Từ Phóng Tình đi rồi, tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Quý Văn Việt, Tiêu Ái Nguyệt cũng không rõ chị ấy nghe tin ở đâu. Cô cúp máy của Quý Văn Việt rồi ngồi ngẩn người trong phòng khách, cẩn thận hít thở không khí chung quanh, mùi thơm trên người Từ Phóng Tình vẫn còn phảng phất đâu đây.
Kỳ thật, Từ Phóng Tình đã sớm muốn rời đi, nhưng tại sao vẫn còn ở lại? Ngoài lý do vì muốn đối phó với Khang Thụy Lệ và Trần Vãn Thăng ra, chị ấy chủ yếu luôn để tâm đến chuyện của Trần Vãn Thăng, thậm chí còn vượt xa tổn thương mà Khang Thụy Lệ đã gây ra. Có đôi khi trời tối vắng người, Tiêu Ái Nguyệt sẽ trầm tư, cô không nghĩ ra lý do tại sao Từ Phóng Tình lại hận Trần Vãn Thăng đến vậy, cũng chẳng ai có thể trả lời nghi vấn của cô, Từ Phóng Tình sẽ không, Trần Vãn Thăng càng không.
Khang Thụy Lệ đang liều mạng gom góp tài sản về tay, trong lòng Tiêu Ái Nguyệt luôn có khúc mắc không thể giải nhưng lại không thể quang minh chính đại mà suy nghĩ, có phải Từ Phóng Tình đã lén đi tìm Khang Thụy Lệ? Thì ra Khang Thụy Lệ cũng sẽ có lúc biến thành cây gai trong lòng cô mà trước mắt chỉ có Từ Phóng Tình mới có thể nhổ nó ra, nhưng chị ấy lại không làm vậy, có lẽ chị ấy đã đánh giá cô quá cao rồi.
Giá nhà ở trung tâm Thượng Hải ngày càng cao, Tiêu Ái Nguyệt ngồi giữa căn nhà rộng gần hai trăm mét vuông, cô rõ ràng ý thức được mình đã không thể quay đầu nữa rồi. Cô vẫn còn nhớ như in quả trứng luộc trong con hẻm nhỏ ở thành phố H, vẫn còn nhớ rõ mấy ngàn tiền lương mà mình đã vất vả phấn đấu mới có được, vẫn còn nhớ rõ Từ Phóng Tình cúi đầu mỉm cười đầy quyến rũ.
Nhân sinh quá đỗi tịch mịch, hoặc nói đúng hơn là nhà này quá lớn.
Tiểu thuyết và điện ảnh đều gạt người, ly biệt trong cuộc sống hiện thực rất thô khan vì không có nụ hôn tạm biệt, cũng không có câu chào hẹn gặp. Tiêu Ái Nguyệt cô đơn, sợ hãi chui vào chăn lạnh để ngủ, cô tưởng niệm Từ Phóng Tình, không có chị ấy ở bên cạnh, cô thậm chí chẳng có dũng khí thức dậy.
Nhân sinh có quá nhiều điều tốt đẹp thường sẽ đoản hậu, bởi vì không phải hoa nào cũng nở và đều sẽ kết quả. Tiêu Ái Nguyệt ngủ đến giữa trưa hôm sau mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân vẫn chưa tắm, cô sờ lên cái giường ấm áp rồi nghĩ đến Từ Phóng Tình, nếu chị ấy có ở nhà, chắc chắn sẽ mắng mình, nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt liền trào ra.
"Từ Phóng Tình..."
Tiêu Ái Nguyệt không biết nên nói gì, chỉ là vào thời khắc này, cô rất muốn gọi tên 'Từ Phóng Tình'. Cô rời giường, đi lòng vòng trong phòng một lúc, mỗi một góc đều được cô tinh tế vuốt ve, gian phòng quá vắng vẻ, vì sao lại trống trải như thế? Tiêu Ái Nguyệt tự hỏi.
