Tiểu Trương ngừng xe ở bãi đỗ, Tiêu Ái Nguyệt kéo Từ Phóng Tình xuống xe, thấy bầu không khí hài hòa nên muốn vuốt ve an ủi vài câu nhưng lại nghe được có người sau lưng đang kêu tên mình.
Xe của Dịch Hân Quất dừng cách đó không xa, cô mặc áo khoác màu vàng nhạt, lộ ra làn da trắng nõn, ngay cả nụ cười cũng trầm tĩnh, "Tiểu Nguyệt."
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ các cô sẽ gặp nhau trong quán ăn, nào ngờ lại đụng mặt Dịch Hân Quất ở bãi đỗ xe.
Cô nhìn Từ Phóng Tình, chậm rãi giới thiệu, "Đây là bạn gái của em - Từ Phóng Tình.
Đây là đàn chị trung học của em - Dịch Hân Quất."
Dịch Hân Quất cao gần 1m7, đứng kế Tiêu Ái Nguyệt vẫn thấp hơn một chút, huống hồ Từ Phóng Tình còn mang thêm đôi cao gót mấy centimet.
Từ Phóng Tình vô cảm gật đầu, "Ừ."
Ngược lại, Dịch Hân Quất tương đối nhiệt tình, "Xin chào Từ tiểu thư, gọi tôi là Tiểu Quất được rồi."
Lần này, Từ Phóng Tình ngay cả "ừ" cũng lười trả lời.
Cô đút tay phải vào túi quần tây rồi cúi đầu đi lên phía trước, thậm chí không thèm bố thí ít biểu cảm cho hai người Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt biết tính cách của cô nên cũng không để trong lòng.
Dịch Hân Quất run lên mấy giây, sau khi lấy lại tinh thần mới quay đầu hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Nguyệt, tay em đỡ chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Ái Nguyệt nâng bàn tay bị thương lên lắc lắc trước mặt người nọ, "Dù sao em cũng uống và thoa thuốc đúng hạn nên không có vấn đề gì, chỉ là lúc tắm rửa thay quần áo không tiện lắm."
Dịch Hân Quất nhìn về phía Từ Phóng Tình, "Từ tiểu thư, tôi có thể gọi cô là Tiểu Tình không? Tay của Tiểu Nguyệt bị thương rất nghiêm trọng, tôi đề nghị cô tốt nhất nên đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra lại."
"Tôi đề nghị cô vẫn nên gọi tôi là Từ tiểu thư." Từ Phóng Tình khẽ ngẩng đầu, đạm mạc nói, "Đó là chuyện riêng của em ấy."
Dịch Hân Quất tức thì cảm thấy mình có chút xen vào việc của người khác, "Được thôi, Từ tiểu thư."
Từ Phóng Tình đi rất nhanh, Tiêu Ái Nguyệt phải chạy theo mới đuổi kịp bước chân của cô.
Hai người trong cuộc không cảm thấy có gì không đúng, Tiêu Ái Nguyệt theo sau Từ Phóng Tình thêm vài phút đồng hồ mới phát hiện Dịch Hân Quất đã rơi lại phía sau, cô dừng bước lại, kinh ngạc nói, "Chị Quất, sao chị lại dừng lại?"
Dịch Hân Quất tỏ ra bất đắc dĩ, "Chị đi hơi chậm."
Tiêu Ái Nguyệt quay người nhìn bóng lưng của Từ Phóng Tình liền bừng tỉnh, "A, đúng rồi, vậy chị đi nhanh lên, em chờ chị."
Từ Phóng Tình đã đi xa, Dịch Hân Quất hít sâu một hơi đi lên trước mấy bước, "Tiểu Nguyệt, bạn gái của em có tính cách..." Cô dừng lại ở chỗ này, không nói tiếp nữa.
Tiêu Ái Nguyệt cười cười, trong chất giọng thông thả mang theo chút cưng chiều, "Rất tốt."
