Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 113: Cơ hội




Lương một tháng 167 đồng cách đây ba mươi năm có thể sẽ làm cho người ta mừng đến phát điên nhưng xin nhớ một điều, bây giờ là năm 2014, 167 đồng có thể làm gì? Ngay cả một bữa tối cũng không ăn đủ.

Vương Tự Phát là người hiền lành nên không chế giễu Tiêu Ái Nguyệt như những người khác, sau khi nhận được 167 đồng lương cũng không ảnh hưởng nhiều đến vấn đề tiền bạc lắm, thứ khiến cô không thể đỡ nổi chính là sự nhục nhã.

Câu nói 'công ty không nuôi phế nhân' cứ lặp đi lặp lại bên tai cô, quy định không có lương cố định này bắt đầu từ lúc nào vậy? Hình như chỉ nhằm vào phòng sales? Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt hết sức khó coi, Vương Tự Phát tốt tính mang danh thiếp nhét vào trong túi xách của cô rồi dặn dò, "Danh thiếp phải mang theo trong người, mỗi lần chúng ta phát ra ngoài một tấm chính là một cơ hội."

Chồng danh thiếp này là do Quý Văn Việt giúp cô in, cô luôn đặt ở trên bàn làm việc và chưa hề động qua. Kinh doanh chính là quan hệ và buôn bán, nhân viên sales hơn nhau ở tài ăn nói và tài nguyên.

Danh hiệu của Tiêu Ái Nguyệt trên danh thiếp là phó quản lý phòng sales như bao đồng nghiệp cùng phòng, kỳ thật nó cũng chẳng có ý nghĩa gì, có thể hù dọa một số ít người. Danh hiệu của Vương Tự Phát là quản lý, đẳng cấp cao hơn Tiêu Ái Nguyệt một chút, thời điểm đi gặp khách hàng sẽ càng chủ động hơn. Gã mang cô đến một công ty gia công với quy mô khá nhỏ, nhu cầu nhất định cũng không lớn. Vương Tự Phát rất dụng tâm, cho dù đối mặt với những người không bằng lãnh đạo, gã vẫn nhẫn nại giới thiệu sản phẩm công ty cho từng người một.

Chạy xe lòng vòng cho tới trưa, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa phát được một tấm danh thiếp nào, ngược lại chỉ toàn nhận được những ánh mắt trợn trắng như thể họ không phải chào hàng mà là đến xin cơm.

Thái độ của Vương Tự Phát rất lạc quan do đã sớm quen với đãi ngộ bất thiện này, gã dẫn Tiêu Ái Nguyệt đến MacDonald ăn cơm trưa, sau khi cắn một cuộn thịt gà trong miệng mới mơ hồ hỏi cô, "Tiểu Tiêu, sáng nay cô có thu hoạch gì không?"

Tâm tình không tốt của Tiêu Ái Nguyệt trộn lẫn vào trong chén sốt, "Làm kinh doanh thật không dễ dàng."

"Ha ha, nói dễ thì dễ, nói không dễ thì là không dễ." Vương Tự Phát uống một ngụm nước chanh, xoay tay hầm hè nói, "Cô đó, vừa tiếp xúc với công việc nên sẽ cảm thấy như vậy, người mới bắt đầu bước đi đều đi rất chậm, đừng bị chuyện lúc sáng ảnh hưởng, giữ vững tinh thần, chiều nay chúng ta còn mười mấy nhà phải chạy đó."

"Quản lý, anh chạy tới chạy lui cả ngày như vậy có thể thành công được bao nhiêu?" Tiêu Ái Nguyệt buông muỗng xuống, ngẩng đầu tò mò hỏi, "Chỉ là vài công ty nhỏ, nếu người ta có thái độ tốt thì không nói làm gì, nếu thái độ không tốt, chẳng những không đặt hàng mà còn ngại cái này cái kia. Anh cứ chạy như vầy mỗi ngày, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Cỡ hai mươi ba ngàn tệ." Vương Tự Phát cẩn thận suy nghĩ một chút, "Lúc tôi mới làm cũng giống như cô thôi, đơn hàng gì cũng chẳng có, tôi không có mối quan hệ, cũng không giống mấy người như Trình Quân Khôn, sau đó tôi tìm tổng giám đốc Quý để nói chuyện, cô ấy nói mỗi người đều có mỗi cách khác nhau, 'tung lưới lớn để vớt cá con' chính là cách của tôi, dù sao cũng tốt hơn cô chỉ biết ngồi lười ở công ty, ngay cả lưới cũng chả thèm quẳng? Tiểu Tiêu, làm người không nên quá táo bạo, từng bước mà làm cho đến nơi đến chốn mới có thể học được kinh nghiệm, làm bản thân phong phú hơn."

