Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 128: Dì




Có tin tốt, tự nhiên sẽ có tin xấu. Tiêu Hiếu Nam không ngờ sẽ bị Tiêu Ái Nguyệt cho leo cây, điện thoại reo thật lâu, Tiêu Ái Nguyệt không nghe máy. Tiêu Hiếu Nam tức giận thả điện thoại xuống, bất bình phàn nàn, "Mẹ, chị không bắt máy."

Mẹ Tiêu sầm mặt ngồi trong phòng ngủ, cửa để mở nên có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài. Mẹ Tiêu hoàn toàn không ngại ngần đưa mắt nhìn ra phía ngoài, lãnh đạm ra lệnh cho Tiêu Hiếu Nam, "Con ra ngoài bảo nó đi đi."

Tiêu Hiếu Nam đối với lời này rất có ý kiến, "Chị Từ từ nơi thật xa tới làm khách, sao mẹ lại dạy con cách đối đãi với khách như thế."

Gã không hổ là chị em với Tiêu Ái Nguyệt, ngay cả tính cách chống đối cũng giống nhau như đúc. Mẹ Tiêu nhìn gã chằm chằm, "Chẳng lẽ con còn muốn đưa nó đi gặp ba sao?"

"Cũng không phải không được." Tiêu Hiếu Nam vừa nói thầm vừa đi vào phòng khách, gã mang cho Từ Phóng Tình một cốc nước ấm, cười an ủi nói, "Chị Từ, đừng để lời của mẹ trong lòng, giữa trưa chị hai có gửi tin nhắn cho em rồi, chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc chị thật tốt."

Từ Phóng Tình ôn hòa gật đầu, chủ động bỏ qua nước cờ tốt của Tiêu Ái Nguyệt, trực tiếp nói thẳng, "Tôi đã sắp xếp khách sạn xong rồi, tối nay chỉ muốn cùng dì ăn bữa cơm thôi."

"Mẹ em chắc chắn sẽ không đi, bà ấy vốn tưởng chị hai sẽ về, không ngờ chị ấy lại giữa đường lật lọng." Tiêu Hiếu Nam thất vọng lắc đầu, nghiêm mặt nói, "Cũng may đã chị đã đến, nếu không bà ấy sẽ tưởng rằng chị không cho chị hai về. Hôm nay, mẹ đã cho chị vào cửa chứng tỏ bà gần như hết giận rồi, nhưng ba của em ở nơi đó... ở nơi đó..."

"Tôi hiểu." Từ Phóng Tình hiểu ý của gã, cô chậm rãi đứng lên dời bước đến cửa phòng ngủ, sau đó nhẹ gõ một cái, "Dì à, tối nay con có đặt bàn ăn ở nhà hàng Hậu Hải, nếu dì có thời gian, con muốn mời dì ăn bữa cơm."

***

Tiệc sinh nhật của Trần Vãn Thăng linh đình hơn hội đấu giá lần trước rất nhiều, Tiêu Ái Nguyệt luyện tập khẩu âm đến trưa, ngay cả điện thoại của Tiêu Hiếu Nam cũng chả thèm nghe, yến hội đêm nay vô cùng quan trọng, cô rất khẩn trương, cũng rất kích động.

Đối với cô mà nói, đây không chỉ đơn giản là một buổi tiệc, cô muốn mượn cơ hội lần này để đả thông mối quan hệ, không thể sai lầm dù chỉ một chút.

Yến hội bắt đầu lúc bảy giờ, nửa tiếng sau, Tiêu Ái Nguyệt mới đi vào khách sạn. Dù chỉ vừa mới bắt đầu nhưng đèn trong hội trường sáng trưng, tiếng người huyên náo. Trần Vãn Thăng - chủ nhân buổi tiệc vẫn chưa xuất hiện, chỉ có thư ký Giang đang đeo tai nghe quản lý tất cả mọi chuyện. Tiêu Ái Nguyệt đơn giản chào một tiếng, Giang tiểu thư nhìn lại cô, vừa nói chuyện vừa dẫn cô đi về đám người đang đứng phía bên trái.