Mặt Trời vẫn chưa ăn gì, nó dùng ánh mắt ngây ngô nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tiêu Ái Nguyệt. Cô cũng nhìn lại nó, một người một mèo nhìn nhau không nói gì hơn nửa ngày, sau đó cô ngồi xổm xuống trước mặt nó, đầu choáng mắt hoa, bàn tay dừng lại trên đầu Mặt Trời nửa ngày, cổ tay run rẩy, cuối cùng vẫn không dám phủ lên người nó, "Mặt Trời, chị ấy viết thư cho mày đó, tao xem không hiểu, mày nói đi, chị ấy đang oán tao đó sao?"
Mèo làm gì hiểu được tim người? Mặt Trời đương nhiên không hiểu, Tiêu Ái Nguyệt cũng không hiểu, rõ ràng là hai con mèo nhưng Từ Phóng Tình lại thiên vị Ngốc Nguyệt như vậy, là bởi vì cái tên hay là vì bản tính giống người nào đó y như đúc?
Người bị bỏ lại cuối cùng chỉ có thể thống khổ nhận lấy hết thảy khổ đau. Tiêu Ái Nguyệt đổi bộ đồ khác rồi lái xe đến bệnh viện. Quý Văn Việt đang làm thủ tục xuất viện, chị ấy vẫn luôn độc lập như thế, không có bất kỳ bạn bè thân thích gì đến đón, nhưng chị ấy vẫn có thể xử lý tốt chuyện của bản thân giống như thường lệ. Tiêu Ái Nguyệt đần độn đứng ở một bên đợi, Quý Văn Việt ngẫu nhiên quay đầu liếc cô một cái, muốn nói lại thôi, bộ dáng trông vô cùng lo lắng.
"Trước khi em ấy đi có gửi tin nhắn cho tôi." Lên xe không có người ngoài, Quý Văn Việt ngồi vào chỗ kế bên tài xế rồi khẽ nói,"Bảo tôi chăm sóc bản thân cho tốt vào."
"Không có nhắc đến tôi sao?" Tiêu Ái Nguyệt nhắm mắt lại, hồi tưởng đến cảnh chị ấy không hề đề cập tới mình thì trong ngực bỗng dưng đau đớn, "Từ Phóng Tình thật sự có thể nhẫn tâm như vậy sao?"
"Tôi nhớ em ấy có nói là sẽ cho cô cơ hội để tự xử lý tốt chuyện của bản thân." Quý Văn Việt nói dăm ba câu, ngược lại đã đánh bay sự bạc tình bạc nghĩa của Từ Phóng Tình không còn một mảnh, "Tiểu Tiêu, em ấy yêu cô, nếu không em ấy sẽ không đưa cô đến Thượng Hải, cô phải tin tưởng em ấy, em ấy không phải là người vô trách nhiệm."
"Tình yêu cũng có kỳ hạn bảo đảm chất lượng." Vì yêu sinh hận không phải là không có, trong giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt mang theo sự tuyệt vọng, sắc mặt cô tái xanh, cặp mắt trong suốt đã sớm mất đi vẻ si mê ngày trước, "Chị Việt, chị phải hiểu rõ hơn người khác mới phải, đúng không? Nếu không thì tại sao chị lại chọn độc thân? Tối hôm qua, tôi luôn suy nghĩ, Từ Phóng Tình dựa vào đâu có thể khiến tôi yêu chị ấy nhiều đến thế, dựa vào cái gì? Chị ấy ưu tú, chẳng lẽ tôi không ưu tú? Tôi cất bước muộn hơn chị ấy, không có nghĩa là sau này sẽ kém hơn chị ấy. Chị ấy không nên đối xử với tôi như vậy, muốn bắt đầu liền bắt đầu, muốn kết thúc liền kết thúc? Nếu chị ấy yêu tôi thì nhất định sẽ không nỡ để tôi khổ sở một mình."
Quý Văn Việt cảm nhận được tâm ma của người kia quá nghiêm trọng nên có chút khẩn trương, khuyên nhủ, "Tiểu Tiêu, em ấy không phải loại người như vậy."
"Vậy tôi là người như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt cười lạnh, "Tôi thấy rất rõ, Từ Phóng Tình luôn tự quyết định và làm việc theo suy nghĩ của bản thân, chị ấy trước giờ chưa từng cân nhắc qua suy nghĩ của người khác, chị ấy luôn làm những việc mình tự cho là đúng, ai mà thèm chứ?"