"Hai mươi ba ngàn? Anh làm nhiều năm như vậy mới được hai mươi ba ngàn, vậy tôi phải làm bao lâu?" Khó trách gã lại dứt khoát đồng ý với Quý Văn Việt sẽ giới thiệu khách hàng cho Tiêu Ái Nguyệt, hóa ra chính là kiểu khách hàng nhỏ lẻ, kim ngạch nhỏ nên gã cũng không để ý. Cô dựa lưng vào ghế nhựa, tràn ngập mong đợi hỏi gã, "Quản lý, vậy anh cảm thấy nếu tôi và anh cứ chạy như vầy thì lương tháng sau sẽ được bao nhiêu?"

"Dù sao cũng nhiều hơn tháng này." Mặc dù không chế giễu Tiêu Ái Nguyệt nhưng nói đến chuyện này, Vương Tự Phát vẫn không nhịn được cười, "Tiểu Tiêu, cô không nên bị lời đồn đãi vớ vẩn nhiễu loạn tiết tấu, chờ tổng giám đốc Quý trở về, cô gặp cô ấy nói chuyện thử, để cô ấy giới thiệu cho cô vài người khách lớn. Cỡ thân phận như tổng giám đốc Quý giới thiệu, khách hàng chắc chắn sẽ không quá tệ, cam đoan tháng sau cô sẽ không bị những người kia cười, hoặc là mấy tháng nữa có một buổi triển lãm có không ít khách hàng tiềm năng tham gia."

"Để xem sao đã." Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy tiền đồ thật xa vời, cảm xúc tuột xuống thấp, ngay cả nói chuyện cũng không muốn, "Đúng là đáng đời tôi lắm, không có năng lực sẽ bị đào thải."

Dù là tình cảm hay công việc, chỉ những kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn, Từ Phóng Tình chắc hẳn đã sớm biết chuyện tiền lương rồi, nếu không thì mấy ngày nay chị ấy sẽ không liên tục đề cập đến việc từ chức trước mặt Tiêu Ái Nguyệt. Bạn gái của mình bị người ta mắng là đồ phế thải, Từ Phóng Tình lại hiếu thắng như thế, chắc chắn sẽ khó chịu hơn cô rất nhiều.

Tiêu Ái Nguyệt đã từng nói muốn cho đối phương hạnh phúc nhưng cô chẳng những không giúp được Từ Phóng Tình, thậm chí còn ở sau lưng kéo níu tay níu chân, mọi thứ đều do tính cách thích an nhàn của Tiêu Ái Nguyệt suốt ba mươi năm qua. Hôm nay, cô đột nhiên cảm giác được sự mệt mỏi.

Tình huống buổi chiều không khác buổi trưa cho lắm, Tiêu Ái Nguyệt rốt cục đã phát được tấm danh thiếp đầu tiên trong đời, một gã đàn ông có đôi mắt buồn nôn đầy bong bóng cá đánh giá cô, sau đó cười hỏi Vương Tự Phát, "Lão Vương, công ty của các anh mới tuyển cô gái này đó hả?"

"Tiểu Tiêu là người mới." Vương Tự Phát quen biết với gã này, sau khi tan việc, gã mới lôi kéo Tiêu Ái Nguyệt ra cổng công ty, "Ông Dương, tan tầm chưa? Đêm nay tôi mời khách, nói chuyện về đơn hàng một chút nhé."

Ông Dương tên đầy đủ là Dương Bạch, ngoại hiệu Bạch Bản, là quản lý phòng mua hàng chi nhánh của công ty xuất khẩu, gã nghe Vương Tự Phát nói rõ nguyên nhân liền lắc đầu cự tuyệt, "Ông Vương, công ty của chúng tôi không dùng sản phẩm của bên anh nhiều, bình thường chỉ xài vài phụ kiện linh tinh, mấy vật liệu này bán đầy ngoài thị trường, được rồi, tính vậy đi ha."

"Anh thấy đó, Tiểu Tiêu là người mới, anh không cho tôi mặt mũi thì cũng nên nể mặt Tiểu Tiêu một chút chứ." Vương Tự Phát kéo Tiêu Ái Nguyệt ra trước mặt gã, "Tiểu Tiêu mới đến đây lần đầu, ông Dương, Tiểu Tiêu còn trẻ như vậy, da mặt cũng mỏng, nể mặt cô ấy chút đi."