Nơi này chỉ có một mình Tiêu Ái Nguyệt là nữ, chuyện xưa tái diễn nhưng Tiêu Ái Nguyệt bình tĩnh hơn lúc ở thành phố H rất nhiều, cô giống như khách tham quan ở vườn bách thú đang xem mấy con khỉ đột. Cô đứng giữa ba người đàn ông, bối rối mỉm cười, giơ ly rượu dạo qua một vòng, "Tôi kính mọi người một ly, đừng khách khí."

Mấy gã đàn ông trao đổi ánh mắt một chút, sau đó nể mặt đáp lễ một ly rượu. Cử chỉ của Tiêu Ái Nguyệt rất tự nhiên và hào phóng, cô yên lặng đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng lại chen vào vài câu. Cô cũng nhanh chóng phát hiện mấy người này đều quen biết nhau, đồng thời họ đều là nhân viên phòng sales ở công ty của Trần Vãn Thăng. Họ trao đổi danh thiếp với Tiêu Ái Nguyệt rồi dần tách ra đi tiếp đón khách khác.

Tiêu Ái Nguyệt quyết định đi theo một người phó quản lý để 'vuốt mông ngựa' hết anh này đến anh nọ. Gã đàn ông nghe thuận tai, trong lòng cũng rất vui vẻ dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi phát danh thiếp khắp nơi. Sau khi ở hội trường nói chuyện hơn nửa giờ, gã đàn ông kia bị rượu lên não, bàn tay tự nhiên xoa lên eo của Tiêu Ái Nguyệt, mặt như sắp dính vào tai cô, động tác thoạt nhìn hết sức thân mật, "Tiểu Tiêu, sao trước đây tôi chưa từng gặp qua cô nhỉ?"

Tiêu Ái Nguyệt biến sắc, nụ cười nghề nghiệp cứng ngắc hơn phân nửa, "Làm sao mấy đứa loi choi chúng tôi có thể lọt vào mắt nhân vật lớn như anh được chứ?"

Gã được cô khen đến sướng rơn người nên cũng tự động bỏ qua sự né tránh của cô, "Thật sao? Ha ha ha."

"Tiểu Tiêu."

Giọng nói cách đó không xa truyền đến, Tiêu Ái Nguyệt phản xạ ngẩng đầu lại, nhìn thấy Quý Văn Việt đang mặc một bộ lễ phục màu trắng đứng ở phía đối diện, phong thái mê người, trong tay đối phương còn cầm một ly rượu, động tác ưu nhã lại đoan trang, thiết thực làm Tiêu Ái Nguyệt kinh diễm một phen, "Tổng giám đốc Quý."

Quý Văn Việt đánh eo nhỏ đi tới, cô nhìn cánh tay gã đàn ông đang để trên người Tiêu Ái Nguyệt rồi cười một tiếng, "Ngại quá, cho tôi mượn người này một chút nhé!"

Gã đàn ông nhất thời bị nụ cười kia làm giật mình. Quý Văn Việt không thèm để ý đến ánh nhìn của gã, cô kéo tay Tiêu Ái Nguyệt đi qua bên khác, "Tôi thật bất ngờ khi gặp cô ở chỗ này."

"Ồ?" Tiêu Ái Nguyệt bị động tác của cô làm cho đờ ra, "Tôi cũng có chút ngạc nhiên."

Quý Văn Việt đã nhìn ra đối phương đang bất an, cô nhanh chóng uống hết ly rượu đỏ trong tay, sau đó đi ra giữa đám đông đang khiêu vũ mới buông tay Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, đừng tốn thời gian với mấy kẻ không đáng."

"Cái gì mà không đáng?" Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng hỏi, "Tôi có thể học ở đây rất nhiều điều hay."

"Cô không phải đến đây học, Tiểu Tiêu, cô đã bỏ ngày nghỉ của mình để tới đây nên hãy nghiêm túc sử dụng nó." Âm nhạc ngừng lại, bầu không khí phút chốc trở nên kỳ quái. Mọi người ngừng khiêu vũ, rất ăn ý đưa mắt nhìn về cửa chính. Quý Văn Việt cũng tùy ý nhìn qua một chút rồi lại quay đầu trả lời cực nhanh, "Chúng ta đều rất thực tế, người mang lại lợi ích cho cô mới là bạn của cô, đừng đi nịnh bợ kẻ khác, đừng vì hạt vừng trước mắt mà ném đi hạt dưa, cũng đừng quên bản thân là ai."

