Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 69: 69: Gọi Tôi Là Gì




Rạng sáng ngày hôm sau, hai người đồng thời thức dậy, Từ Phóng Tình đi rửa mặt trước, sau khi hoàn tất đi ra liền trông thấy Tiêu Ái Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm gì.

Cô thản nhiên đi đến bên cạnh cửa sổ, nửa đường làm như vô tình đá vào người phụ nữ đang cản đường kia một cước.

Tiêu Ái Nguyệt cầm điều khiển điều hoà ngồi xổm trên mặt đất, bị Từ Phóng Tình đá một cước liền mờ mịt ngẩng đầu tự nhủ, "Hình như điều khiển từ xa bị hỏng rồi."

"Tiêu Ái Nguyệt, tối qua em tắm sữa tắm gì?" Từ Phóng Tình vô cảm hỏi cô, "Sao trong bồn tắm lại có mùi dầu gội đầu?"

"Em xài cái bình màu lam á." Tiêu Ái Nguyệt bò dậy, tiện tay vứt điều khiển qua một bên, "Không phải sữa tắm sao? Lần trước chị nói là màu lam mà."

Từ Phóng Tình lơ đãng nhíu mày, "Tiêu Ái Nguyệt, em bị bệnh mù màu sao?"

"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt phủ nhận, "Thị lực của em rất tốt."

Từ Phóng Tình nhếch miệng cười yếu ớt, "Ngay cả lam với lục cũng không thể phân rõ, thị lực tốt chỗ nào? Màu lục (xanh lá) là dầu gội, màu lam (xanh dương) là sữa tắm.

Nếu em không phân biệt được màu, chẳng lẽ không biết nhìn mặt chữ?"

"Chữ cũng là tiếng Đức, em chưa từng học qua." Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Ai bảo chị mua đồ toàn tiếng Đức làm gì."

Từ Phóng Tình nhìn cô, "Ý em là lỗi của tôi?"

Tiêu Ái Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, "Em không có ý đó."

"Đi thay quần áo đi." Thấy đối phương ít khi thức thời được như thế, Từ Phóng Tình cũng không làm khó dễ, cô đưa tay chỉ vào phòng tắm, "Nhanh lên, tài xế của tôi đang chờ chúng ta ở dưới lầu."

"Ok." Tiêu Ái Nguyệt lấy một bộ quần áo treo trong tủ ra, "Chờ tay em khoẻ lại, em sẽ không cần dùng bồn tắm lớn của chị nữa, để tối nay em giúp chị rửa sạch lại."

Từ Phóng Tình phát hiện người phụ nữ này có nhiều lúc thức thời quá mức, sắc mặt cô dần biến đổi, đưa mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt đi vào phòng tắm, cố nén không mắng câu ngu ngốc ra miệng.

Tiêu Ái Nguyệt ngu ngốc nhưng lại không biết mình ngốc chỗ nào, cô vào phòng tắm thay quần áo, do tay bị thương rất bất tiện nên phải mất hơn 20 phút mới thay xong đồ, đầu đầy mồ hôi đi ra ngoài cầm túi xách trên sofa, "Đi thôi, đi thôi, chắc tài xế chờ lâu lắm rồi."

"Tiêu Ái Nguyệt, trước khi ra ngoài phải soi gương." Từ Phóng Tình ngồi trên sofa uy nghiêm ra lệnh, "Em lại quên sao? Hôm qua, tôi vừa mới nói mà bây giờ em đã quên rồi?"

"Soi gương thì soi gương." Tiêu Ái Nguyệt vừa sửa sang lại cổ áo, vừa đi đến trước gương, nhìn phải nhìn trái cũng không phát hiện có vấn đề gì, "Không có vấn đề gì hết nha."

Cô quay đầu nhìn Từ Phóng Tình đang mặc một bộ âu phục màu đen, áo sơ mi trắng hơi mở rộng cổ, trông vừa cao sang, vừa nhã nhặn, lại còn mang theo vài phần dụ hoặc.

