Tiểu Trương đang tận tụy diễn vai người câm mắt điếc tai ngơ đối với sự thân mật của hai người ở đằng sau xe, nghe Tiêu Ái Nguyệt mở miệng nói chuyện, gã lập tức tấp xe vào ven đường.
Tiêu Ái Nguyệt vội vã nhảy xuống xe, chạy vào con đường sáng đèn, cô thăm dò nhìn quanh một hồi rồi bước vào một cửa hàng chuyên bán đồ phục vụ tình thú, sau đó hạ giọng hỏi cô nhân viên tóc vàng, "Này này, người đẹp, chỗ của cô có bán femdom (*) không?"
(*) Femdom: bao cao su ngón tay.
Chủ tiệm lấy ra mấy loại bao có nhãn hiệu khác nhau, Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương cầm một hộp đắt tiền nhất, cô lau mồ hôi trên mặt rồi thở hồng hộc chạy về xe.
Từ Phóng Tình vẫn xụi lơ ngồi ở hàng sau, nhìn thấy người kia về đến liền đưa tay ôm lấy cổ của đối phương, "Tới đây."
Cô rất thích chỉ huy Tiêu Ái Nguyệt, mắt luôn dõi theo bóng hình của người yêu mọi lúc mọi nơi.
Tiêu Ái Nguyệt có tật giật mình mở túi đồ ra cho cô nhìn, sau đó căng thẳng quan sát sắc mặt của cô, "Loại này được không?"
Tiêu Ái Nguyệt đã bỏ làm chuyện này rất nhiều năm, lúc trước cùng với Đổng Tiểu Hạ cũng không hề dùng qua bao cao su nên trong lúc nhất thời không biết làm sao để Từ Phóng Tình hài lòng.
Thấy đối phương không nói gì, cô càng thêm hoang mang lo sợ, "Em...!em...!hay là em mang đi đổi cái khác?"
Xe đừng ở dưới chung cư, Từ Phóng Tình kéo tay cô xuống xe, một tay khác sờ vào đồ trong túi rồi lấy ra vứt vào thùng rác bên góc tường, "Chúng ta không cần cái này."
Dứt khoát! Nhanh chóng! Tiêu Ái Nguyệt thật muốn vỗ tay khen hay! Sau khi hai người trở về phòng, Từ Phóng Tình đi tắm trước, Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ đi cắt móng tay, móng tay, móng tay, móng tay!
Trái tim cô đập thật nhanh, cảm xúc mãnh liệt tăng theo cấp số nhân, cách một cánh cửa phòng tắm cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của phụ nữ, tính ra thì thật sự đây là lần đầu tiên chị ấy nghiêm túc yêu cầu làm tình.
Tiêu Ái Nguyệt đã mài một kiếm suốt mười năm, nay kiếm đã hắc hắc tỏa sáng chỉ chờ người rút ra khỏi vỏ.
Từ Phóng Tình chỉ hơi say chứ không say mèm, lần trước cũng thế, mỗi khi say rượu, chị ấy sẽ lập tức thay đổi, sẽ dính người và thích nũng nịu, nhưng sau khi tắm xong liền trở mặt nghiêm túc như cô giám thị gác thi đại học.
Tiêu Ái Nguyệt sợ đối phương tắm xong sẽ lật lọng, hai tay nắm chặt núm cửa, suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên đối mặt với tình cảnh kia như thế nào.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, lần này Từ Phóng Tình sẽ lật đổ mong chờ của cô sao? Tiêu Ái Nguyệt muốn mở miệng hỏi nhưng khi thấy Từ Phóng Tình im lặng leo lên giường, nội tâm bất ổn cực kì thấp thỏm đã thôi thúc cô lấy hết dũng khí lên tiếng hỏi, "Em đi tắm đó nha?"
"Không phải vậy thì sao?" Hay trong phòng tắm thật sự có Doraemon? Chưa đầy nửa tiếng, người phụ nữ kiều mị vừa trên xe lúc nãy trong nháy mắt đã không thấy đâu.
Từ Phóng Tình dựa lưng vào gối đầu, vô cùng tỉnh táo hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, chẳng lẽ em cần tôi dạy phải tắm rửa như thế nào sao?"
Đã rất muộn rồi, cũng may ngày mai không cần đi làm.
