Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 14: 14: Tôi Không Cần




"Nhưng tôi không cần gì hết." Tiêu Ái Nguyệt ngượng ngùng rút tay về rồi lúng túng nói, "Phó tổng giám đốc Mẫn, cô thật sự không cần phải như vậy đâu."

Trên thế giới này, chẳng có ai không ham tiền, Tiêu Ái Nguyệt cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi cô trả khoản tiền kia cho Mẫn Nhã Tiệp lại không cảm thấy mất mát chút nào, ngược lại còn có cảm giác an toàn như buông được tảng đá lớn xuống khỏi người.

Dẫu gì thì tiền đó cũng không phải của mình, cầm không được mà vứt cũng không nỡ, khi đối mặt với Từ Phóng Tình sẽ nhẹ nhõm hơn, không dám nhiều lời phản kháng.

Từ khi đảm nhiệm công việc nhập khẩu của tổng công ty, Đại Hải bận đến độ không có thời gian uống nước.

Tiêu Ái Nguyệt cũng không tìm được thời gian để kể chuyện Mẫn Nhã Tiệp với gã nên cả buổi chiều cô chỉ lo bổ sung kiến thức liên quan tới nguyên vật liệu, bận đến giờ tan tầm thì bị Từ Phóng Tình gọi vào văn phòng, "Cô có phát hiện vấn đề gì ở phân xưởng không?"

Tiêu Ái Nguyệt không biết quản lý đang hỏi gì, "Quản lý Từ muốn nói đến chuyện nào?"

"Toàn bộ."

"Hả." Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu vắt óc nhớ lại tình trạng trong xưởng, "Vệ sinh kém, có quá nhiều lao động phổ thông nhưng quản lý không được chặt chẽ, nhà kho thì rất lộn xộn, nhân viên văn phòng còn xem phim trong giờ làm, bộ phận kiểm tra chất lượng có rất nhiều người nhưng chẳng có mấy ai làm việc nghiêm túc, lúc tôi kiểm tra sản phẩm dưới xưởng lại chẳng thấy nhân viên chất lượng nào ở đó, còn nữa, tôi cảm thấy tố chất nhân viên không cao, miệng toàn nói lời thô tục."

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ, "Còn nhưng tôi không nhớ nổi."

"Cô không phải là người đầu tiên đảm nhiệm nhánh thu mua này." Từ Phóng Tình nhướng mày nói tiếp, "Nhưng cô là người đầu tiên có ý kiến hoàn toàn khác biệt, cô hiểu chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến Đại Hải liền nuốt nước bọt, "Quản lý Từ, tôi không có ý trả đũa ai cả, tình trạng ở phân xưởng thật sự là như vậy, nhìn chung thì tố chất không cao, tôi...!dù sao đây cũng là ý kiến cá nhân của tôi."

Từ Phóng Tình không lên tiếng, cô khoác áo vào cánh tay rồi ra hiệu cho Tiêu Ái Nguyệt rời khỏi văn phòng.

Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy bản thân vốn chẳng phải người tốt mà chính là một kẻ tiểu nhân âm hiểm chuyên đâm dao sau lưng người khác.

Cô càng nhìn Đại Hải lại càng băn khoăn, nghĩ kỹ lại cảm thấy bản thân khổ cực quá.

Cô mới đến công ty chưa được một tháng, tự dưng lại bị cuốn vào sóng gió cạnh tranh trong công việc, nhưng chết vinh còn hơn sống nhục, suy cho cùng thì cô vẫn phải đơn độc đấu tranh thôi.

Trong cuộc chiến này, Từ Phóng Tình đứng bên phe nào? Chị ấy tự đặt mình ở vị trí nào? Tiêu Ái Nguyệt trăm mối vẫn không có cách giải.

"Tiêu Ái Nguyệt, đi thôi." Từ Phóng Tình lại đổi túi mới, nhãn hiệu Hermes chói loá làm mù mắt Tiêu Ái Nguyệt, "Tôi cần trở về trước mười giờ rưỡi, bây giờ xuất phát thôi."

Giá của cái túi này hẳn còn đắt hơn xe của cô, Tiêu Ái Nguyệt thật sự không hiểu tại sao người phụ nữ này lại không tự mua xe đi.

Cô lái xe ra khỏi bãi đỗ, Từ Phóng Tình vô cùng thản nhiên mở cửa bên ghế phụ rồi bước vào ngồi xuống, "Đến trung tâm thương mại đi, cô biết ở đâu không?"

Đương nhiên biết, chỗ này gần nhà Tiêu Ái Nguyệt đang thuê.

Cô tăng tốc thật nhanh, dự định thừa dịp Từ Phóng Tình đi mua sắm sẽ về nhà tắm rửa cho Bóng Đèn.

Bây giờ còn chưa đến tám giờ, Từ Phóng Tình muốn về sớm trước mười giờ rưỡi, vậy tính ra cô có ít nhất hai tiếng để tận dụng.