Người Trung Quốc thích mặt mũi, thích sĩ diện, Dương Bạch Bản nghiêng miệng nở nụ cười hỏi lại Vương Tự Phát, "Tôi tại sao phải cho cô ta mặt mũi?" Sau khi nói xong, gã móc danh thiếp của Tiêu Ái Nguyệt từ trong túi áo vest ra, "Cho anh chút sĩ diện mà anh cứ nhất định phải xé rách, Ông Vương, công ty của chúng tôi không cần anh, đi đi, đừng đến nữa."

Cái này có khác gì đuổi kẻ lang thang? Vương Tự Phát da mặt dày nên chỉ cười rời ra khỏi cổng, gã hỏi Tiêu Ái Nguyệt có muốn đi gặp công ty khác không?

Tiêu Ái Nguyệt lắc đầu nói cô muốn tan việc.

Đêm nay, Từ Phóng Tình khao Tiêu Ái Nguyệt đi ăn sushi, lúc nhận được tin nhắn của chị ấy, cô vẫn còn chen chút như thịt hộp ở trên tàu điện ngầm. Hiếm khi Từ Phóng Tình có thời gian mời cô ăn cơm, làm cả ngày dài mất mát của cô bỗng nhiên biến mất. Cô sửa sang lại trang phục của mình, sau đó ngồi ở quán cà phê dưới công ty chờ Từ Phóng Tình xuống.

Khái niệm về thời gian của Từ Phóng Tình tương đối mạnh, khi cà phê vừa mới lên bàn thì cô đã lập tức xuất hiện ở cổng. Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp uống ngụm nào đã xách túi chạy tới trước mặt người yêu, "Tình Tình, chị xuống tới rồi hả."

Hôm nay, Từ Phóng Tình ăn mặc không khác ngày thường là mấy, cô khoác một chiếc áo vest xanh đậm kinh điển, phía dưới là váy liền thân, đôi boot màu nâu cao chừng 4 cm. Cô vốn cao hơn Tiêu Ái Nguyệt nên khi đứng tại cửa ra vào đã che khuất mất nhân viên phục vụ cao 160 cm ở phía sau, "Tiêu Ái Nguyệt, em làm xong rồi?"

"Ừm." Tiêu Ái Nguyệt đã làm ở thành phố H nhiều năm cũng chưa từng nghiên cứu chuyện phối quần áo, mỗi khi đến mùa đông, ngày nào cô cũng mang áo lông đi làm, bên trong thì cái nào sạch thì mặc cái đó. Từ Phóng Tình luôn chú ý chuyện này nên đâu cho phép cô xuất hiện trước mặt người ngoài với dung nhan bê bối, cách ăn mặc của cô đều do Từ Phóng Tình giúp cô phối, bên trong áo khoác dài màu xám cũng không hiện rõ dáng người, có lẽ là có liên quan đến chuyện béo của cô chăng? Từ Phóng Tình lựa chọn trang phục bên trong cho cô là một chiếc áo len cổ lọ màu đen, màu này mang lại hiệu quả thị giác rất cao. Bản thân Tiêu Ái Nguyệt không có tài trí nhưng quả thực lại khiến cho hai mắt của người ta tỏa sáng, "Tình Tình, vì sao hôm nay chị lại mời em ăn cơm?"

Xe ngừng dưới một nhà hàng Nhật Bản, Tiêu Ái Nguyệt dùng tư thế ngồi của người Nhật, quỳ gối đối diện với Từ Phóng Tình, cười híp mắt, "Em vui lắm, chúng ta đã lâu chưa ăn cơm chung với nhau, chị đã làm xong hết công việc hôm nay rồi sao?"

Từ Phóng Tình đoan chính ngồi ở phía đối diện, cô ngẩng đầu nhìn tư thế vặn vẹo của người kia liền nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, em ngồi kiểu này không thấy mệt sao?"

Hơi mệt đó, sau khi Tiêu Ái Nguyệt vào cửa liền nhìn thấy khách đều ngồi như vậy nên cũng 'nhập gia tùy tục' theo kịp tiết tấu, "Em thấy mấy người kia đều ngồi như thế này."

"Họ là họ." Từ Phóng Tình lấy một bình rượu đổ đầy vào ly rồi thuận tay đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Ngồi xuống uống rượu giúp tôi đi."

