Hai người tùy ý hàn huyên vài câu, cơm trưa của Từ Phóng Tình cũng được cô gái tiếp tân kia đưa đến, cô cúi đầu như không muốn nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt nhớ lại cô ta vừa mới chửi mình xấu, khẽ hừ một tiếng, sau đó nắm tay Từ Phóng Tình hỏi, "Chị có thấy em xấu không?"
Đôi mắt thâm thuý của Từ Phóng Tình chợt loé lên chút buồn cười, cô nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Em có cảm thấy mắt của tôi bị mù không?"
Tiêu Ái Nguyệt hiểu ý trong lời nói kia, mỉm cười lên tiếng, "Mắt của chị khá tốt."
Em gái tiếp tân nhanh chóng rời đi, vẫn không quên khép cửa giúp hai cô.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, bên chị cho nghỉ Tết bao nhiêu ngày?"
"Ba ngày."
"A." Tiêu Ái Nguyệt thất vọng, "Em còn hy vọng chị nghỉ thêm mấy ngày cùng em về thành phố H ăn Tết."
Từ Phóng Tình cầm hộp cơm của em gái tiếp tân đi hâm nóng rồi đưa cho cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em muốn về thì lúc nào thì cứ về."
"Em muốn ở bên cạnh chị."
"Tôi không thích ăn tết."
"Vì sao?" Trong trí nhớ của Tiêu Ái Nguyệt, Tết là thời khắc đoàn tụ gia đình cực kì vui vẻ và hòa thuận.
Cô suy nghĩ một lát mới hiểu rõ nguyên nhân, liền nắm chặt tay của Từ Phóng Tình, quan tâm cười nói, "Không sao, sau này, năm nào em cũng ở bên cạnh chị mà."
Từ Phóng Tình rút tay về, cô mở khóa tủ lấy một cái hộp nhỏ tinh xảo, sau đó ngồi lại sofa, chậm rãi mở hộp lấy ra một bộ đũa tinh xảo vô cùng đặc sắc, sau đó cô cầm khăn ướt lau đũa đưa cho Tiêu Ái Nguyệt, "Em ăn cơm đi."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt nhận đôi đũa trong tay cô, thấp giọng cười nói, "Hình như chúng ra rất ít khi cùng nhau ăn cơm, cảm giác thật tốt."
Từ Phóng Tình đang mở hộp sushi, tay bỗng nhiên dừng lại, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng ngây thơ như vậy." Nhưng đũa chỉ có một bộ, cô nghĩ nghĩ rồi lại rút nó về từ trong tay Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi ăn trước."
Tiêu Ái Nguyệt không hề tức giận, vui tươi hớn hở nói, "Mẹ em nấu cơm tất niên cực kỳ ngon, em trai của em nấu canh cũng không tệ, nếu chúng ta có bếp, qua Tết em sẽ nấu cho chị ăn."
Ánh mắt của Từ Phóng Tình chìm xuống, xác nhận lần nữa, "Em xác định không về quê ăn Tết?"
Trong mắt của Tiêu Ái Nguyệt lóe lên chút dao động, "Không về, em ở bên cạnh chị."
"Tôi không cần em ở bên cạnh." Từ Phóng Tình quay đầu, mất kiên nhẫn trừng cô, "Chó con và mèo con mới cần người chăm, tôi là động vật sao? Tiêu Ái Nguyệt, đừng tự mình đa tình, tôi còn lâu mới cần em chăm."
"Đúng đúng, nhưng em cũng không dám trở về." Tiêu Ái Nguyệt tốt tính nói, "Mẹ em còn sắp xếp cho em đi coi mắt đó, em trở về cũng không có ý nghĩa, chỉ ăn một bữa cơm rồi cùng em trai đi xem bắn pháo hoa, sau đó em sẽ đánh bài và để thua ít tiền cho em trai làm phí sinh hoạt."
Trong lời nói của cô chất chứa hoài niệm.