Nếu chạy xe nhanh một chút thì cả đi lẫn về chỉ mất có một tiếng, cô sẽ có khoảng một tiếng làm chuyện cá nhân rồi tranh thủ nghỉ ngơi một chút.

"Tiêu Ái Nguyệt!" Tiếng thở hổn hển và giọng nói tức giận của Từ Phóng Tình vang lên bên tai, đánh thức Tiêu Ái Nguyệt vốn đang trầm tư, "Cô chạy xe nhanh như vậy làm gì?"

Vận tốc 90 km/h khiến gầm xe rung lắc bất ổn, Tiêu Ái Nguyệt giẫm phanh giảm tốc độ, chột dạ giải thích, "Do đường không có kẹt xe mà thời gian đang gấp."

Sắc mặt Từ Phóng Tình hết sức khó coi, "Chất lượng xe đã không tốt lại còn không tiếc mạng sống, cô vội đến đó làm gì? Thời gian gấp nên muốn sớm đi đầu thai sớm sao? Thời gian có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống của cô! Đầu óc cô có vấn đề phải không?!"

Tiêu Ái Nguyệt bị mắng một trận, ngay cả tay lái cũng có chút run rẩy, "Tôi sai rồi."

"Sau này lái xe, vận tốc không được quá 60 km/h, cô có thể làm được không?" Từ Phóng Tình nghe cô nhận lỗi, lửa giận cũng vơi đi đôi phần, "Xe của cô vốn không an toàn, cô có nhận thức được vấn đề này không? Nghĩ thế nào mà dám chạy 90 km/h trong nội thành?"

"Tôi thật sự biết sai rồi."

"Chuyển làn, chuyển làn!" Vừa bước xuống xe thì lửa giận lại bạo phát, Từ Phóng Tình hận không thể một tay bóp chết cô, "Tiêu Ái Nguyệt, cô không thấy ngã tư sao? Trung tâm thương mại, tôi nói là đến trung tâm thương mại, bây giờ cô muốn mang tôi đi đâu? Cô đi lộn đường rồi! Rốt cuộc cô đang muốn làm gì? Trong đầu cô đang suy nghĩ gì thế hả?"

"Quản lý Từ." Tiêu Ái Nguyệt yếu ớt mở miệng, "Chị bớt giận, tôi sẽ quay đầu xe ở chỗ đèn xanh đèn đỏ đằng kia."

Từ Phóng Tình thật sự muốn bóp chết đối phương, "Nếu trước mười giờ rưỡi mà tôi chưa về đến nhà thì ngày mai cô quỳ gối làm việc cho tôi."

Quản lý Từ có khuynh hướng bạo lực a, Tiêu Ái Nguyệt rất muốn phỉ nhổ lãnh đạo một hơi, chẳng phải chỉ là một cái ngã tư thôi sao, chạy đến đó cũng có thể quay xe lại mà, vì sao lại tức giận đến vậy cơ chứ?

"Rầm!" Xe ngừng dưới trung tâm thương mại, Từ Phóng Tình đóng sập cửa xuống xe, chả thèm quay đầu lại nhìn.

Tính tới tính lui vừa đúng hai tiếng, Từ Phóng Tình thật sự có thiên phú làm ăn, chuyện gì cũng đều tính toán rõ ràng, làm người lại quá mức khôn khéo.

Tiêu Ái Nguyệt có cảm giác bản thân chẳng khác nào dê con đứng trước mặt cọp già, chỉ có thể giả chết hòng tránh thoát kiếp nạn, không thể liều mạng.

Chắc chắn Tiêu Ái Nguyệt không có đủ thời gian trở về tắm rửa cho Bóng Đèn nên cô quyết định vào trung tâm thương mại mua chút thức ăn cho nó.

Cô chăm lo cuộc sống cho con mèo vô cùng chu đáo, mặc dù ngoài miệng oán trách Đổng Tiểu Hạ vô lương tâm giao bà nội mèo cho mình nuôi nhưng không thể không thừa nhận từ lúc có Bóng Đèn, cuộc sống của cô quy luật hơn rất nhiều.

Ít ra cô sẽ không gặm bánh bao hay bắp ngô mỗi ngày, sẽ không ngủ đến khi mặt trời lặn đằng tây, dù là ngày hay đêm thì trong nhà luôn có mèo để nhớ thương.

Tiêu Ái Nguyệt rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, dẫu biết người kia không yêu mình nữa.

Chỉ cần cô trở về xe trước khi Từ Phóng Tình mua sắm xong là được, Tiêu Ái Nguyệt ôm suy nghĩ này mà lén la lén lút tới khu thực phẩm.

Khoai tây chiên có quá nhiều năng lượng, bỏ qua.

Mì tôm nhiều dầu mỡ đến phát sợ, không mua, vẫn là nên mua một ít lương thô và bánh quy thôi.

Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu xem hạn sử dụng trên bao bì, chưa quá hạn, năng lượng không cao, cô cầm mấy bịch bánh và vài món mình thích đi tính tiền.

