình hỏi chị ấy có nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt không. Từ Phóng Tình nghe được Tiêu Ái Nguyệt sinh bệnh thì trầm mặc một hồi, Cam Ninh Ninh còn muốn hỏi thêm thì cô đã tắt điện thoại.
Thượng Hải lớn như thế, Tiêu Ái Nguyệt có thể đi đâu. Cô đứng ở cửa nhà Từ Phóng Tình, dựa vào cửa sổ bên cạnh, động tác giống Đông Văn Giang ngày đó y như đúc. Hai người họ nhìn cùng một khung cảnh, chờ cùng một người, nhưng ý nghĩ có giống nhau không?
Cửa có tiếng động, Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn lại lập tức trông thấy Từ Phóng Tình đang cầm một cái vali đi ra, "Tình Tình."
Từ Phóng Tình khựng lại bóng lưng, cô cấp tốc ngẩng đầu thấy được sắc mặt tái nhợt của người kia, "Tiêu Ái Nguyệt."
"Em... em không biết mua gì, gần trưa rồi, bình thường chị thích ăn đồ ăn ở nhà hàng này nên em đã mua mang về." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đi tới giơ cái hộp trong tay lên, ngữ khí có chút lấy lòng, "Chị ăn cơm chưa? Đừng nhịn đói, chị ăn cái này đi."
"Đó là chuyện của tôi, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình không để ý đến vẻ cẩn trọng của người kia, cô quay người đẩy vali ra trước mặt đối phương, mặt lạnh tanh nói, "Đúng lúc đụng phải thôi, không phải cố ý hẹn gặp, đây là đồ của em."
Trên mặt Tiêu Ái Nguyệt hiện lên vẻ kinh ngạc, môi cô run lên, sắc mặt đỏ thấu, không phải đỏ kiểu khỏe mạnh mà là kiểu tiều tụy của bệnh trạng, "Tình Tình, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
"Nói về hành vi ngu xuẩn của em sao?" Từ Phóng Tình hờ hững nhìn mặt người kia, thấy tay chân đối phương luống cuống như trẻ con phạm sai lầm, chẳng hiểu sao lửa giận vốn bị đè nén cả đêm trong nháy mắt liền tan biến, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không muốn nhìn thấy em nữa, hành vi của em đối với tôi mà nói chính là phản bội, là đang nhắc nhở bản thân tôi ngu xuẩn cỡ nào."
"Chị biết không? Tình Tình, bất kể chị phạm sai điều gì, em đều sẽ cho chị hai lần cơ hội." Tiêu Ái Nguyệt đứng không yên, hai tay cô chống lên vali chậm rãi ngồi xổm xuống, hít thở sâu mấy hơi rồi nói từng chữ từng câu ra, "Bởi vì em yêu chị, nhưng chị lại chẳng cho em dù chỉ là một cơ hội. Điều này chứng mình người chị yêu nhất không phải em mà chính là bản thân chị, là Từ Phóng Tình chị không thể chấp nhận hạ xuống lòng tự trọng. Tại sao chị lại không cho em cơ hội nào? Em làm như vậy chỉ vì muốn để bản thân có giá trị tồn tại trong mắt chị thêm một chút. Em đố kỵ những ai có thể cùng chị cùng tiến cùng lùi, nhưng em thật vô năng. Vì sao chị không thể đứng ở góc độ của em để suy nghĩ? Tình Tình, em chỉ là một con ngốc yêu chị đến mất cả tự tôn, em có biện pháp nào sao? Chị đi nhanh như vậy, nhanh rất nhanh... em không muốn trở thành kẻ vướng víu cản đường chị. Van cầu chị, hãy cho em một cơ hội, em xin chị... em có thể thay đổi, chị muốn em thế nào thì em sẽ lập tức biến thành như thế nấy, có được không? Em không muốn khoanh tay đứng nhìn chị bị người khác khi dễ giống như rác rưởi, em không muốn chị gặp lại bà ta, em không muốn chị lại cùng bà ta đi thuê phòng, em..."