Từ Phóng Tình không phải nghe không hiểu, nhưng lại tỏ ra không quan tâm, "Đó là chuyện của em, em tự mình thu xếp đi, em đã lớn rồi, còn cần tôi dạy phải làm gì sao?"
Tiêu Ái Nguyệt nhìn đồng hồ, kinh ngạc nói, "Ai nha, một giờ rồi, em phải về, lát nữa còn cho bọn nó bú sữa."
"Bọn nó phải uống sữa, còn em không cần sao? Tiêu Ái Nguyệt, em cũng không phải là kim cương bất hoại." Từ Phóng Tình cầm đũa dùng một lần trong hộp đồ ăn ném ra trước mặt cô, "Ăn đi, ăn xong rồi về."
Nói cũng đúng, Tiêu Ái Nguyệt yên lặng bỏ đũa qua một bên, sau đó bưng hộp cơm bắt đầu ăn.
Cô lo vội vã trở về nên ăn như hổ đói, chưa đến năm phút đã xong.
Cô cầm khăn tay trên bàn lau miệng, sau đó nhìn Từ Phóng Tình còn đang ăn sushi, "Em về đây."
"Đưa chứng minh thư của em cho tôi." Từ Phóng Tình ăn gì cũng rất chậm, ăn lâu rồi mà vẫn chưa hết một phần ba, cô để đũa xuống rồi xếp gọn hộp sushi còn y nguyên để lên bàn, "Có mang theo thẻ căn cước không?"
"Dạ có mang theo." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu lấy thẻ căn cước trong túi ra, khó hiểu hỏi, "Sao vậy?"
"Tôi làm giấy tạm trú cho em." Từ Phóng Tình nhận thẻ căn cước, hững hờ nói, "Sau đó dùng tên của em để mua một căn hộ nhỏ."
"Căn hộ?" Tiêu Ái Nguyệt vô cùng nghi hoặc, "Em không có vốn tích luỹ ở Thượng Hải, mua nhà đắt lắm, hơn nữa bây giờ em chưa tiết kiệm đủ tiền, muốn an cư lập nghiệp phải cần thêm mấy năm nữa."
"Tôi trả tiền."
"Vậy càng không được." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng có cốt khí cự tuyệt đề nghị của đối phương, "Tiền của chị là tiền của chị, phải vất vả lắm mới kiếm được.
Nếu chị mua nhà cho em, vậy có khác gì bao nuôi đâu? Em muốn tự mình mua, nếu chị muốn mua thì tự dùng tên mình mà mua."
Từ Phóng Tình nhíu mày, dường như mọi kiên nhẫn đã bị Tiêu Ái Nguyệt đạp đổ hết, "Im miệng đi Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho em thì em cứ nhận đi, em muốn chờ mấy năm nữa? Chờ đến khi cả người tôi toàn là nước tiểu mèo mới được sao? Em nhìn chỗ ở của chúng ta nhỏ thế nào, em muốn mang theo hai đứa con đi làm ăn xin sao? Bản thân em nghĩ bậy nên nhìn gì cũng giống như bao nuôi, vậy mà em cũng dám nói ra? Cứ quyết định như vậy đi, không cho phép cãi."
Tiêu Ái Nguyệt có thể thỏa hiệp bất cứ chuyện gì, duy chỉ có việc này là không thể, "Em muốn tự mình mua, kỳ thật em có một ít tiền tích lũy."
"Có bao nhiêu?" Từ Phóng Tình khinh thường hỏi, "Ba trăm ngàn? Hay là bốn trăm ngàn? Tiêu Ái Nguyệt, chút tiền này ở Thượng Hải ngay cả mua chỗ đậu xe cũng không đủ, em muốn dùng nó để mua nhà sao? Có phải đợi đến lúc tôi già bảy tám mươi tuổi rồi còn phải đợi em tiết kiệm đủ tiền mua nhà mới có thể vào ở nơi không có lông mèo?"