Tiêu Ái Nguyệt như có điều suy nghĩ, gật đầu, "Tôi hiểu."

Nữ chủ nhân khiến vạn người ngước nhìn đã đến rồi. Trần Vãn Thăng mặc một bộ váy dài màu tím bước vào. Quý Văn Việt nhìn người phụ nữ bên cạnh hồi lâu mới lên tiếng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Gần đây tổng giám đốc Từ có chuyện gì sao?"

"Không có." Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu hỏi ngược lại, "Chị cảm thấy chị ấy có chuyện gì sao?"

"Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi thấy em ấy xin phép nghỉ." Quý Văn Việt cười cười, trong lời nói mang theo tự giễu, "Không ngờ trước khi em ấy rời khỏi công ty, tôi còn có thể nhìn thấy em ấy phá lệ một lần."

Tiêu Ái Nguyệt không nói tiếp nữa, cô cúi đầu hít thở sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, trước mặt đã có thêm một người phụ nữ. Tiêu Ái Nguyệt đã gặp qua người này, chỉ là lần trước không tiếp xúc gần đến vậy. Thân hình của người đó thon cao mà tinh tế, da thịt trắng noãn giống như chưa từng bị ánh mặt trời chiếu qua. Thật sự không thể đoán ra chiều cao thật sự của đối phương, nhưng cô ta mang giày cao gót đứng bên cạnh Quý Văn Việt cũng không cao hơn bao nhiêu?

Mỹ mạo của người này không cần nói cũng biết, vừa nhìn sơ thôi, không thể nghi ngờ là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay. Cô ta đứng trước mặt Tiêu Ái Nguyệt, khí chất như sương khiến cô không dám tới gần. Quý Văn Việt dường như cũng có cảm giác giống Tiêu Ái Nguyệt nhưng không biểu hiệu ra mặt, chủ động chào hỏi, "Đổng sự Tần hôm nay đặc biệt từ Bắc Kinh chạy tới, vừa nãy nhìn thấy chị đứng bên cạnh đổng sự Trần, tôi còn tưởng rằng bản thân hoa mắt."

Đổng sự Tần mở miệng không hề có khí phách nữ vương như Tiêu Ái Nguyệt tưởng tượng, cô cung kính ra dấu với Quý Văn Việt, lạnh nhạt xin ý kiến, "Tổng giám đốc Quý, có thể trò chuyện vài câu được không?"

Quý Văn Việt không chút nghĩ ngợi đồng ý đề nghị của người kia. Sau khi hai người một trước một sau rời khỏi, thư ký của Trần Vãn Thăng liền tìm tới dẫn Tiêu Ái Nguyệt đi gặp Trần Vãn Thăng.

Trong căn phòng xa hoa, Trần Vãn Thăng đang nhắm mắt nằm im trên sofa, tay xoay xoay hai viên hạch đào. Giang tiểu thư cúi xuống thì thầm vài câu bên tai, Trần Vãn Thăng hơi hé mắt, chỉ vào Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu muốn mở rộng quan hệ, cô mang em ấy đi gặp mấy người kia đi, bên ngoài ồn quá, tôi muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, khi nào lão Khổng tới thì báo cho tôi biết."

"Vâng, đổng sự Trần, tôi sẽ bảo họ lưu ý."

Giang tiểu thư theo Trần Vãn Thăng đã lâu, theo một ý nghĩa nào đó cũng là người của Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt đi theo sau lưng cô, giá trị bản thân bỗng nhiên lập tức tăng cao, tựa như trở thành một người mới, chạm tay vào có thể bị bỏng, ai cũng khách sáo chào cô vài câu.