"Tôi thuê phòng với ai? Em nói cho rõ ràng." Hai người đứng trong hành lang rộng rãi đối chọi gay gắt. Vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phóng Tình đột nhiên biến mất, rõ ràng là cô đang cười hỏi Tiêu Ái Nguyệt nhưng nụ cười đó trông thật xa cách và thê lương. Giọng nói của cô giống như một lưỡi dao đầy máu tanh và ngập mùi thuốc súng, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang phàn nàn cái gì? Từ Phóng Tình tôi có làm qua chuyện gì có lỗi với em sao? Em đừng nói bản thân vĩ đại như vậy, cũng đừng giả bộ mình si tình cỡ nào. Tôi không phải là bạn gái cũ của em, tôi cũng không phải là mối tình đầu của em, giả vờ thê thảm không hề có tác dụng đối với tôi. Tôi yêu bản thân tương đối nhiều thì thế nào? Em tự hỏi lòng xem em có chỗ nào đáng để tôi phấn đấu quên mình mà toàn lực yêu em không? Tiêu Ái Nguyệt, em rất yếu đuối, nếu em hiểu chuyện thì đáng ra em nên ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi chứ không phải chạy khắp nơi tìm những người phụ nữ khác. Em quên chuyện tôi đã từng nói rồi sao? Tôi kêu em cách xa Quý Văn Việt ra một chút, cách xa những người phụ nữ kia ra một chút, em có nghe không? Em rất giỏi, trực tiếp bỏ qua Quý Văn Việt để đi tìm Trần Vãn Thăng. Em giỏi lắm, Tiêu Ái Nguyệt, em mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều, em thay đổi còn chưa đủ nhiều sao? Có cần tôi tham gia vào đại hội nhóm P của em và Trần Vãn Thăng không?"
(*) P là Thụ
Lúc này nên ngưng chiến vì lửa giận của hai người đã cháy lên đến đỉnh đầu, khó tránh khỏi sẽ nói những chuyện tổn thương lẫn nhau sâu sắc. Tiêu Ái Nguyệt không thở được, cô dựa toàn bộ trọng lượng thân thể vào vali, quỳ một chân trên đất nói lời tàn nhẫn khác thường, "Em không phải đồ vật phải phụ thuộc vào chị. Từ Phóng Tình, chị quá tự cho mình là đúng rồi, tại sao chị lại sợ em đến gần Quý Văn Việt? Bởi vì chị tự ti, chị sợ em sẽ bị chị ấy hấp dẫn, chị không có cảm giác an toàn, chị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, chị luôn cố khống chế dục vọng của bản thân, trên người chị có cả đống lớn bệnh lý. Nếu chị nghĩ em không được thì cớ gì lại đến trêu chọc em, vì sao phải trăm phương ngàn kế kéo em đến Thượng Hải, vì cái gì khiến em yêu chị rồi lại không cần em nữa? Từ Phóng Tình, em phát hiện chị và họ không có gì khác biệt, ai cũng đều coi em là chó để đùa giỡn. Tại sao chị yêu tiền đến vậy, bởi vì tiền có thể mang lại cho chị cảm giác an toàn. Chị thật đáng thương biết bao, chị cảm thấy Đổng Tiểu Hạ ích kỷ, vậy còn chị thì sao? Từ Phóng Tình, em không muốn ỷ lại vào chị cả đời, cũng không cần chị bố thí, không phải là em không xứng với chị mà là chị không xứng với em, ít ra em còn đem tim cho chị... còn chị không xứng."
Nói xong câu đó, Tiêu Ái Nguyệt lộ ra tâm ý quyết đoán, cô chậm rãi đứng dậy, không nhìn đến vẻ phẫn nộ và ngưng trọng trên mặt Từ Phóng Tình, cô nhấc vali lên rồi đưa lưng về phía Từ Phóng Tình, không muốn quay đầu nhìn lại, "Đừng gặp lại nữa, chị đã không quan tâm thì em cũng có thể không cần chị, em sẽ không van xin chị. Từ Phóng Tình, em có thể yêu chị thì cũng có thể không yêu chị nữa, dù sao em cũng có vô số cái mười năm để lãng phí, đã lãng phí mười năm trên người Đổng Tiểu Hạ rồi nên cũng không ngại lãng phí một năm này trên người chị."
"Vậy em đến tìm tôi làm gì?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Mang theo cơ thể già yếu bệnh tật tới tìm tôi? Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải bác sĩ, người em nên tìm chính là bác sĩ, không phải tôi, à không đúng, loại người có trí thông minh cỡ như em, dù có đến bệnh viện cũng sẽ lạc đường."
Không ai trả lời câu nói trào phúng của cô, Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại cười khổ một cái rồi lắc đầu mở mắt đi về phía thang máy.
Từ Phóng Tình không thích người kia như vậy, cô theo mấy bước kéo cánh tay của đối phương lại, "Tiêu Ái Nguyệt, nói chuyện đi, đừng chơi trò im lặng với tôi, việc này không phải như vậy là xong đâu."
"Cứ như vậy là xong rồi." Tiêu Ái Nguyệt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô chậm rãi kéo tay Từ Phóng Tình ra khỏi cánh tay của mình, "Chị xem, em giống như con bệnh luôn cảm thấy nhân sinh không có ý nghĩa, cảm thấy chị cũng không có ý nghĩa, em không muốn cầu xin chị nữa. Từ Phóng Tình, cứ kết thúc như vậy đi, chị về lại với Thượng Hải của chị đi, trở về với kẻ có tiền của chị đi, về bên Khang Thụy Lệ của chị đi, bà đây không cần, cút mẹ đi, tạm biệt."
