Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 229: Che mắt thiên hạ




Hút thuốc rồi giấu diếm Từ Phóng Tình, gặp Khang Thụy Lệ cũng muốn giấu diếm Từ Phóng Tình, kêu Bì Lợi thu xếp chiến trường xong càng phải giấu diếm Từ Phóng Tình.

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy lá gan của mình thật lớn. Cô đến công ty gặp được Từ Phóng Tình và đại diện pháp nhân Tưởng Lượng, gã thấy cô liền khách sáo khen cô có mắt nhìn, gã đã hiểu được vì sao Từ Phóng Tình tiên hạ thủ vi cường.

Nghe gã nói như vậy, Tiêu Ái Nguyệt càng không quá ưa thích gã, cô cảm giác Tưởng Lượng có tình ý với Từ Phóng Tình. Chị ấy ngồi bàn bạc kế hoạch bỏ vốn đầu tư với hai người, Tiêu Ái Nguyệt cũng không chen lời, đến khi thấp thoáng nghe được Tưởng Lượng nói muốn mời người phát ngôn để quảng bá thì Từ Phóng Tình mới gọi Tiêu Ái Nguyệt qua.

"Bên Tần Thất Tuyệt trả lời thế nào?" Từ Phóng Tình chậm rãi mở miệng hỏi, "Cô ta có yêu cầu gì không?"

Tiêu Ái Nguyệt giả ngu, "Em không hiểu những lời chị ta nói là có ý gì."

Tưởng Lượng ồ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Từ Phóng Tình, ác ý trêu chọc, "Có vẻ như Tiêu tiểu thư không thích hợp với hạng mục này của chúng ta?"

Từ Phóng Tình không đáp lời, trên mặt thoáng qua chút thất vọng, cô cúi đầu xuống, sau đó đưa cho Tiêu Ái Nguyệt một phần tài liệu.

Tiêu Ái Nguyệt cầm tài liệu, cô cảm thấy bản thân mình dù có đợi tiếp đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì nên bèn qua loa cười hai tiếng rồi co cẳng rời khỏi văn phòng.

Cam Ninh Ninh và Mạnh Niệm Sanh đã đi Bắc Kinh, trong nhà quạnh quẽ vô cùng, chỉ còn lại hai con mèo đang ngủ lười trên sofa. Tiêu Ái Nguyệt để tài liệu qua một bên rồi dời hai cái ghế che đi thiết bị giám sát.

Ánh đèn màu hồng trên thiết bị giám sát chợt lóe lên, Tiêu Ái Nguyệt lè lưỡi làm mặt quỷ, cô đã đoán được là ai lắp đặt thiết bị nên cũng không ngại làm trò, giống như thái độ khinh bỉ hành vi vô sỉ của chủ nhân của nó.

Không lâu sau, Từ Phóng Tình gọi điện đến nói là đêm nay chị ấy phải tăng ca và căn dặn Tiêu Ái Nguyệt giải quyết hết cơm tối cũng như Tần Thất Tuyệt. Lúc này, Tiêu Ái Nguyệt mới nhớ tới xấp tài liệu, chính là hợp đồng thương nghiệp, trên đó viết rõ việc chiêu mộ Tần Thất Tuyệt làm người phát ngôn với mức thù lao hấp dẫn và cổ phần mua sắm ưu đãi.

Hóa ra Từ Phóng Tình đã sớm có kế hoạch, nhưng chị ấy lại không muốn chờ Tưởng Lượng nói ra rồi mới quyết định áp dụng. Tiêu Ái Nguyệt không rõ trong hồ lô của người yêu có thuốc gì, cô suy tư nửa ngày rồi quyết định gọi điện thoại hẹn Tần Thất Tuyệt ra ngoài ăn cơm chiều, kết quả đối phương lại đánh đòn phủ đầu nói sẽ mời khách.

Tuy là trò đùa nhưng cũng đã thấy được Tần Thất Tuyệt nghiêm túc với việc này. Hai người hẹn gặp nhau tại quán trà vào buổi tối, Tiêu Ái Nguyệt giao ra hợp đồng, Tần Thất Tuyệt xem xong mấy chục hạng khuôn sáo, ánh mắt lần lượt trở nên sâu trầm, "Dã tâm thật không nhỏ, muốn tôi làm người phát ngôn, chẳng lẽ còn muốn mở rộng thị trường đến Bắc Kinh?"