Tắm rửa xong, Tiêu Ái Nguyệt vừa suy nghĩ lung tung, vừa lộc cộc chạy về phòng ngủ, nhào tới trên giường, sau đó hôn chụt chụt chụt lên mặt Từ Phóng Tình, "Chúng ta tắt đèn nha?"
Tắt đèn làm tình sẽ làm giảm đi rất nhiều vui thú, Từ Phóng Tình nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang lo lắng tôi thấy mặt em quá rõ sẽ đá em xuống giường hửm?"
Tiêu Ái Nguyệt cười ha ha hai tiếng, cũng không tức giận, trêu chọc nói, "Đúng vậy, em sẽ biến thân thành Đại Ma Vương."
Khi người và người tương tác với nhau, hòa hợp nhất không phải là ngôn ngữ mà chính là hành động, thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh bằng một bữa cơm ấm áp giữa đêm đông.
Tiêu Ái Nguyệt quỳ trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó khẽ vươn tay dịu dàng vuốt ve thân thể đối phương.
Thời gian dần trôi, hai người rút ngắn khoảng cách thân mật, Tiêu Ái Nguyệt chủ động đưa đôi môi ra, thân thể hơi nghiêng về phía trước đè lên người của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị Tình Tình, người chị thơm quá."
Tán tỉnh mập mờ mang theo ám chỉ tức khắc nhóm lên ngọn lửa giữa hai người.
Làn da ấm nóng, mịn màng của Từ Phóng Tình đem đến xúc cảm cực kì dễ chịu, còn mềm mượt hơn cả tơ lụa, thoải mái đến mức khiến Tiêu Ái Nguyệt phải thở dài, "Da thịt như băng tuyết, yểu điệu như xử nữ."
Từ Phóng Tình khẽ cười một tiếng, ngón tay chậm rãi xoa lên bờ môi của người yêu, "Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi nghe, em là nhà thơ hay là nhà nước (*)?"
(*) Thi nhân hay thấp nhân: chỗ này Từ Phóng Tình chơi chữ, thi nhân là thi sĩ (người làm thơ), thấp nhân là người bị làm ướt...!Ý là trêu chọc Tiêu Ái Nguyệt ướt đó.
"Em là..." Tiêu Ái Nguyệt hít sâu mấy hơi, dần dùng sức ngậm lấy ngón tay đang lướt qua môi mình vào miệng, "Người của chị."
"Thật sao?" Từ Phóng Tình cắn môi mỉm cười, sau đó dang tay lên ôm cổ Tiêu Ái Nguyệt rồi nhẹ nhàng đẩy cô nằm ngược xuống, "Vậy thì làm cho tôi xem."
Tiêu Ái Nguyệt không phản kháng, cô ngẩng đầu hôn lên môi của người yêu.
Từ Phóng Tình hít vào một hơi rồi lập tức nâng người lên theo quán tính nhưng chưa kịp hoàn toàn nhỏm dậy đã bị Tiêu Ái Nguyệt kéo xuống.
Ai mà không thích con mồi đưa tới cửa, Tiêu Ái Nguyệt ôm thật chặt bờ eo của người nọ, sau đó dùng răng lưỡi liếm cắn đầu lưỡi của Từ Phóng Tình.
Cảm giác kích thích này khiến Từ Phóng Tình kìm lòng không đặng than nhẹ vài tiếng, cô mở tung quần áo của Tiêu Ái Nguyệt ra, tay sờ soạng tấn công vào bộ ngực, hai ngón tay hung hăng nắm vuốt đỉnh núi rồi đè nó thụt vào trong.
Xúc cảm vừa nhột lại vừa đau kéo đến, Tiêu Ái Nguyệt hưởng thụ nâng eo của mình lên, đáy mắt nóng rực bị dục vọng thiêu đốt không sót lại chút gì.
Cô buông cơ thể Từ Phóng Tình ra, sau đó đưa tay chủ động cởi bỏ quần áo trên người mình.
Từ Phóng Tình cúi đầu yên lặng nhìn chăm chú cơ thể trần trụi của Tiêu Ái Nguyệt, từ làn da trắng nõn đến bộ ngực căng tròn.