Người ta đã nói như vậy, Dịch Hân Quất còn có thể nói gì? Cô đi theo Tiêu Ái Nguyệt vào trong quán ăn, Từ Phóng Tình đã ngồi xuống từ lâu ở vị trí gần cửa sổ và đang cúi đầu nhìn menu.
Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt ngồi bên cạnh người yêu, lấy lòng nói, "Tình Tình, chị đặt đồ ăn xong chưa?"
Từ Phóng Tình ngẩng đầu, ánh mắt ghét bỏ không cần nói cũng biết, "Em cách tôi gần quá, Tiêu Ái Nguyệt, ngồi xa một chút."
Tiêu Ái Nguyệt nghe lời dời ra bên ngoài một chút, mặt lại đưa tới, "Em muốn ăn xương sườn."
"Vậy thì ăn, xương sườn ở đây rất ngon, món chủ đạo là xương sườn." Dịch Hân Quất nhìn hai người kia tương tác với nhau, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng ngoài miệng lại nói, "Từ tiểu thư cũng có thể nếm thử, tôi nhớ Tiểu Nguyệt thích ăn xương sườn nên mới đặt quán ở đây."
Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng lên, "Là sườn hấp sao?"
"OK." Từ Phóng Tình cất menu, "Cho tôi một phần hải sản, Tiêu Ái Nguyệt một phần cá."
"Tiểu Nguyệt nói muốn sườn hấp mà." Dịch Hân Quất liếc nhìn Tiêu Ái Nguyệt, thấy sắc mặt của cô tức khắc tái đi, xót xa lên tiếng, "Hơn nữa tay của em ấy không tiện, ăn cá cũng không tốt."
Từ Phóng Tình không nói gì, cô quay đầu, đôi mắt giống như cười mà không phải cười, yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt.
"Em ăn cá." Tiêu Ái Nguyệt vô cùng thức thời quyết định chủ ý, "Kỳ thật em cũng thích ăn cá."
Dịch Hân Quất nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, "Dịch tiểu thư cứ tự nhiên, hôm nay tôi mời khách."
Dịch Hân Quất chọn một phần bò bít tết, cô nghe nói xương sườn ở đây rất nổi tiếng nên mới mời Tiêu Ái Nguyệt tới thưởng thức, cuối cùng lại bị Từ Phóng Tình quấy rối, báo hại ba người đều không ăn được.
Rõ ràng Tiêu Ái Nguyệt muốn ăn nhưng lại tốt tính phối hợp với bạn gái diễn trò phụ xướng phụ tùy trước mặt Dịch Hân Quất (ăn theo câu phu xướng phụ tùy, nhưng thay vì phu phụ - chồng vợ thì thành phụ phụ - vợ vợ).
Dịch Hân Quất hiểu rõ tính cách của Tiêu Ái Nguyệt, cũng biết em ấy không hề cố ý biểu hiện bất cứ điều gì, chỉ là hành động của Từ tiểu thư kia lại làm cho Dịch Hân Quất bắt đầu hoài nghi, "Từ tiểu thư làm việc ở Thượng Hải sao?"
"Ừ."
"Làm nghề gì vậy?"
"Đang tự lập nghiệp."
Dịch Hân Quất như có điều suy nghĩ, "Vậy chắc là bận lắm."
Tiêu Ái Nguyệt vừa khều khều xương cá, vừa trả lời, "Bận vô cùng luôn, em và chị ấy ở bên nhau đã lâu nhưng vẫn chưa ra ngoài hẹn hò lần nào."
Từ Phóng Tình quay đầu, bất động nhìn cô một cái.
Tiêu Ái Nguyệt nhìn lại người yêu, giả vờ không hiểu sự uy hiếp trong mắt của đối phương, cô cười rạng rỡ hỏi, "Tình Tình, em nói sai sao?"
Từ Phóng Tình lười phản ứng, cô vẫy tay gọi phục vụ đang đứng một bên, "Toilet ở đâu?"
Phục vụ lễ phép khom lưng nói, "Tiểu thư, toilet ở bên kia, tôi đưa cô qua đó nhé."