Tiêu Ái Nguyệt giúp người kia pha chén trà, cười híp mắt nói, "Cách đối nhân xử thế của Đổng sự Tần lợi hại như vậy, mọi người bên cạnh đương nhiên cũng thơm lây. Chị nhìn Từ Phóng Tình đi, mặc dù chị ấy có vốn liếng giàu có, nhưng bây giờ cũng chỉ là cái xác rỗng, còn chị thì khác, công ty của chị chẳng những lớn mà còn có mấy cái khác chưa đưa ra thị trường. Bây giờ, người ngoài cũng không biết Từ Phóng Tình có bao nhiêu tiền, chờ đến lúc chị ấy và Tưởng Lượng quay vòng vốn xong, chẳng phải mọi chuyện sẽ dễ như trở bàn tay sao?"

"Nói thì đơn giản." Tần Thất Tuyệt dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn khuôn mặt mê người kia, cô không phải không biết mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Từ Phóng Tình, cho nên khi Tiêu Ái Nguyệt đặt khuỷu tay lên người mình, trong tim đập "thình thịch" một cái, khó tránh khỏi bất ngờ, "Từ Phóng Tình giao hợp đồng cho cô, xem ra là đã tính trước?"

"Hì hì." Tiêu Ái Nguyệt nghe cô thăm dò, "Công là công, tư là tư, tôi cũng chỉ làm công cho chị ấy thôi, đều phải dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền."

"Nói như vậy thì cô cũng có thể làm công cho tôi rồi?" Tần Thất Tuyệt nửa thật nửa giả dụ dỗ, "Từ Phóng Tình là cây to đón gió, lại phải miệt mài xã giao, cô có thể làm hậu phương cho cô ấy được bao lần?"

Sắc mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng lại, cô muốn lắc đầu phủ nhận nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, "Chị hiểu mà."

Tần Thất Tuyệt đương nhiên hiểu, vợ chồng vốn chỉ là chim cùng rừng, đại nạn đến sẽ bay riêng phần mình. Ở xã hội này, Tần Thất Tuyệt hiểu cái gì là 'thân bất do kỷ' hơn ai hết, cô nhìn vẻ mặt Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu thì đột nhiên cười, "Tôi đương nhiên hiểu, Tiểu Tiêu là người thành thật nên không thích tham gia đầu tư có rủi ro, tôi hiểu mà."

Tiêu Ái Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng, "Đúng vậy, đổng sự Tần, tôi không muốn tham gia nhưng chị ấy cũng chẳng chịu nghe lời của tôi đâu."

Tần Thất Tuyệt nhoẻn miệng cười khiến tinh thần người ta vui vẻ, "Hay là cô đầu tư cho tôi?"

Tiêu Ái Nguyệt giật mình, mặt lộ vẻ khó xử, "Cái này..., tôi cũng không muốn phản bội chị ấy."

Tần Thất Tuyệt thấy trong lời nói của đối phương có chỗ buông lỏng liền thừa thắng ép sát, "Sao lại nói là phản bội? Cô hợp tác với tôi cũng chính là cách để bảo vệ cô ấy không bị người khác làm tổn thương, hơn nữa tôi cũng có biện pháp khiến cô ấy phải lau mắt nhìn cô."

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu giả vờ đắn đo.

Lúc này, Tần Thất Tuyệt giúp cô đặt ly trà đầy nước nóng tới trước mặt, đáy mắt lấp lóe ánh sáng, "Tiểu Tiêu, chúng ta nói chuyện đi."

Hai người nói chuyện hơn một giờ, Tần Thất Tuyệt sảng khoái nhận bản hợp đồng mang về nghiên cứu trong khi chờ Tiêu Ái Nguyệt cho cô câu trả lời thuyết phục.

Tiêu Ái Nguyệt chia tay nhau ở bãi đỗ xe, cô đang định gọi điện thoại hỏi Từ Phóng Tình đã tan tầm chưa, vừa cầm điện thoại trên tay thì nó lại bất chợt vang lên.

Tập trung nhìn vào, quả nhiên là 'bạn già'.

Không thể không tiếp điện thoại của Trần Vãn Thăng, Tiêu Ái Nguyệt đoán điện thoại của chị ta hẳn là bị ai đó nghe lén nên bắt máy vô cùng cẩn thận, "Hội trưởng Trần tìm tôi có việc gì sao?"

"Trò chuyện chút đi." Trần Vãn Thăng không vòng vo giống Tần Thất Tuyệt mà trực tiếp ra hiệu lệnh, "Tôi đang ở nhà một mình rất nhàm chán, cô đến đây đi."

Tiêu Ái Nguyệt còn không biết ai là người đứng sau kế hoạch mưu sát của Jojo, cô ngồi trong xe suy nghĩ một lát, trong thời gian ngắn thật sự không biết Trần Vãn Thăng tìm cô để làm gì?