Tiêu Ái Nguyệt so sánh cả hai trong gương một chút, tuy cô và Từ Phóng Tình mặc cùng một kiểu nhưng tại sao lại cho ra cảm giác bất đồng đến thế? Từ Phóng Tình chẳng khác nào tiên nữ, còn cô lại giống hệt con cóc?

"Tiêu Ái Nguyệt, em cài toàn bộ cúc áo lên làm gì? Em đang bán bảo hiểm sao?" Từ Phóng Tình đi đến trước mặt cô, đưa tay giúp cô cởi cúc đầu tiên trên áo sơ mi ra, "Có tinh thần một chút, đừng nhìn tôi cười hệt như kẻ ngu như thế, tự nhiên lại cười là bệnh tâm thần đấy."

Tiêu Ái Nguyệt chẳng biết xấu hổ khen người kia, "Quản lý Từ, chị thật xinh đẹp."

Từ Phóng Tình cầm cặp công văn lên, ngay cả tâm tình mắng cô cũng không có, lãnh đạm nói, "Phát xong hoa si chưa, nhớ mang theo đầu óc và thuốc bôi tay trước khi ra ngoài."

Có một chiếc Mercedes màu đen đang dừng dưới lầu, Từ Phóng Tình vừa dừng chân thì một gã trai lập tức bước xuống từ trên xe, nghiêm túc vấn an Từ Phóng Tình, "Buổi sáng tốt lành, Boss."

Tiêu Ái Nguyệt lộ ra biểu cảm cổ quái, "Boss?"

Từ Phóng Tình đã ngồi vào ghế sau xe, ngón tay ngoắc ngoắc người đang đứng thẫn thờ bên ngoài, hạ lệnh không cho đối phương cơ hội kháng cự, "Vào đây đi Tiêu Ái Nguyệt."

"Sao anh ta lại gọi chị là bà chủ?" Sau khi xe nổ máy, Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng hỏi Từ Phóng Tình, "Chị không phải là tổng giám đốc Từ sao? Giám đốc và bà chủ khác biệt rất lớn a?"

"Cậu ta sẽ đưa tôi đi làm trước, sau đó đưa em đến chỗ em cần phải đến." Từ Phóng Tình không để ý đến vấn đề của người kia, cô lạnh lùng giúp Tiêu Ái Nguyệt sắp xếp xong xuôi hết thảy, "Tay em bất tiện nên tối qua tôi đã gọi điện thoại cho tài xế của em, chiều nay em trả xe lại cho người ta đi, để Tiểu Trương đưa đón được rồi.

Chiếc xe này cho em tuỳ ý dùng, Tiểu Trương là người của tôi, khi nào em cần thì cứ gọi cậu ta đến.

Tối nay, chúng ta hẹn tám giờ, sáu giờ em qua đón tôi, nếu có thay đổi gì đột xuất phải nhớ gọi điện báo cho tôi biết sớm."

Câu nói "người của tôi" rơi vào tai Tiêu Ái Nguyệt, nghe làm sao cũng thấy chói tai, Tiêu Ái Nguyệt chu miệng, "Vậy em có phải là người của chị không?"

"Không phải vậy thì sao, em còn muốn làm người của ai?" Từ Phóng Tình liếc xéo mặt cô, "Em là người của Từ Phóng Tình tôi, Tiêu Ái Nguyệt, em nhất định phải luôn nhớ kỹ điều này."

"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt nở hoa trong lòng, gật gật đầu, "Quản lý Từ, chị thuê chiếc xe này hay sao?"

Từ Phóng Tình bất mãn hỏi lại, "Chẳng lẽ tôi không tự mua nổi?"

"Em không có ý đó." Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương giải thích, "Chị vốn không lái xe mà.

Quản lý Từ, anh ta là tài xế của chị sao? Thật lãng phí, em có thể lái xe chở chị mà, có thể tiết kiệm được một khoản tiền đó."