Thanh quan khó lý lẽ việc nhà, Quý Văn Việt yên lặng không tiếp tục nói nữa.
Cô đơn cùng bi thương không thể che đậy được sự phẫn nộ của Tiêu Ái Nguyệt, cảm xúc của con người luôn có hạn, Quý Văn Việt muốn khuyên nhủ nhưng không thể. Đúng lúc Tiêu Ái Nguyệt vừa đưa cô về tới nhà thì Tần Thất Tuyệt gọi điện thoại tới, Tiêu Ái Nguyệt nhìn thoáng qua điện thoại, trên mặt bỗng nhiên trở nên kỳ quái.
Tiêu Ái Nguyệt nhận điện thoại, nói hai câu hững hờ, dí dỏm, đùa giỡn tựa như chẳng có gì, rất thông thuận giấu đi tâm tình tiêu cực. Quý Văn Việt lập tức có thể trải nghiệm tâm tình của Từ Phóng Tình, thì ra em ấy đã quen khống chế cuộc sống của người yêu nhưng rồi đột nhiên có một ngày, bạn tình của mình bỗng trở nên lạ lẫm và biến thành một người khác, đừng nói là Tiêu Ái Nguyệt cần điều chỉnh, Từ Phóng Tình càng cần điều đó hơn.
Sự khẩn trương lúc nãy của Quý Văn Việt đã sớm hóa thành hư hữu, cô nghĩ thông suốt dự định của Từ Phóng Tình nên cũng không còn lo lắng Tiêu Ái Nguyệt sẽ tự giày vò bản thân, "Tiểu Tiêu, cô có thể nghỉ ngơi một hai ngày."
"Tôi không có thời gian nghỉ ngơi." Tiêu Ái Nguyệt xách hành lý đưa người kia lên lầu, cho dù tâm tình đã bức bối đến cực hạn nhưng hành vi tri kỷ vẫn luôn tồn tại, đây chính là chỗ tốt của cô, sẽ không có người phụ nữ nào có thể tuỳ tiện cự tuyệt. Quý Văn Việt mở cửa, sau đó đưa tay sờ lên gương mặt tái nhợt của đối phương, "Tiểu Tiêu, chúng ta là bạn, nghĩ thông suốt muốn làm gì thì phải nói cho tôi biết."
Tiêu Ái Nguyệt lui lại một bước, ánh mắt có chút né tránh, "Chị Việt, tôi muốn gặp Khang Thụy Lệ một lần nữa, chị không cần lo lắng, tôi có chừng mực."
Quý Văn Việt ý thức được bản thân không ngăn được đối phương bèn gật đầu, "Tôi không hy vọng cô bị thương."
"Làm sao tôi có thể không bị thương?" Tiêu Ái Nguyệt cười tự giễu, "Tình Tình đắc tội nhiều người như vậy, muốn rời đi nào dễ dàng? Chị ấy luôn nghĩ dã tâm của tôi quá lớn, nhưng chị Việt à, tôi chỉ muốn bảo vệ chị ấy thôi, cơ mà tôi cũng là con người, tôi cũng sẽ thống khổ."
Quý Văn Việt bình tĩnh trấn an, "Cái gì rồi cũng sẽ qua."
Tiêu Ái Nguyệt vội vàng chia tay, ngay cả câu chào cũng quên nói, cô biết Jojo vừa mất con nên cũng không có ý định đến nhà gặp Khang Thụy Lệ nên đã hẹn bà ta ở một câu lạc bộ võ thuật. Thời điểm Khang Thụy Lệ đến thì Tiêu Ái Nguyệt đã đổi xong quần áo quyền thủ, dáng người linh lung tinh tế, cảnh đẹp ý vui, nhưng tư thế lại có chút... ba chấm.
"Tôi biết bà xem thường tôi, bà đã từng nói với tôi, người giang hồ có cách xử lý của người giang hồ." Giọng nói của Tiêu Ái Nguyệt vang vọng trong căn phòng vắng vẻ, một mình cô đứng trên võ đài quyền anh lay động dây thừng, khiêu khích nhìn Khang Thụy Lệ, "Đến đây, tôi phụng bồi."