Mặc dù Từ Phóng Tình rất hay trêu ghẹo cô là đồ ngực nhỏ, mặc quần áo mập mạp, nhưng khi cô nằm xuống giường, thân thể lại chẳng có chút thịt thừa nào.
Từ Phóng Tình đưa hai tay nắm lấy bộ ngực trắng nõn kia liền kinh ngạc phát hiện mình dùng một tay căn bản không nắm được hết, hai viên đậu nhỏ màu đỏ dựng đứng lên như chờ Từ Phóng Tình yêu thương, cưng chìu, đùa bỡn.
Trong mắt Từ Phóng Tình nhanh chóng hiện lên sự rung động khó phát giác, cô dùng đầu lưỡi khẽ liếm núm vú của Tiêu Ái Nguyệt, sau đó đưa mắt nhìn lên trên, thấy đối phương cũng đang trợn to mắt nhìn mình, cô không khỏi tăng nhanh động tác liếm láp, cánh tay đưa xuống mò lên đùi Tiêu Ái Nguyệt rồi dùng sức ép nửa người dưới của mình xuống.
Tiêu Ái Nguyệt không mặc quần áo nên tư thế này vô cùng xấu hổ, cô bắt đầu cảm thấy thẹn thùng, đặc biệt là khi Từ Phóng Tình nhét đầu gối vào giữa hai chân cô ma sát.
Tiêu Ái Nguyệt phấn khởi vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi ma trảo của người kia nhưng Từ Phóng Tình đã nhìn ra ý muốn đó, hừ lạnh một tiếng, đỉnh đầu gối dứt khoát đẩy sát vào vị trí giữa hai chân của cô hơn.
"A..." Tiêu Ái Nguyệt tê dại toàn thân, giống như đã mất đi tất cả khí lực, tình huống này giống trước kia y như đúc.
Thủ đoạn của Từ Phóng Tình rất lão luyện, vừa vào màn dạo đầu một phát đã hạ bút thành văn, thành công đùa bỡn, nắm giữ cô trong lòng bàn tay.
Tiêu Ái Nguyệt đúng là rất hưởng thụ kỹ thuật của người yêu, nhưng lại không muốn giẫm lên vết xe đổ để mình bị đè.
Tuy nhiên, cô không thể không thừa nhận mình đã ướt, đồng thời còn làm ướt đầu gối của Từ Phóng Tình.
Có lẽ bị sự nhiệt tình của Tiêu Ái Nguyệt lây nhiễm nên thân thể của Từ Phóng Tình cũng dần nóng lên, đôi môi lưu luyến trước ngực Tiêu Ái Nguyệt quên cả lối về, bộ dáng gợi cảm không hề tồn tại chút lãnh cảm nào.
Tiêu Ái Nguyệt rất thích bộ dáng này của Từ Phóng Tình, trên mặt chị ấy vẫn còn ửng đỏ, màu sắc đó tô điểm thêm sự quyến rũ.
Tiêu Ái Nguyệt không chịu nổi dụ hoặc, không thể không động thủ đưa hai tay đặt ra sau lưng của đối phương sờ loạn khắp nơi.
Từ Phóng Tình bất mãn cắn cổ cô một cái, giống như đang cảnh cáo cô tự tác chủ trương.
Tiêu Ái Nguyệt đâu để ý được nhiều như vậy, lửa tình đang cháy hừng hực trong người, sự lề mề của Từ Phóng Tình căn bản không thể thỏa mãn được dục vọng của mình.
Cô thở hổn hển ôm lấy eo của người yêu, mặt tiến đến bên tai nhỏ giọng hỏi, "Tình Tình, chị có muốn không?"
"Tiêu Ái Nguyệt, em..." Trả lời cô là tiếng kinh hô của Từ Phóng Tình.
Tiêu Ái Nguyệt bắt lấy eo của người nọ rồi đột nhiên nhỏm dậy khóa chặt ở bên dưới.
Từ Phóng Tình thẹn quá hoá giận trở tay tát cô một cái.
Tiêu Ái Nguyệt đâu thèm để ý, đừng nói là đánh đòn, dù có mất mặt đi nữa thì giờ phút này, mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.