Tiêu Ái Nguyệt được cưng chiều mà cảm thấy hoảng sợ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, "Tình Tình, bình thường chị đều không cho em uống rượu." Tuy là nói như vậy nhưng hai tay lại tiếp nhận ly rượu rồi uống ừng ực, "Oa."

Từ Phóng Tình uống rượu tương đối chậm, Tiêu Ái Nguyệt thì uống lớn ăn nhiều nên tốc độ của người kia căn bản được tính như rùa. Cô ngồi nghiêng ở trên đệm, thẳng chân khoác lên đùi Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay, lúc nhận được tiền lương, em có suy nghĩ gì?"

Tiêu Ái Nguyệt đang cắn lát cá sống tức thì dừng lại, cô đã sớm biết Từ Phóng Tình sẽ không đơn giản nhín chút thời gian ăn cơm với cô. Chị ấy bận rộn như vậy, hầu như chưa từng tan ca đúng giờ, chị ấy lại chuẩn bị khuyên cô nghỉ việc ở nhà chăm con sao?

"Thì chỉ có vậy thôi, chẳng có gì to tát." Sự thật vốn nghĩ đã quên thật ra vẫn chưa thể quên, nó chỉ là được cất ở một góc nào đó, một khi chạm đến sẽ hồi tưởng lại còn chua xót hơn trước đó, "Cày cấy bao nhiêu thì thu hoạch bấy nhiêu, chẳng phải thế giới này đều như vậy sao?"

"Vậy thì tốt." Từ Phóng Tình vô cảm nhìn thẳng mặt đối phương rồi khẽ gật đầu, "Xem ra em không cần tôi an ủi."

Cái quỷ gì vậy? Từ Phóng Tình sẽ an ủi người ta sao? Chị ấy chưa làm người ta tức chết đã tốt lắm rồi. Tiêu Ái Nguyệt uống rượu, trong lòng âm thầm phỉ nhổ, không ngờ Từ Phóng Tình như nghe được tiếng lòng của cô, lại tăng thêm một câu, "Vừa đúng lúc tôi cũng không muốn an ủi em."

Tiêu Ái Nguyệt phun hết ngụm rượu ra ngoài, hết sức vui vẻ nở nụ cười, "Ha ha ha, em đã nói rồi."

Gương mặt tươi cười lập tức cứng lại, Từ Phóng Tình nhanh chóng tới gần đưa tay ôm vai đối phương.

Vẻ mặt tươi cười của Tiêu Ái Nguyệt hóa thành cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng hỏi, "Tình Tình, còn chị thì sao?"

Từ Phóng Tình đưa mũi hít hà cổ cô như một chú chó nhỏ tìm kiếm mùi vị quen thuộc, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng áp lực, em muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em."

Với tình huống hiện tại, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy người thật sự bị kích thích không phải là cô mà chính là Từ Phóng Tình, cô đưa tay ôm lấy thân thể của người yêu rồi dịu dàng trả lời, "Em không sao, Tình Tình, em không sao, chị thế nào? Đừng có không vui nha."

Từ Phóng Tình không trả lời, cô vốn là như thế, dù có chuyện động trời xảy ra cũng sẽ không nói ra để người ta phải lo lắng, nhưng cô lại là người đứng ra bênh vực khi Tiêu Ái Nguyệt bị ăn hiếp dù chỉ một chút. Vậy mà hôm nay cô lại chẳng thể giúp, song người khó chịu không phải Tiêu Ái Nguyệt mà chính là cô.

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác trong lòng chua chát khó chịu bèn trốn vào toilet nhìn bóng mình trong gương rồi lên tiếng mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, mày có chút lòng cầu tiến được không?"

Lời này là mắng thay Từ Phóng Tình, nếu hôm nay chị ấy cũng mắng cô giống như lúc trước, sau đó cường thế yêu cầu cô nghỉ việc thì cô sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ, nhưng Từ Phóng Tình không làm vậy, chị ấy không hề trách cứ Tiêu Ái Nguyệt, chỉ sờ xoa đầu cô rồi nói 'em muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em'.

Tiêu Ái Nguyệt còn có thể nói gì?

Cô có tài đức gì mà lại có thể có được người yêu như thế, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt đã chịu đối mặt với sự thật là 'mình yếu ớt đến cùng cực'. Cô lấy điện thoại ra xóa bỏ tin nhắn chưa gửi kia đi rồi đơn giản trả lời một câu, 'Chị Thăng, ngày mai tôi có thời gian.'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.