"Cô đang tìm cái chết sao?" Khang Thụy Lệ đầy tự tin, trông bà ta không có gì bất ngờ, chỉ có kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt như thế, nhưng cùng lúc lại thêm điểm đổi mới, "Nghề của ta vốn là quyền thủ, giang hồ có luật của giang hồ, ta sẽ không đánh trận nào không có ý nghĩa."
"Chẳng phải bà muốn tiền sao? Nói không chừng, tài sản trong tay tôi có thể giúp bà, bà cũng biết bây giờ tôi đang ôm đùi nịnh hót nhà họ An mà." Tiêu Ái Nguyệt ngược lại không hề lo lắng, tiếp tục khiêu chiến, "Trận chiến hôm nay, tôi có chết cũng không sao, đúng rồi, tôi đã ký hợp đồng, lỡ có chết cũng sẽ không trách bà."
Khang Thụy Lệ cởi áo khoác xuống rồi thành thạo nhặt quần áo dưới đất lên, "Cô muốn gì?"
"Tôi muốn câu trả lời."
Khang Thụy Lệ yên lặng mấy giây, khẽ cười, "Giao dịch nghe hay nhỉ."
Đài quyền anh không lớn, bốn phía đều có dây bao quanh. Khang Thụy Lệ thay xong quần áo liền nhảy lên đài, tư thế nhẹ nhàng không hề giống một người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi.
Thắng bại kỳ thật đã điểm, Tiêu Ái Nguyệt giữ trên mặt ba phần tươi cười, vắng ngắt hỏi, "Vấn đề thứ nhất, ba của Từ Phóng Tình chết như thế nào?"
Khang Thụy Lệ thoáng chốc hoảng hốt, bà đứng yên tại chỗ sửng sốt mấy giây, nắm đấm của Tiêu Ái Nguyệt đã đánh tới trên vai một lực rất lớn. Khang Thụy Lệ không đứng vững, thân thể bắn ngược về chỗ dây thừng, bà phản xạ có điều kiện liền phản kích.
Nghề quyền thủ này đối với phụ nữ hoàn toàn khác biệt, nắm đấm kia vừa nhanh vừa độc đánh thẳng vào mặt khiến Tiêu Ái Nguyệt lấy làm kinh hãi định lùi về sau nhưng do cú đánh quá gấp, ngược lại không để ý đến nắm đấm như chùy sắt khác của Khang Thụy Lệ nhắm vào bụng làm thân thể cô ngã ngửa về phía sau.
Khang Thụy Lệ không hề thừa thắng xông lên, bà lạnh lùng ngắm con mồi nằm trên mặt đất, thành khẩn trả lời vấn đề thứ nhất của cô, "Ta cần anh ta chết."
"Khụ khụ khụ." Trong miệng có một ngụm máu tươi, nhả không ra, nuối cũng không trôi. Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, cô chậm rãi đứng lên, sờ lấy phần bụng, sắc mặt không tốt lại hỏi, "Quả nhiên bà không thoát khỏi liên quan, vậy nên bà luôn dùng nguyên nhân cái chết của ông ấy để trói chặt Tình Tình, a, Khang Thụy Lệ, tôi hỏi bà vấn đề thứ hai, bà chỉnh Trần Vãn Thăng là bởi vì Từ Phóng Tình sao?"
"Bởi vì ta là thương nhân." Khang Thụy Lệ thấy cô đứng lên liền chuẩn bị đấm thêm phát nữa. Tiêu Ái Nguyệt cảm nhận được nguy cơ, muốn lui lại nhưng lại bị Khang Thụy Lệ khóa chặt rồi thuận thế đánh một quyền vào eo của cô. Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt cổ tay của bà ta, cuối cùng cô đã tìm ra cơ hội, đồng thời hung hăng đánh trả lại khiến hai người đều lùi về sau một bước.