"Chát!" Một cái tát rơi xuống khiến tay Từ Phóng Tình cũng đỏ lên huống chi là mặt của Tiêu Ái Nguyệt. Cô dùng sức bắt lấy khuôn mặt của Tiêu Ái Nguyệt, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo, "Tiêu Ái Nguyệt, không được nói lời thô tục!"
"Cứ nói đó thì thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt dường như chẳng cảm thấy đau đớn chút nào, cô quái dị mỉm cười, tiếng cười càng lúc càng lớn làm người ta chói tai, "Chia tay rồi mà vẫn còn quản. Từ Phóng Tình, chị có bệnh sao."
Sắc mặt Từ Phóng Tình xanh đỏ tăng theo cấp số cộng, bàn tay đang bóp lấy khuôn mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút run rẩy, "Tiêu Ái Nguyệt, chờ em tỉnh táo, chúng ta sẽ bàn lại."
"Có chuyện gì đáng nói? Chẳng phải chị muốn chia tay sao? Em thành toàn cho chị." Cười xong rồi nước mắt liền rơi xuống, Tiêu Ái Nguyệt toét miệng cười vừa nếm lấy nước mắt cay đắng đang tuôn rơi không ngừng, chính thức trở thành kẻ điên chính cống, "Chị không cần sợ em sẽ dây dưa, quản lý Từ, tổng giám đốc Từ, hy vọng sau này chị có thể tìm được một người bạn gái có IQ cao và EQ tốt, đi bệnh viện cũng sẽ không lạc đường, đáng tiếc người đó không phải em nhưng đã không còn liên quan nữa rồi, ai cũng nên nhận rõ sự thật, chỉ có kẻ đần mới cảm thấy Từ Phóng Tình sẽ thật sự yêu Tiêu Ái Nguyệt."
"Tiêu Ái Nguyệt."
"Đừng có gọi tên nữa, có ai toàn gọi tên cúng cơm của bạn gái mình như chị không, chị chỉ gọi Tiểu Nguyệt khi ở trước mặt mẹ mà thôi. Từ Phóng Tình, em cũng muốn có tên thân mật." Cho dù đã có quyết định nhưng Tiêu Ái Nguyệt vẫn có chút chuyện cũ cứ canh cánh trong lòng, "Không sao, Từ Phóng Tình, từ hôm nay trở đi, chị cũng không còn là Tình Tình của em nữa."
Đẩy người phụ nữ đang phân vân trước mắt ra, Tiêu Ái Nguyệt quyết tâm nhấn thang máy xuống lầu. Từ Phóng Tình vẫn đứng nguyên ở vị trí vừa rồi không hề cử động, "Đinh" một tiếng, thang máy đến, nghe được tiếng kéo vali vang lên, Từ Phóng Tình chậm rãi quay đầu, sau đó dùng biểu cảm khó hiểu hỏi Tiêu Ái Nguyệt một câu, "Tiêu Ái Nguyệt, em thật sự muốn đối xử với tôi như vậy sao?"
Cửa lần nữa đóng lại, câu nói kia đã không còn ai trả lời.
Bình luận: ( @Fukahi dịch)
Tác giả: Nhất Chi Bán Lễ.
Tiết trời mùa đông này, vốn khiến người tôi sinh đa sầu đa cảm. Gió lạnh thổi từng cơn, đọc từng chữ của chương này, đầu tiên tôi nghĩ đến một câu, khi yêu hạnh phúc bao nhiêu thì chia tay đau khổ bấy nhiêu. A Qua, cô quả thật đúng là xuống tay được, nói ngược là ngược, không chút nào niệm tình cho Từ Phóng Tình, nói chi là Tiêu Ái Nguyệt. Đọc xong tôi rất buồn, thật sự ngược quá. Thời điểm Tiêu Ái Nguyệt theo đuổi Từ Phóng Tình, chỉ là vì yêu, một lòng trả giá. Thời điểm cô tuyệt vọng trả đũa, cô nói Từ ích kỷ, Từ chỉ yêu danh dự của bản thân, chỉ có kẻ ngu mới tin rằng Từ Phóng Tình thực sự yêu Tiêu Ái Nguyệt. Nhưng xét cho cùng, tôi không biết Tiêu Ái Nguyệt có hiểu hay không, thứ tình yêu cô cho Từ, là sự thương tổn sâu sắc nhất, cũng biểu lộ thứ tình yêu sâu sắc nhất. Trên thế giới này, thứ Từ sợ nhất không phải phân ly, mà là cự ly. Tiêu và Từ không phải không yêu, mà là chênh lệch quá lớn. Sự chênh lệch này làm Tiêu tự ti, khiến Tiêu làm mọi cách, dốc toàn lực để ứng phó, nhưng phương thức cô làm lại là thứ Từ kiêng