Cô hé miệng ngậm lấy ngực của Từ Phóng Tình rồi bắt đầu chuyển động đầu lưỡi vòng quanh quầng hồng, vừa ngậm chặt núm vú vừa liếm láp khiến toàn thân của đối phương đều run lên.
Từ Phóng Tình rên khẽ một tiếng, sau đó nghiêng mặt qua làm bộ như không muốn nhìn thấy ai đó đang làm xằng làm bậy trên người mình.
Tiêu Ái Nguyệt thấy người yêu không để ý tới mình thì có chút tức giận, cô thở hổn hển kéo gương mặt kia qua, muốn hôn lên đôi môi đỏ thắm đó nhưng hôn một cái vẫn chưa đủ, cô còn dùng sức cắn gặm để lại một dấu răng mà mắt trần có thể nhìn được.
Lúc này, Từ Phóng Tình giận thật sự, sắc mặt phẫn nộ, hai khuỷu tay chống lên giường muốn lật người đè Tiêu Ái Nguyệt xuống lại lần nữa.
Tiêu Ái Nguyệt ngầm kêu không ổn, nếu bị Từ Phóng Tình đè lại thì sẽ không còn ngày nằm trên nữa.
Cô ôm lấy cơ thể đối phương cọ tới cọ lui hệt như gấu túi, cọ đến mức bung luôn áo ngủ trên người Từ Phóng Tình.
Thấy người kia muốn phản kháng cũng không tìm được cơ hội, cô cười híp mắt giả ngu nói, "A...!là ai làm ai nhỉ?"
Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình dính chặt da thịt vào nhau, hai bộ ngực bị ép đến khổ sở, giống như chưa làm gì đã đạt cực khoái, cô vừa bất lực vừa kiều mị rên rỉ cảnh cáo Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em dám!"
Từ Phóng Tình đã không còn khí lực để phản kháng, Tiêu Ái Nguyệt vô cùng cảm kích loại rượu tốt kia đã góp phần làm bá khí trên người Từ Phóng Tình loãng đi không ít.
Cô bò dậy nhanh tay lột quần lót màu đen của Từ Phóng Tình xuống, lực tay mạnh đến mức như có thù với nó.
Vùng đất thần bí mà Tiêu Ái Nguyệt mơ tưởng đến vô số lần rốt cục cũng đã xuất hiện trước mắt, cô nuốt nước miếng, khẩn trương vuốt ve vị trí láng mịn ấy.
Đây là trời sinh sao? Hay là do chị ấy đã wax rồi? Đây không phải là trọng điểm hiện tại được không? Thân thể Từ Phóng Tình không mảnh vải che thân, xinh đẹp, mỹ miều nằm ở dưới người Tiêu Ái Nguyệt, cô thật sự muốn tôn sùng sự thánh khiết ấy.
Cô tách hai chân của Từ Phóng Tình ra, dùng hành động chứng minh mình rốt cuộc có dám hay không, đầu cô nhanh chóng chen vào, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp cánh hoa từ dưới lên trên.
Cơ thể của Từ Phóng Tình bị kích thích liền giãy giụa kịch liệt, hai chân kẹp chặt đầu của Tiêu Ái Nguyệt vào trong đùi.
Tiêu Ái Nguyệt không quan tâm, cô chỉ muốn thưởng thức mùi vị thuộc về người yêu nên tiếp tục nhẹ nhàng liếm láp qua lại, đầu lưỡi bỗng nhiên dùng thêm chút lực ấn vào âm hạch của Từ Phóng Tình khiến toàn thân chị ấy rung lên một cái rồi nhỏm nửa người ngồi dậy, sau đó nhanh chóng nắm chặt lấy tóc của Tiêu Ái Nguyệt, giọng rung động, thở gấp nói, "Tiêu Ái Nguyệt, ngồi dậy, hôn tôi."
Đầu lưỡi của Tiêu Ái Nguyệt còn đang liếm tới lui phía dưới của người yêu như thể nhất định phải liếm sạch tình dịch xung quanh cánh hoa mới chịu bỏ qua.
Cô nghe lời bò dậy, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sắc xuân dùng bờ môi tràn trề ái dịch hôn Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình không hề ghét bỏ, ôm lấy cổ người nọ, hôn trả kịch liệt.