Đánh đấm kiểu này không đúng luật cho lắm, nhưng Khang Thụy Lệ vốn mang phong phạm giang hồ, ngược lại không để Tiêu Ái Nguyệt quá khó nhìn, "Ta và Trần Vãn Thăng đang cùng chiến tuyến, nếu không thừa cơ phân rõ giới hạn với cô ta, cô cho rằng ta sẽ thoát khỏi điều tra sao? Tiểu Tiêu, một khi đã hợp tác cùng chính phủ thì phải cho họ được những gì họ muốn, cô còn quá non, mấy chuyện giận dữ vì hồng nhan này, đổi lại là mấy năm trước, tôi có thể sẽ làm, còn bây giờ Sammi đang sống tốt bên cô, tại sao tôi phải làm những chuyện này vì nó?"
Với bản tính vốn có của con người thì kiểu gì cũng sẽ hướng suy nghĩ về phương diện tình cảm. Tiêu Ái Nguyệt cứ rối rắm những việc này, cũng tự so sánh bản thân với Khang Thụy Lệ. Bây giờ nghe bà ta trả lời như vậy, trong lòng cô bỗng nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy Khang Thụy Lệ vẫn còn giả bộ ngốc nghếch, "Cho nên bà đang lợi dụng Tình Tình?"
"Chúng ta là lợi dụng lẫn nhau, trước kia ta còn hoài nghi Sammi đang lợi dụng cô để đối phó với ta, nhưng sau đó nó đã tự mình về quê gặp mẹ của cô, lúc đó ta đã nghĩ có lẽ ta nên từ bỏ đi thôi..." Ngữ khí của Khang Thụy Lệ đầy phiền muộn, không khỏi làm người ta cảm thấy đáng thương, "Ta nuôi nó nhiều năm như vậy, thậm chí còn muốn giao hết sự nghiệp cho nó. Trước kia, Sammi đã quen tùy hứng nên ta có thể nhịn, nhưng việc chia sẻ phụ nữ với người khác thì ta không làm được. Cô gọi ta đến đây, nhất định không phải là vì những chuyện này, nói đi, cô muốn gì?"
Tiêu Ái Nguyệt chà xát cái mũi không ngừng chảy máu của mình, châm chọc nói, "Bà đang lo lắng sao? Xem ra bà đã thật sự xem tôi là đối thủ."
Khang Thụy Lệ có thể có thành tựu của ngày hôm nay, dĩ nhiên không phải chỉ dựa vào nắm đấm. Bà quan sát bốn phía một phen, nhìn thấy camera trên nóc nhà đã khóa, ngoài ra không phát hiện thêm chỗ khả nghi nào mới dám mở miệng nói, "Đừng không biết tự lượng sức mình, từ khi cô đồng tình với Jojo thì cô đã thua rồi, cô đã bỏ lỡ cơ hội đá ngã ta, sẽ không còn có lần sau đâu."
"Hay là để tôi đoán thử dụng ý của bà." Tiêu Ái Nguyệt mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của đối phương, cô đi về phía trước một bước, đối mặt với Khang Thụy Lệ, mỗi chữ mỗi câu như muốn chọc thủng trái tim của bà ta, "Với bộ dạng bây giờ của bà, do bà đã biết rõ Trần Vãn Thăng chẳng mấy chốc sẽ rơi đài nên bà chỉ đang tự vệ thôi. Tôi đoán trước khi ra quyết định này, bà đã đi tìm Tình Tình và nói với chị ấy vài lời rồi. Tôi đoán bà bảo vệ Jojo cũng chỉ vì sợ bị liên lụy. Tôi còn đoán bà và Trần Vãn Thăng đã có giao dịch bẩn thỉu xấu xa nào đó. Tôi thậm chí còn đoán được bà có một tuổi thơ bị ngược đãi. Tôi còn đoán bà đang giám sát chúng tôi là do bà căn bản không muốn từ bỏ chị ấy, cho nên bà mới lừa gạt để chuyển sự chú ý của tôi lên trên người Trần Vãn Thăng."