Từ Phóng Tình nhẹ đẩy bả vai của Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, em nên vào toilet rửa tay đi."
Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa kịp nhả xương cá trong miệng ra, ngẩng đầu vô tội nhìn người nọ, "Em không cần..."
Từ Phóng Tình nhếch lông mày rồi đưa tay lấy thìa trong tay đối phương, "Đi đi, bắt đầu tính giờ, sau mười phút nữa rồi em hẵng quay lại đây."
Tiêu Ái Nguyệt uống một ngụm nước lạnh, cô nuốt cá trong miệng xuống bụng, mơ hồ lên tiếng, "Cũng được, vậy em đi đây." Cô lo lắng nhìn Dịch Hân Quất mấy lần, nhỏ giọng nói, "Chị Quất cứ ăn từ từ nha."
Từ Phóng Tình ghét bỏ kéo cô lại, "Tiêu Ái Nguyệt, ăn xong nhớ lau miệng."
Tiêu Ái Nguyệt cầm khăn tay cô đưa rồi mỉm cười rời đi.
Sau khi nhân vật chính đã đi, hai nhân vật phụ mới bắt đầu quay lại vở kịch.
Dịch Hân Quất nhìn chằm chằm bóng lưng phía xa của Tiêu Ái Nguyệt rồi lắc đầu, thái độ thành khẩn, "Em ấy là một cô gái tốt, cô nên cố gắng quý trọng."
"Em ấy là cô gái, không phải bé gái." Từ Phóng Tình điềm tĩnh uốn nắn sai lầm trong lời nói của người kia, "Mười năm trước còn là bé gái, nhưng mười năm sau sẽ thay đổi tất cả."
"Cô không cần cảnh giác tôi." Dịch Hân Quất nhu hòa cười, "Tôi chỉ xem em ấy như em gái thôi, tôi gặp cô cũng là muốn nhìn xem em ấy có đang sống tốt hay không."
"Dịch tiểu thư, tôi không có em gái, nhưng nếu có, tôi cũng biết cái gì gọi là chị em loạn luân." Trong giọng nói đầy mê hoặc của Từ Phóng Tình chất chứa bá đạo, "Tôi không có hứng thú muốn biết trong lòng cô nghĩ như thế nào, dù là em gái hay tình nhân cũng đều đã kết thúc rồi.
Tiêu Ái Nguyệt là người phụ nữ của tôi, cô không có lý do gì đến gần em ấy.
Tôi hoài nghi nhân phẩm và động cơ của cô nên tôi yêu cầu cô hãy chủ động biến mất trước mặt chúng tôi."
"Cô không có quyền hạn chế em ấy kết giao bạn bè." Dịch Hân Quất tốt tính không nổi giận, cô nhìn thẳng đối phương, giải thích rõ ràng, "Cô là bạn gái của em ấy, nhưng không có tư cách hạn chế người có thể xuất hiện bên cạnh em ấy."
"Hay là thử xem một chút?" Từ Phóng Tình nhẫn nại nghe người kia nói nốt cho xong rồi khẽ mỉm cười, "Cô được tính là bạn bè sao? Quan hệ xong rồi lâm trận bỏ chạy, châm chọc, vũ nhục, thờ ơ, sau đó giả ý an ủi? Dịch tiểu thư, hôm nay tôi đưa em ấy đến đây không phải để ăn món sườn hấp mà cô luôn miệng khen không dứt kia, tôi đến để nói cho cô biết, từ hôm nay trở đi, hãy cách xa cuộc sống của chúng tôi ra."
"Cô yêu em ấy sao?" Dịch Hân Quất cũng không phải đèn cạn dầu, trên mặt đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện cảm xúc không vui nào, "Tôi không nhìn thấy cô yêu em ấy, chỉ có em ấy bao dung và yêu thích cô, còn cô thì sao? Cô luôn bá đạo sai sử em ấy làm này làm kia.
Tha thứ cho tôi nói thẳng, Từ tiểu thư, coi như cô thật sự có thể đuổi tôi đi nhưng cũng không thể đuổi hết những người đến sau.