Tiêu Ái Nguyệt đã không gặp Trần Vãn Thăng được mấy ngày, nếu chị ta muốn chỉnh cô thì hẳn là đã sớm ra tay rồi, vả lại có điện thoại làm chứng, chị ta dám gây bất lợi cho cô sao?

Ôm ý nghĩ như vậy nên Tiêu Ái Nguyệt quyết định đi gặp người kia.

Trần Vãn Thăng mang thai nhưng bụng cũng không lớn lắm, cô vẫn uống rượu như thường và vẫn mang cao gót, chỉ có một lần duy nhất cô mang dép lê. Cô bưng ly rượu đỏ ngồi về vị trí cũ, "Tiểu Tiêu, gặp lại cô, tôi đúng là không hề hận cô chút nào."

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy thuyết pháp này rất trơ trẽn nên liền châm chọc nói, "Sao chị không hỏi tôi có hận chị không?"

"Tôi không ngủ với cô, cũng không ngủ với bạn gái của cô, tại sao cô lại hận tôi?" Trần Vãn Thăng nhìn người nọ, không chút nghĩ ngợi hỏi, "Chẳng phải cô hận Khang Thụy Lệ sao? Thế nào? Vì bạn gái mà đại nghĩa vô tư lựa chọn tha thứ?"

Lại là một câu 'châm ngòi ly gián', Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện liền phát hiện người hầu vốn có trong nhà đã chẳng thấy đâu nữa, cô cố ý chọc giận, "Một mình chị phòng không gối chiếc?"

"Không phải có cô rồi sao?" Trần Vãn Thăng hơi biến sắc, cố nén cảm xúc, "Tôi hoàn toàn không nghĩ ra được tại sao cô dám đơn thương độc đến gặp tôi."

"Chị không có chuyện gì khác để nói sao?" Tiêu Ái Nguyệt không có tâm tình trò chuyện quá nhiều, "Vậy tôi có thể đi rồi chứ."

"Tôi có bí mật của rất nhiều người, cô có muốn biết không?" Trần Vãn Thăng thấy cô mất kiên nhẫn mới bình tĩnh lên tiếng, "Tôi có bí mật của các nhân vật quan trọng trên toàn Thượng Hải, có được nó, cô có thể giành được rất nhiều quyền thế."

"Chị muốn gì?" Tiêu Ái Nguyệt nhớ lại băng ghi hình của Từ Phóng Tình, ánh mắt như lửa thiêu đốt trừng lại đối phương, "Chị muốn làm Tình Tình bị tổn thương?"

"Tôi không có hứng thú với oắt con bướng bỉnh đó." Trần Vãn Thăng ngay thẳng nói, "Tôi và lão Khang chỉ mới quen nhau được mấy năm, từ lúc giúp chị ta ở lại Thượng Hải, tôi đã từng bước hỗ trợ rửa đi điểm đen, đến cuối cùng, chị ta lại là người đầu tiên muốn gặm xương cốt của tôi."

Tiêu Ái Nguyệt thu hồi ánh mắt, suy tư lên tiếng, "Chị có bí mật của Tần Thất Tuyệt không?"

Trần Vãn Thăng biểu lộ quái dị, "Cô muốn chỉnh cô ta?"

Tiêu Ái Nguyệt thấy đối phương không đáp bèn đứng lên, không có hứng thú trò chuyện, "Chị Thăng đánh giá tôi cao quá rồi, tôi chỉ là một kẻ ngu, cái gì cũng không biết, tôi không giúp gì được cho chị đâu."

"Tiểu Tiêu, nếu cô ngốc thì làm sao lại có thể tự mình liên hệ được với Giang Lâm Lâm?" Trần Vãn Thăng cuối cùng ném ra một câu nặng cân, "Trừ khi cô đang giả ngu, nếu không thì tại sao cô lại điều tra bí mật của Tần Thất Tuyệt?"

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn người nọ, thần sắc lãnh đạm, "Chị thật sự muốn tôi giúp?"

Ban đêm trở về, Từ Phóng Tình đã ngủ, Tiêu Ái Nguyệt giúp người yêu đắp kín mền, sau đó lại chạy ra tắm rửa trong phòng khách. Gần đây cô mất ngủ tương đối nhiều, cô móc ra hộp thuốc lá dưới giường của Cam Ninh Ninh, bên trong còn có một điếu sắp gãy. Cô nửa ngồi trong phòng tắm hút thuốc nhả khói, suy nghĩ lập tức trở về cái hôm gặp Giang Lâm Lâm ở Bắc Kinh.