Giang tiểu thư nửa buổi tối không có chuyện làm nên liền dẫn theo Tiêu Ái Nguyệt giới thiệu khắp nơi, nói cô là bạn của Trần Vãn Thăng, hy vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn. Tiêu Ái Nguyệt cũng rất cơ trí níu kéo được không ít mối quan hệ, cô nhớ kỹ lời của Quý Văn Việt đã nói, rượu cũng uống không ít, vừa cảm thấy chóng mặt liền nhanh chóng đi vào thang máy lên tầng cao nhất sắp xếp lại mấy trăm tấm danh thiếp đã nhận được đêm nay.

Hơn mười giờ, gió sân thượng rất lớn, Tiêu Ái Nguyệt mặc lễ phục dạ hội bị gió thổi đến đứng cũng không vững. Cô ngồi xổm trong góc móc danh thiếp ra, nhớ lại ánh mắt và lời của Giang tiểu thư 'nếu tôi chớp mắt với cô thì người khách này rất quan trọng, cô đừng vứt danh thiếp đi.'

Nhưng mà mắt của cô ta nháy quá thường xuyên, Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười cầm hai cọc danh thiếp thật dày, khi cô từng bước tìm được mấy tấm quan trọng liền nghe được thang máy 'đinh' một tiếng.

Lúc này còn ai đi lên sân thượng làm gì?

Tiêu Ái Nguyệt trốn vào trong góc, âm thanh từ cửa thang truyền đến ngày càng gần, người này chắc hẳn đang mang giày cao gót không dưới ba cm. Tiêu Ái Nguyệt nín thở, lặng lẽ dò đầu ra ngoài, không ngờ lại đụng trúng mặt của người bên ngoài.

"Chị Tiêu."

Tiêu Ái Nguyệt thấy rõ mặt của đối phương mới lập tức nhẹ nhàng thở ra, "Tiểu Mạnh, sao em lại ở đây?"

Mạnh Niệm Sanh bưng một cái ly vẫn còn bốc khói đi về phía Tiêu Ái Nguyệt, vừa giải thích vừa nói, "Tôi đã sớm để ý đến chị, nhưng thấy chị bận quá nên không dám đi qua chào hỏi. Tôi thấy chị uống rất nhiều nên đã rót cho chị ly trà, nhưng vừa quay đầu đã không thấy chị đâu, hỏi nhân viên ở cửa thang máy mới biết chị đã lên sân thượng. Chị Tiêu, chị không sao chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt ớn lạnh toàn thân, lạnh đến mức nước mũi cũng chảy ra, "Không sao, tôi đang làm việc, sắp xong rồi."

"Sao không về nhà rồi làm?" Đêm hôm khuya khoắt còn mặc lễ phục hở hang trốn trên sân thượng làm việc, Mạnh Niệm Sanh hoàn toàn bó tay với hành vi này, "Chị đang gấp lắm sao?"

"Tôi sợ quên á, nếu không hiểu thì lát nữa còn có thể xuống dưới hỏi lại lần nữa, tiệc chưa tàn mà, trở về gấp gáp lại phải nợ thêm ân tình." Tiêu Ái Nguyệt uống từng ngụm lớn trong ly trà nóng, run rẩy hỏi, "Sao em lại ở đây?"

"Tôi cũng vì công việc." Mạnh Niệm Sanh nghĩ nghĩ rồi chen lên trên, sau đó duỗi tay cầm một tấm danh thiếp, "Tôi còn tưởng chị định nghỉ việc, lần trước chị đã nói đùa với Ninh Ninh làm tôi suýt tưởng là thật."

"Trước kia thật sự đã từng nghĩ vậy."

"Vậy bây giờ thì sao?" Mạnh Niệm Sanh lật xem từng tấm danh thiếp, giọng cô rất nhẹ, nói chuyện chậm rãi khiến người ta có cảm giác rất dễ chịu, "Không mở tiệm nữa? Sao lại thay đổi chủ ý?"