"Em sẽ mang xe đi bán, hẳn sẽ có sáu trăm ngàn." Tiêu Ái Nguyệt không chịu thua kém, "Có thể mua hai chỗ đậu xe, chờ em tìm được việc làm..."
"Đủ rồi." Từ Phóng Tình không kiên nhẫn cắt lời cô, "Tôi không thích chờ đợi, Tiêu Ái Nguyệt, không thương lượng chuyện này nữa, em nhất định phải nghe lời tôi."
"Hay quyết định thế này đi..." Tiêu Ái Nguyệt đưa ra chủ ý cân bằng hai bên, "Chị bỏ ra tiền cọc, còn em sẽ đi vay.
Chị có vốn nên sẽ dùng danh nghĩa của chị mua."
"Em vẫn chưa hiểu sao, Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình vô cảm nhìn cô, "Phải dùng tên của em mua.
Nếu một ngày nào đó tôi không còn gì cả, ít ra còn có thể giữ được nhà của em."
"Sao chị lại không còn gì cả?" Giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt đầy ấp sự dịu dàng, "Chị còn có em mà."
Từ Phóng Tình vờ như không nghe người kia nói, mặt không thay đổi tiếp tục giảng đạo, "Quyết định vậy đi, đừng tranh cãi nữa."
"Vậy em sẽ trả một phần." Tiêu Ái Nguyệt kiên trì quan điểm của mình, "Nếu đã là nhà của chúng ta, em muốn yên tâm thoải mái vào ở.
Tình Tình, em không muốn ngồi mát ăn bát vàng, em cũng muốn nỗ lực."
Từ Phóng Tình cong đôi môi gợi cảm lên cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, đứng tên ai quan trọng như vậy sao?"
Quan trọng như vậy sao? Trên đường trở về, câu hỏi của Từ Phóng Tình luôn quanh quẩn bên tai Tiêu Ái Nguyệt, cô bỗng nhiên ý thức được lúc đối mặt với Từ Phóng Tình, cô từ đầu đến cuối luôn cảm thấy tự ti.
Từ Phóng Tình có thể không chút nghĩ ngợi dùng tên của cô để mua nhà, không chỉ vì tin tưởng mà còn có tự tin.
Tiêu Ái Nguyệt chưa tự tin, cô sợ phải mắc nợ người khác, thậm chí trong tiềm thức còn cảm thấy mình không xứng với Từ Phóng Tình.
Hai đoạn tình cảm trong quá khứ, Tiêu Ái Nguyệt đều chi tiền vì gái, cô không muốn đối phương nắm được bím tóc của mình, do cô đã quen chi tiền nên cũng sợ người khác chi nhiều hơn mình.
Đó là một loại nợ nần, tình yêu mang theo nợ nần sẽ không kéo dài được lâu, Tiêu Ái Nguyệt hiểu rất rõ điều này.
Kỳ thật vẫn nên trở về bàn giao công việc, bàn giao gia đình, bán xe rồi thanh lý hợp đồng thuê nhà, cũng không thể trốn tránh hiện thực.
Tiêu Ái Nguyệt về cho mèo uống sữa và dọn dẹp nhà cửa, cô lặng lẽ suy nghĩ một hồi mới quyết định gọi điện thoại cho mẹ Tiêu hỏi thăm tình trạng trong nhà một chút.
Mẹ Tiêu nhận điện thoại liền gào lên như ăn trúng thuốc nổ, "Tiêu Ái Nguyệt, con có về ăn Tết không? Trường của em trai con đã cho nghỉ rồi, con không có ý định trở về sao? Con đang dùng cái gì để gọi điện thoại vậy, điện thoại đường dài đắt lắm á, con lấy điện thoại bàn gọi cho mẹ đi."
Tiêu Ái Nguyệt ôm Mặt Trời, lười biếng đáp, "Năm nay con không về ăn Tết đâu."