Ngày đó, Quý Văn Việt kỳ thật cũng không đi cùng cô vì nửa đường chị ấy đã bị Tần Thất Tuyệt bắt đi. Tiêu Ái Nguyệt chờ không nổi nên đã tự mình đi gặp Giang Lâm Lâm. Thời điểm Giang Lâm Lâm cầm tiền liền tức giận ra lệnh thuộc hạ kéo Tiêu Ái Nguyệt lên sân thượng, còn suýt chút ném cô xuống đất.

"Tiêu Ái Nguyệt."

"Khụ khụ khụ." Ký ức hoàn toàn dừng lại, có người ở bên ngoài đang gọi tên cô. Tiêu Ái Nguyệt vội vàng nhả hết khói ra khỏi miệng rồi lấy nước hoa trên bồn rửa tay súc miệng hai lần, vị thơm cũng không tệ nhưng trong miệng lại chát chát cay cay khiến cô sặc đến chảy cả nước mũi lẫn nước mắt. Cô vừa ấn dội điếu thuốc trong bồn cầu đi thì cửa phòng toilet lập tức bị đẩy ra.

"Tiêu Ái Nguyệt, nửa đêm không ngủ còn chạy đến phòng của Cam Ninh Ninh làm gì? Định ôn lại hồi ức về cuộc sống trong chuồng heo sao? Em..."

Thanh âm đột nhiên biến mất, Tiêu Ái Nguyệt đầy nước mắt nước mũi nhìn lại thì thấy Từ Phóng Tình đang đứng tại cửa ra vào, miệng vẫn chưa kịp khép lại, biểu lộ cực kì chấn kinh.

"Em khóc cái gì?" Giọng nói ấm áp và oán giận vừa mới mắng chửi người như một trời một vực. Từ Phóng Tình dạo bước đến trước mặt người nọ rồi nhẹ nhàng đưa tay lau nước mắt trên mặt đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em khóc?"

Tiêu Ái Nguyệt cảm giác mùi khói và mùi nước hoa vẫn còn trong miệng liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có thể lắc đầu biểu thị bản thân không sao.

Dường như Từ Phóng Tình hiểu lầm ý của người nọ, thần sắc càng trở nên do dự. Cô đưa tay vén lên mái tóc dài của Tiêu Ái Nguyệt, tay còn lại vuốt ve sóng mũi, cũng không vội lên tiếng, cô kéo tay của đối phương quan sát thật kỹ khuôn mặt khóc lóc kia, cuối cùng mới ôm cả người vào trong lồng ngực mình, ngửi mùi thơm trên người Tiêu Ái Nguyệt, trong mắt dường như cũng trào lên một tầng hơi nước, sau đó cúi đầu thì thầm an ủi bên tai người yêu, "Tưởng Lượng làm em không vui phải không? Em đừng buồn, Tiêu Ái Nguyệt, em đâu có ngốc, đừng chấp nhặt với anh ta."

Nghĩ đến uất ức hôm nay, thì ra Từ Phóng Tình biết tất cả mọi chuyện, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Nếu không phải trời xui đất khiến Tiêu Ái Nguyệt 'thút thít' thì cô tuyệt đối sẽ không nói ra lời tình cảm như vậy. Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy ấm áp trong lòng, vừa khóc vừa cười trong ngực cô, "Em không chấp anh ta, là do anh ta xem thường em thôi, em cũng không có mất ngủ vì anh ta."

Từ Phóng Tình xoa đầu người yêu như đang an ủi một đứa bé không hiểu chuyện, "Đi thôi, ngủ với tôi đi."

Tiêu Ái Nguyệt vui sướng xong lại chậm lụt tìm đường chết, "A, chẳng phải chúng ta đang chiến tranh lạnh sao?"

Từ Phóng Tình cũng sửng sốt một lúc rồi bày ra vẻ mặt poker, lạnh như băng nói, "Nếu đêm nay em nghĩ quẩn rồi làm chuyện dại dột gì đó, tôi cũng không có thời gian đến cục cảnh sát xử lý."

Tiêu Ái Nguyệt cẩn thận thăm dò, "Vậy tối nay..."

Từ Phóng Tình rất đại độ, cô khẳng khái nói, "Đêm nay, tôi có lòng từ bi, Tiêu Ái Nguyệt, em phải nhớ viết vào sổ là em thiếu tôi một ngày ngưng chiến."

Tiêu Ái Nguyệt rất muốn cười nhưng vẫn giữ mặt ngoài dịu dàng, ngoan ngoãn đi lên kéo cánh tay của Từ Phóng Tình, nũng nịu nói, "Vâng vâng vâng, đại gia Từ, nô tỳ nhất định sẽ nhớ kỹ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.