kị, chạm đến điểm mấu chốt của Từ. Mỗi từ mỗi câu của Từ Phóng Tình đều tiết lộ "là em xem nhẹ sự chờ đợi của tôi, là em chế nhạo chấp nhất của tôi." Nhưng Từ Phóng Tình, sao chị có thể quên đi ước nguyện ban đầu của Tiêu Ái Nguyệt, nói ra lời tàn nhẫn đến thế, chia tay cũng dứt khoát đến thế... Mỗi người đều có tôn nghiêm của riêng mình, Tiêu Ái Nguyệt không chừa lại đường lui cho mình mà xoay người ly khai, chính là minh chứng tốt nhất, không có ai mãi mãi không xa ai. Hoa tiền nguyệt hạ, còn nói chuyện yêu đương, hormone càng nhiều lại càng che đi thiếu sót. Từ Phóng Tình thiếu cái gì, Tiêu Ái Nguyệt khuyết điều chi, dù là yêu nhau bao lâu thì trong cơn nóng giận này, miệng nói ra không suy nghĩ, mọi thứ đều bé xé ra to. Có lẽ không ai thực sự hiểu một nửa bên kia, chỉ khi nào chia tay, chính thức xé rách, chân chính quyết tuyệt quay người, mới có thể làm người tỉnh ngộ trong nước mắt. Có người đã nói, sông cạn đá mòn, hảo tụ hảo tán. Chó nó tin! Hai người họ không có cách nào hảo tụ hảo tán. Tháng năm là kẻ cắp, luôn trộm đi rất nhiều thứ lúc tôi không chú ý, vẻ đẹp của dung nhan, chân thật nơi tình cảm, và hạnh phúc trong cuộc sống. Thời gian càng qua, lòng người càng nhạt. 30 tuổi 34 tuổi, chưa biết người chưa trải đời có thể lĩnh ngộ hay không ái tình của nữ nhân trung niên, nhưng thực sự đủ trân quý. Nữ nhân một khi đã đến tuổi này, là giai đoạn chuyển tiếp cuộc đời, không chỉ trải qua nhiều thứ hơn, mà tâm hồn cũng tang thương hơn, không dễ dàng mở cửa lòng cho người khác, cũng không dễ dàng động tâm với người khác. Một khi đã yêu, là yêu cả đời. Tha thứ không được phản bội, tự tôn không thể để tổn thương, chờ không được hồi tâm chuyển ý. Gần đây trong đời tôi có một đôi xa cách như vậy, yêu tê tâm liệt phế, xa tội lớn đầy trời, cuối cùng cả khi chia tay, hai người đều đang thân nơi đất khách, cùng lúc gửi tin ngã nói cho tôi họ đã chia tay. Sự quyết tuyệt ăn ý này kể cả khi chia tay cũng chưa làm tôi quá giật mình, vì cả trong tiểu thuyết thì biệt ly cũng chỉ đến mức đó này thôi, không kém tí nào, chẳng phải người tôi từng nói tiểu thuyết chính là từ cuộc sống mà ra sao. Khi chơi vơi giữa thứ tha và tuyệt vọng, cảm giác duy nhất chính là thương! Thương! Thương! Tình cảm tuổi ba mươi cào tim cào phổi, kế tiếp đây Từ cùng Tiêu phải sống thế nào đây, tôi không biết A Qua mỹ nữ vĩ đại sẽ viết như thế nào, chỉ biết rằng tôi tuyệt đối chờ mong! Dòng nước lạnh không nguội tôi nhiệt thành, cơn lốc qua không cuốn được tưởng niệm, sự ồn ào không lấp được tiếng lòng, đêm tối tăm không giấu nổi tình nồng! Qua! Cô quá tuyệt vời, tôi chờ cô trở lại! Tôi chờ chương tiếp theo chương tiếp tiếp theo chương tiếp tiếp tiếp theo, mỗi một chương đều chờ thật phấn khích!
Địa lôi trong tay, run run mà chờ, tác giả hãy đi đánh chữ điiii!!!
Faye: Mình lại đoán theo hướng từ sự kiện Tiểu Nguyệt đánh Khang Thuỵ Lệ kia, có thể Tình Tình đã cố ý làm vậy để Tiểu Nguyệt đi lánh nạn, nhưng không ngờ Tiểu Nguyệt lại dứt khoát thật như thế nên mới có câu "Tiêu Ái Nguyệt, em thật sự muốn đối xử với tôi như vậy sao?" Chuyện Tiểu Nguyệt đi cửa sau Trần Vãn Thăng có lý nào Tình Tình hoàn toàn ko biết, có thể chỉ là nước cờ để đánh bại cả KTL và TVT thôi. Mấy bạn có ý kiến gì hay ko bàn cho vui?