"Tiêu Ái Nguyệt, nếu em chịu nghe lời chăm sóc tốt bản thân thì người lái chiếc xe này hôm nay chính là em, còn nữa, tối nay em định xưng hô với tôi như thế nào?" Từ Phóng Tình rõ ràng không muốn tiếp tục dây dưa đề tài trên, cô dừng một chút mới lên tiếng hỏi, "Em nói tôi là bạn gái của em, vậy em định gọi tôi là quản lý Từ ở trước mặt người khác sao?"

"Hả?" Đây đúng là vấn đề, Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ một lúc, "Chị cảm thấy gọi người yêu dấu thế nào?"

"Buồn nôn."

"Bảo bối thì sao?"

"Khó nghe."

"Từ Từ?"

"Em có thể động não một tí xíu được không?" Từ Phóng Tình ghét bỏ nói, "Dùng đầu óc để suy nghĩ khó khăn lắm sao?"

"Vậy chị bảo em nên gọi chị là gì bây giờ?" Tiêu Ái Nguyệt ảo não, "Em cũng không biết nên gọi tên gì, cũng đâu thể gọi là bé heo hay bé cún, đúng rồi, mẹ chị gọi chị là gì?"

Từ Phóng Tình lấp lóe ánh mắt, nhẫn nhịn vài giây trước vẻ mặt đầy chờ mong của Tiêu Ái Nguyệt, phá lệ nói, "Tình Tình."

"Ha ha ha ha ha, Tình Tình á." Cái tên bình dân ấy khiến Tiêu Ái Nguyệt cười vang, vừa cười vừa ôm bụng, "Ha ha ha, Tình Tình."

Sắc mặc Từ Phóng Tình lập tức hạ xuống mức có thể đóng băng, "Tiêu Ái Nguyệt, em cười thêm một tiếng thử cho tôi xem."

"Khụ khụ." Tiêu Ái Nguyệt dừng ý đồ, cười thêm hai tiếng lại bị sặc đỏ mặt ho khan, "Khụ khụ khụ, a, khụ khụ."

Từ Phóng Tình cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Ái Nguyệt.

"Vậy chị gọi em là gì." Tiêu Ái Nguyệt trêu chọc xong rồi tức thì run rẩy, không còn dám cười nữa.

Cô tê liệt ngồi trên ghế vuốt ve tấm lưng thẳng tắp của Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị gọi em là gì cũng được, em không có ý kiến."

"Cần em dạy sao?" Từ Phóng Tình đen mặt hỏi ngược lại, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi cần em dạy phải làm thế nào sao?"

"Tìnhhhhh Tìnhhhhhhh..."

"Im miệng." Vừa nhắc tới từ này, sắc mặt Từ Phóng Tình lập tức thay đổi, đôi mắt của cô bắn ra phẫn nộ và bất mãn vô cùng mãnh liệt, "Tiêu Ái Nguyệt, cái đứa nhà quê như em có tư cách gì cười tôi?"

Cả người Tiêu Ái Nguyệt phấn chấn như đã đánh thắng một trận, "Hì hì, em thích nhũ danh của chị, bác gái đúng là một người có phẩm vị, bây giờ bác ấy vẫn đang ở Hồng Kông sao?"

Trên mặt Từ Phóng Tình nhanh chóng hiện lên chút chần chờ, biểu cảm quái dị nhìn cô, "Tiêu Ái Nguyệt, mẹ tôi không có ở Hồng Kông."

"Không ở đây sao?" Tiêu Ái Nguyệt nao nao, "Nhưng quản lý Mã nói...."

"Tôi phải đến công ty rồi." Từ Phóng Tình cắt lời cô rồi cầm lấy cặp công văn chuẩn bị xuống xe, "Tiêu Ái Nguyệt, em có thể hỏi tôi về chuyện liên quan tới tôi, đừng sai lầm tin tưởng vào lời đồn của người khác."