"Bởi vì muốn trở thành một người để người yêu có thể dựa vào." Tiêu Ái Nguyệt trầm thấp mỉm cười, tiếng cười kia như bị ai bóp cổ vang lên giữa đêm an tĩnh nghe vô cùng quỷ dị, "Bởi vì không muốn trở thành phế nhân chỉ có mấy chục đồng tiền lương, bởi vì ghét sự bất lực của bản thân, bởi vì không có cách nào khống chế được mọi chuyện, bởi vì không thể bảo vệ được người mình yêu, cũng không bảo vệ được bản thân. Trước kia, chị ấy thường xuyên nói với tôi là tiền rất quan trọng, khi đó, tôi còn cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất, nhưng bây giờ... không có tiền, tôi sẽ không vui."

"Chị Tiêu." Cảm nhận được nội tâm buồn khổ của đối phương, Mạnh Niệm Sanh cắn môi dưới, dịu dàng chỉ dẫn, "Mỗi lần gặp chị, chị đều rất vui vẻ, sự lạc quan của chị có thể truyền cho người bên cạnh, nhưng đừng để nó trở thành gánh nặng, ai cũng có cảm xúc, chị có thể tâm sự với tôi, tôi là bạn của chị, chị có thể tin tưởng tôi."

Mạnh Niệm Sanh không phải là người thích nói lý lẽ, cô là người rất biết lắng nghe. Giờ này khắc này, dù là ly trà nóng đầy ắp quan tâm hay nhiệt độ trong cơ thể mỏng manh kia đều khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm động, nhưng bí mật nói ra sẽ không còn là bí mật nữa, cô vẫn còn lý trí, bèn lắc đầu, "Tôi nói không được."

Mạnh Niệm Sanh cũng không ép buộc cô, "Nếu chị muốn nói, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, vậy bây giờ tôi có thể giúp chị giải quyết đống danh thiếp này không?"

"Có thể, tối nay tôi còn phải ra sân bay nữa, ba giờ sáng bay rồi, là chuyến bay cuối cùng, nhất định phải đuổi kịp." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên cùng người kia đổi vị trí, "Em ngồi bên trong đi, bên ngoài gió lớn lắm."

Hai người vùi đầu làm việc, Mạnh Niệm Sanh đúng là giúp cô không ít, sau khi chỉnh lý xong mọi thứ, Tiêu Ái Nguyệt có chút áy náy, khách khí nói, "Lãng phí nhiều thời gian của em quá."

Mạnh Niệm Sanh tê chân, phải nắm tay Tiêu Ái Nguyệt mới đứng lên được, "Chị Tiêu, đã trễ như vậy rồi, hay là ngày mai hãy ra sân bay?"

"Không được." Tiêu Ái Nguyệt từ chối hảo ý của đối phương, lo lắng nói, "Để Tình Tình ở đó một mình, tôi không yên lòng."

Không biết Mạnh Niệm Sanh nghĩ đến điều gì, muốn nói lại thôi, "Chị Tiêu, lần trước tôi cùng Ninh Ninh qua nhà chị đón hai con mèo, lúc đi có tiện tay mang rác ra ngoài, sau đó con mèo đã cào nát túi rác trong thang máy, Ninh Ninh phát hiện đĩa CD ở bên trong, cậu ấy còn tưởng là phim nhưng nội dung trong đó..."

"Tôi không muốn biết." Tiêu Ái Nguyệt lập tức cắt ngang lời người nọ. Cô giang hai cánh tay đón gió rồi duỗi lưng một cái, thoải mái nở nụ cười, "Tôi có thử đoán qua, nhất định cũng đã đoán được. Nếu không phải là chuyện hay ho thì nói ra cũng chẳng có ý nghĩa, ngay cả cảm giác đơn giản khi làm người cũng không có ý nghĩa. Nhà tôi tin vào Chúa nên từ nhỏ tôi đã sợ Địa Ngục, nhưng nếu có ai đó muốn kéo bạn gái của tôi vào Địa Ngục, tôi sẽ liều mạng nhảy xuống cùng chị ấy đấu tranh đến cùng. Tôi không yếu đuối, một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành người có thể bảo vệ cho chị ấy, bây giờ đối với tôi mà nói, quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai. Tôi ghét bí mật, nhưng vì chị ấy, tôi nguyện cả đời giả vờ như không biết gì hết. Chị ấy muốn gì, tôi đều cho tất thảy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.