"Ta chán ghét người khác cách ta quá gần." Sắc mặt Khang Thụy Lệ bỗng dưng tái xanh. Bà ta hung hăng nhìn Tiêu Ái Nguyệt rồi bỗng nhiên ra tay đánh thẳng vào mặt cô khiến nó đỏ bừng lên, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có. Lúc này, Khang Thụy Lệ không chờ đợi gì nữa, bà ta điên cuồng nện vào người Tiêu Ái Nguyệt thêm mấy cái, nhìn người dưới chân đau đớn càng khiến bà ta càng hưng phấn đến khó tả, giống như được quay lại thời thiếu nữ của vài thập niên trước, vừa đánh vừa quát, "Cô đoán đúng thì thế nào? Tiêu Ái Nguyệt, đừng nói là cô, ngay cả Từ Phóng Tình cũng đã bị ta đánh qua, ta sợ ai chứ? Cô có biết vì sao nó lại hận Trần Vãn Thăng đến thế không? Là bởi vì nó vẫn luôn nghĩ là ta bị Trần Vãn Thăng xúi giục mới đi xâm phạm nó, nó đã thật sự xem ta là mẹ. Tiêu Ái Nguyệt, ta chỉ cần khẽ vươn tay thì bạn gái của cô sẽ lập tức lộ ra trăm ngàn lịch sử bất hảo, nếu ta không có ý định từ bỏ thì cô có thể làm gì?"
"Cặn bã!" Tiêu Ái Nguyệt bị đánh đến khí lực cũng không còn, nhưng thân thể đau đớn càng lâu càng khiến ý thức thêm rõ ràng. Cô dùng hết khí lực đẩy Khang Thụy Lệ ngã ngồi trên mặt đất rồi dùng chân đạp lên mặt bà ta nhiều lần, "Khang Thụy Lệ, bà là mẹ của chị ấy!"
Tư thế đánh nhau của hai người nào có quy luật của quyền thủ, càng giống như phụ nữ đánh ghen bên đường đang khóc lóc om sòm. Dù sao Khang Thụy Lệ cũng đã có tuổi, mấy lần không bật lại nổi, còn bị Tiêu Ái Nguyệt đá phải xương quai xanh khiến toàn thân tê liệt.
Tiêu Ái Nguyệt giết đỏ cả mắt, thương thế của cô nặng hơn Khang Thụy Lệ nhưng lại không hề cảm thấy đau nhức, cô nhảy dựng lên, hung ác đạp vào eo của đối phương một cái, "Không muốn đi sao? Tôi sẽ khiến bà không còn cơ hội đi được nữa!"
Từ Phóng Tình rời đi để lại bóng ma không ngừng quấy phá trong cơ thể, nhưng hận ý lại theo thời gian dần biến thành thương yêu. Tiêu Ái Nguyệt giống như bị trúng độc, cô đã trúng một loại độc mang tên 'Từ Phóng Tình', cũng không biết đã đánh nhau bao lâu, cô cúi đầu nhìn người phụ nữ đang thoi thóp trên mặt đất rồi lại ghé mắt nhìn qua người đang đứng núp ở góc tường. Cô mang gương mặt đầy máu nhếch miệng cười một tiếng, "Bì Lợi, hai lần hạ độc chết voi, cô nói sẽ có bao nhiêu con kiến muốn ăn thịt?"
Bóng người ẩn khuất trong bóng tối chạy ra ngoài, Bì Lợi cầm một cái camera nhỏ trong tay, đôi mắt chứa đầy nước. Cô chầm chậm đến bên người Tiêu Ái Nguyệt, nhìn thấy trong tay người này vẫn còn nắm mấy sợi tóc của Khang Thụy Lệ làm cô vừa tức vừa cười ôm lấy đối phương, sau đó bấm điện thoại gọi xe cứu thương, "Đáng giá không?"
Đáng giá không? Mọi chuyện vốn đã được lên kế hoạch từ sớm, nhưng Từ Phóng Tình lại rời đi nên đành phải tiến hành một cái bẫy khác. Khang Thụy Lệ nghe được các cô đối thoại liền nhắm mắt lại, nặng nề nói, "Đồ điên."
Trong lỗ tai của Tiêu Ái Nguyệt đang chảy máu, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, cô bắt lấy tay áo của Bì Lợi, "Cô đã tra được chị ấy đi đâu chưa?"
Bì Lợi khóc, "Ở Nhật Bản, hiện tại rất an toàn."
Rốt cuộc Tiêu Ái Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm để lộ ra khuôn mặt tươi cười khó hiểu, cuối cùng nặng nề ngất đi.
***