Tôi thừa nhận bề ngoài của cô rất ưu tú, nhưng ngoại trừ bề ngoài ra, tôi không thấy cô có bất kỳ ưu điểm gì.
Cô và em ấy hoàn toàn không cùng một loại người, hai người không giống đang yêu."
"Cô đương nhiên không thấy được ưu điểm của tôi.
Tôi vốn cũng không muốn làm bạn với cô.
Dịch tiểu thư, tôi và em ấy tốt hay xấu cũng không tới phiên những kẻ vô danh tiểu tốt như cô xen vào." Từ Phóng Tình vốn không để người kia vào mắt.
Mặc dù người phụ nữ này không dễ đối phó như Đổng Tiểu Hạ, nhưng với Từ Phóng Tình mà nói cũng không phải đối thủ ngang tầm.
Cô hững hờ uống ly rượu đỏ trong tay, giống như lắng nghe Dịch Hân Quất đáp trả, "Cô dựa vào đâu để nói tôi không xứng với em ấy? Cô chỉ có thể lo lắng suông, nhìn thấy người phụ nữ đã từng bị mình vứt bỏ rơi vào tay của một người mà mình không thích, cảm giác rất khó chịu đúng không? Cũng không có cách nào khác, cô đã bị loại, cô nên đem mớ nhân cách giả nhân giả nghĩa của cô biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi đi.
Nếu lần sau cô còn dám xuất hiện trước mặt em ấy, tôi không bảo đảm sẽ để yên cho cô đâu."
Dịch Hân Quất khẽ giật mình, trong giọng nói rốt cuộc cũng có cảm xúc khác, "Cô đang uy hiếp tôi?"
"Tôi cần phải uy hiếp cô sao?" Từ Phóng Tình không chút hoang mang hỏi ngược lại, "Dịch tiểu thư, con người của tôi có tính tình không được tốt, cô có thể thử xem ranh giới cuối cùng của tôi nằm ở đâu."
Dịch Hân Quất thở dài nhìn gương mặt xinh đẹp của Từ Phóng Tình, xuất thần nói, "Tôi chỉ hy vọng em ấy có thể hạnh phúc."
"Đừng nói bản thân vĩ đại như vậy, cô tự biết suy nghĩ của mình.
Trên đời này, dù là người hay quỷ, tôi đều đã gặp qua, cô thật sự không đáng để nhắc đến." Từ Phóng Tình cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi mở túi lấy ra mấy tờ nhân dân tệ đặt trên mặt bàn, "Tôi lãng phí thời gian với cô đủ rồi, hy vọng chúng ta vĩnh viễn đừng bao giờ gặp lại."
Tiêu Ái Nguyệt còn chưa về tới chỗ ngồi thì Từ Phóng Tình đã xuất hiện ở trước mặt rồi bắt lấy cánh tay cô kéo thẳng ra khỏi quán ăn.
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Chúng ta cứ bỏ đi như vậy sao?"
"Ừ."
"Nhưng em vẫn chưa ăn no."
"Tôi dẫn em đi ăn ở chỗ khác."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt mừng rỡ, "Còn chị Quất thì sao?"
Từ Phóng Tình chậm rãi dừng bước, cô quay đầu đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt, hai người yên lặng nhìn nhau mấy giây, Tiêu Ái Nguyệt có thể nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương.
Mắt của Từ Phóng Tình đen kinh người, tựa như biển sâu không chút rung động, rõ ràng đang gợn sóng nhưng lại không thấy rõ điều gì, cũng không nhìn thấu chuyện gì.
"Tiêu Ái Nguyệt, tôi cho phép em có hồi ức về quá khứ, nhưng từ nay trở đi, nhân vật chính trong giấc mơ của em chỉ có thể là một mình tôi thôi."
(Faye: Xem Lão Từ chỉnh người yêu cũ của Tiểu Nguyệt đúng là hả lòng hả dạ.
Cool ngầu quá đi!).