"Tại sao?!" Mẹ Tiêu quả nhiên nổi giận, "Ăn Tết vốn là thời gian cả nhà đoàn viên, đêm ba mươi con phải dập đầu cúng bái cho ba, tại sao có thể không về? Mặc kệ con tập huấn thế nào, xin nghỉ một ngày rồi về nhà cũng được."
"Không mua được vé máy bay a." Tiêu Ái Nguyệt nhanh trí đáp, "Mẹ không biết chứ vé máy bay ở Thượng Hải đã bán sạch hết rồi, thành phố lớn không thể so sánh với địa phương nhỏ.
Con không thể về, vé xe lửa mùa Tết cũng không mua được.
Năm nay, mẹ và em trai ăn Tết một mình đi, con không về đâu."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mẹ Tiêu xoắn xuýt một hồi, bà luôn tiếc tiền điện thoại nên vội vã cúp máy, "A, để mẹ hỏi cậu của con thử xem, lát nữa mẹ gọi lại cho."
Đến bảy giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt mới nhận được hồi âm.
Mẹ Tiêu vẫn tiếc tiền cước gọi nên chỉ gửi cho cô một tin nhắn, "Ngày mai, mẹ và em trai sẽ bay đến Thượng Hải ăn Tết với con."
Tiêu Ái Nguyệt đọc xong tin này lập tức bị dọa té khỏi ghế sofa, cô hết sức lo lắng gọi điện lại cho mẹ, "Có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu mẹ đi thì mấy động vật nhỏ trong nhà biết tính sao?"
"Năm nay, ông Lý bán thức ăn ngoài chợ ra giá tốt nên mẹ đã bán hết cho ổng rồi." Mẹ Tiêu hưng phấn nói, "Kiếm được gấp đôi so với lúc trước, bên công ty con tổ chức tập huấn có sắp xếp khách sạn không? Mẹ ở chung với con được rồi, em trai của con chưa từng đến thành phố lớn, ba mẹ con ở cùng một phòng không ổn lắm nên mẹ sẽ thuê thêm một phòng nữa, năm nay thu hoạch không tệ, coi như du lịch vậy."
"Mẹ mua vé chưa?" Tiêu Ái Nguyệt khí cấp công tâm suýt chút thổ huyết, "Mẹ đừng gấp gáp, vật giá ở Thượng Hải đắt lắm, hay mẹ đưa em trai đi Bắc Kinh xem cố cung gì đó đi, con trả tiền được không?"
"Mẹ chưa nói với con hả, cậu của con nói vé máy bay không dễ mua, ngày mai mười giờ bay, con nhớ ra sân bay đón mẹ nha.
Cứ vậy đi, khi nào đến nơi mẹ sẽ gọi điện, đừng lãng phí tiền điện thoại."
"Alo alo alo!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh báo bận, Tiêu Ái Nguyệt cô đơn hận đời, ôm gối đầu kêu gào, "A a a a a a a, xong đời rồi!!!"
Từ Phóng Tình vừa về đến nhà liền bị cảnh tượng trong phòng dọa cho phát khiếp.
Tiêu Ái Nguyệt chất đống toàn bộ quần áo trên giường, còn chủ nhân của đống quần áo đang quỳ trên mặt đất đóng gói hành lý, trông vô cũng chật vật, giống như đang chạy nạn.
"Tiêu Ái Nguyệt."
"Em toang rồi." Còn chưa kịp quở trách thì người phụ nữ kia đã chủ động tự thú, giống như học thuộc trước kịch bản rồi đọc thuộc lòng lại cho Từ Phóng Tình nghe, "Em phải đi, Tết em sẽ lén về tìm chị."
"Tùy em." Từ Phóng Tình cũng không khiến cô khó xử, không đau không ngứa trả lời, "Đi rồi thì đừng về nữa."
"A, em cũng không muốn đi đâu, phải làm sao bây giờ?" Tiêu Ái Nguyệt thảm thiết nhìn cô, "Tình Tình, mẹ em sắp tới Thượng Hải rồi.".