Ngón tay của Tiêu Ái Nguyệt đã lách được vào phía dưới rồi dùng hai ngón tay đẩy cánh hoa đang đóng chặt ra, vừa hôn vừa đưa ngón giữa vào trong thăm dò.
"Ừm?" Nhưng con đường phản công không hề thuận buồm xuôi gió như cô nghĩ.
Từ Phóng Tình nhanh tay hơn một bước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông vào trong cơ thể của đối phương, cô chỉ cần vào một lần liền biết chỗ nào có thể uy hiếp được Tiêu Ái Nguyệt.
Ngón tay cô nắm chặt lấy một sợi lông rồi nhanh chóng nhổ xuống khiến Tiêu Ái Nguyệt đau đến méo mặt, hai ngón tay để ở phía dưới không còn sức chỉ có thể chậm rãi trượt vào bắt Từ Phóng Tình phải tận lực thích ứng sự tồn tại của chúng.
Từ Phóng Tình khó chịu nhíu mày lại, giọng nói khàn khàn ngập tràn dục tình, "Tiêu Ái Nguyệt, lấy ra một ngón."
Chỗ tốt của thục nữ được thể hiện ở đây, không thích sẽ nói thẳng ra trước mặt, muốn chỗ nào sẽ nói chỗ đó.
Tiêu Ái Nguyệt ngoan ngoãn rút ra một ngón, cô ngồi đối mặt với Từ Phóng Tình trên giường, ngón tay cong cong ra vào trong cơ thể của chị ấy nhưng vẫn không quên hỏi ý, "Tình Tình, chị có thích cường độ thế này không?"
"Im miệng." Từ Phóng Tình trời sinh tính cách không chịu thua, cho dù đang ở trên giường vẫn có thể so đo, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em lại nói nhiều thêm một câu thì lập tức đi xuống cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt không thể nói chuyện không có nghĩa là cô không thể nhìn.
Một cái nhăn mày, một nụ cười xinh của Từ Phóng Tình đều hấp dẫn như nhau, hơi thở ngập tràn dâm mị của chị ấy chưa có ai nghe được lại nở rộ ở trước mặt cô.
Từ Phóng Tình bắt đầu tăng tốc tay trong người Tiêu Ái Nguyệt, tay còn lại ôm lấy cổ của cô, đùi nửa khép nửa mở dang rộng, kéo Tiêu Ái Nguyệt lại trước mặt mình, bộ dáng kiều mị do bị dục vọng tra tấn không thể che giấu, không ai có thể cự tuyệt.
Nhận ra Tiêu Ái Nguyệt đang quan sát mình, Từ Phóng Tình xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, em chưa ăn cơm sao?"
Nếu Tiêu Ái Nguyệt còn không hiểu ám chỉ này thì lần sau chắc sẽ khỏi được làm nữa.
Cô tăng tiết tấu và cường độ trên tay mình, vài phút va chạm qua đi, thân thể Từ Phóng Tình đã căng cứng hết mức.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn ra chị ấy đang ngấm ngầm chịu đựng, đồng thời cô cũng cảm giác được khoái cảm trong cơ thể mình càng ngày càng nhiều.
Không cần bàn luận về thủ pháp của Từ Phóng Tình như thế nào, nhưng vẻ thẹn thùng, điềm đạm và đáng yêu trên mặt chị ấy cũng đã đủ làm cô lên đỉnh mấy lần.
Chị ấy càng chịu đựng như vậy càng khiến Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bị khiêu chiến.
Cực khoái sắp đến, cô lập tức hành động bắt lấy tay Từ Phóng Tình rồi mạnh mẽ kéo ra khỏi cơ thể mình.
Trên mặt Từ Phóng Tình hiện ra vẻ không tin được nhưng chưa kịp hỏi gì đã bị Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng dùng sức đè xuống giường.
Hai người đổi tư thế từ ngồi chuyển thành nằm, thứ duy nhất không thay đổi chính là tiết tấu ngón tay ra vào của Tiêu Ái Nguyệt.
Từ Phóng Tình đè lên bờ vai của cô, nhỏ giọng mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn chết sao?"
"Kêu ra đi, Tình Tình." Tiêu Ái Nguyệt tà ác dẫn dụ người yêu, nhu tình như nước cắn lỗ tai trơn bóng kia, "Chẳng lẽ chị không sướng sao?".