Cô nói xong liền xuống xe, để lại cho Tiêu Ái Nguyệt một bóng lưng thẳng tắp.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ra sao, chẳng lẽ Mã Thượng Tài lừa cô? Nhưng tại sao gã lại lừa cô? Có cần thiết không? Mã Thượng Tài nói mẹ của Từ Phóng Tình mở công ty ở Hồng Kông, còn nói Từ Phóng Tình được toà phán theo mẹ từ khi còn bé, sau đó lén trốn đi tìm ba, cuối cùng còn áo gấm về làng cho mẹ một số tiền lớn, những chuyện này đều là nói láo sao?

Tiêu Ái Nguyệt mở google tìm kiếm tên của Từ Phóng Tình, tư liệu liên quan có rất nhiều trên mạng, thậm chí còn có video chị ấy đang diễn thuyết tại đại học Kinh tế Tài Chính, có trang còn giới thiệu lịch sử gia thế, những tài liệu này cơ bản đều giống như lời Mã Thượng Tài đã nói, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Là Mã Thượng Tài sai, hay là Từ Phóng Tình lừa cô?

Xe chạy đến trước cổng của xưởng nhỏ ở Chu Phổ trấn, bảo vệ cửa nhìn chiếc Mercedes mới tinh cũng chẳng thèm kiểm tra gì, lập tức cho xe vào trong xưởng.

Tiêu Ái Nguyệt xuống xe, nhìn thấy chỗ làm việc hôm qua đang bị một đám người vây quanh bèn vội vàng bước vào tìm hiểu thực hư.

Trưởng xưởng Lý và gã trai nhỏ con kế bên trông thấy cô liền khua tay nói, "Tiêu tiểu thư."

Tiêu Ái Nguyệt cười lên tiếng chào hỏi, "Chào anh Ngô."

Trưởng xưởng Lý mang theo thần sắc mỏi mệt đứng lên rồi chỉ vào đồ trên đất, "Em gái này, tối qua tôi đã điều động thêm mấy nhân viên tăng ca suốt đêm làm nguyên liệu cho cô, máy móc hoạt động hết công suất, hôm nay toàn nhà máy sẽ đình công để phân phối trang bị giúp cô, cam đoan trong ngày có thể cho ra hai mươi ngàn sản lượng."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn đôi mắt vằn vện tia máu của gã, trong nội tâm vô cùng băn khoăn, "Chú Lý, chú khiến tôi không biết phải làm sao."

"Cô đã cứu tôi một cánh tay." Trưởng xưởng Lý phất phất tay, xem thường nói, "Gần đây trong xưởng cũng rảnh rỗi, tranh thủ làm tới trưa thử, cô đừng không biết làm sao, trưa nay mời chúng tôi ăn cơm là được rồi."

Gã nhỏ con phát hiện chiếc Mercedes đỗ ngoài cửa, huýt sáo trêu chọc, "Tiêu tiểu thư, không nhìn ra cô là con nhà giàu ẩn hình nha."

"Không phải xe của tôi đâu." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi giải thích, "Là bạn gái...!à, là xe của đối tượng của tôi."

"Quao!" cô vừa nói xong, mọi người càng thêm ồn ào, tiếng huýt sáo vang vọng đầy trời, ngay cả trưởng xưởng Lý cũng không nhịn được, "Đúng là chàng rễ vàng, người tốt như cô, dù có bao nhiêu tiền cũng không xứng với cô đâu, xem ra người kia phải tích tụ tài đức tám đời mới tìm được một cô gái tốt như cô."

Tiêu Ái Nguyệt bị bọn họ thổi phồng đến tận mây xanh mới được đà lấn tới, "Đúng thế, người ấy rất thích tôi, tôi nói một, người ấy không dám nói hai, tôi nói ngồi, người ấy không dám nằm, rất ngoan ngoãn, xưa nay chưa từng dám nặng lời với tôi."

Trưởng xưởng Lý lập tức giơ ngón tay cái lên, "Dạy chồng rất giỏi, thật lợi hại, không hổ là Tiêu tiểu thư."

Faye: Lão Từ đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng, làm nhiều hơn nói.

Tuy nói thì rất chói tai nhưng hành động quan tâm lại rất ấm áp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.