Tóm lại một câu, không đụng mặt Từ Phóng Tình thì tốt biết bao.

Tiêu Ái Nguyệt nhanh chóng chạy vào trong thang máy, cô ôm túi mua sắm thở hổn hển dựa vào chỗ vắng người.

Lúc thang máy đã tới tầng 7 thì dòng người ra vào không ngừng, tầng nào cũng có người ra vào.

Đợi khi thang máy xuống đến lầu hai, Tiêu Ái Nguyệt mới yên tâm thả lỏng cánh tay rồi tựa vào vách, nhẹ nhàng thở phào một cái, nhưng miệng chưa kịp thở ra thì Từ Phóng Tình đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt cô.

"Khụ khụ khụ." Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện cầm túi lên che mặt lại, cmn, sao Từ Phóng Tình lại ở đây? Lầu hai bán gì vậy? Bán gì? Tiêu Ái Nguyệt loạn như cào cào, a, trang sức, quản lý Từ đúng là giàu có, sao cộ lại vào đây làm gì??? Chị đừng có nhìn thấy tôi nha! Tiêu Ái Nguyệt khẩn trương tột đột, chắc chị ấy sẽ không phát hiện ra mình phải không? Không đâu, tuyệt đối không đâu.

Nhưng có thì thế nào! Tại sao cô lại sợ người kia đến thế? Tiêu Ái Nguyệt khốn khổ suy nghĩ, chị ấy chỉ là cấp trên bình thường thôi mà, đừng sợ Tiêu Ái Nguyệt, mày đừng sợ, Từ Phóng Tình cũng chỉ là phụ nữ, mày đừng sợ chị ấy.

Mặc dù ngoài miệng tự an ủi mình như vậy nhưng khi Từ Phóng Tình gọi điện tới, Tiêu Ái Nguyệt vẫn sợ mất hồn.

"Alo, quản lý Từ, không có, tôi không có đi lên, tôi đang chờ dưới lầu, đúng, a, chị ở đâu? Được, được, tôi lập tức đến ngay."

Tầng 15 bán cái gì? Quần áo? Đúng rồi? Hình như là quần áo, Tiêu Ái Nguyệt ấn thang máy lên tầng 15 liền nhận được ánh mắt hâm mộ của mấy cô gái ở xung quanh, có gì mà phải hâm mộ chứ? Tiêu Ái Nguyệt nắm chặt áo ra khỏi thang máy quan sát một vòng.

Hoá ra tầng 15 bán quần áo có nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, quầy nào cũng trang trí xa hoa khiến Tiêu Ái Nguyệt không dám tùy tiện cất bước vì sợ quẹt trúng đồ có giá trị.

Tiêu Ái Nguyệt giống như hai lúa mới lên thành phố, chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ nhưng cô không có tâm thái tốt như bà hai lúa.

Nhân viên bán hàng chỉ tùy tiện nhìn một cái thôi Tiêu Ái Nguyệt đã lập tức cảm giác được mình bị khinh bạc, có lẽ trang phục của cô không giống đồ họ đang bán chăng.

Bệnh tự ti của Tiêu Ái Nguyệt lại trỗi dậy, cô đứng giữa hành lang, nhất thời không biết đi đâu tìm Từ Phóng Tình, cũng quên bản thân có điện thoại.

"Tiêu Ái Nguyệt, ở đây." Từ Phóng Tình xuất hiện ở cửa tiệm Chanel, "Lại đây."

Từ Phóng Tình đang thử lễ phục, trên người đang quấn một miếng vải nhỏ trị quá một trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ.

Tiêu Ái Nguyệt bị doạ sợ, một câu cũng không dám nói ra.

Từ Phóng Tình thay qua mấy bộ, cuối cùng cũng nhìn trúng một bộ dạ hội màu lam trễ ngực, vừa xinh đẹp lại vừa cao quý, không thể không thừa nhận người giàu đều có cái lý của người giàu.

Sau khi Từ Phóng Tình mặc bộ lễ phục vào người, khí chất cũng đổi theo, tựa như công chúa cao quý làm Tiêu Ái Nguyệt nhìn không chớp mắt.

Tiêu Ái Nguyệt không muốn để lộ tâm tư của mình rõ ràng như vậy, cô dời ánh mắt giả vờ không bị mị thái của Từ Phóng Tình mê hoặc.

Có lẽ Từ Phóng Tình chê cô vướng bận, đột nhiên như nhớ ra cái gì đó rồi lấy một tờ A4 từ trong túi ra đưa cho cô, "Cô xuống dưới lầu mua giúp tôi mấy thứ này đi, khi nào xong tôi sẽ gọi điện cho cô, số lượng và nhãn hiệu đều viết hết trong đây rồi, đừng mua sai, có vấn đề gì thì gọi điện hỏi tôi, OK?"

"OK." Tiêu Ái Nguyệt vừa được thăng chức làm bảo mẫu đáp.

Đồ Từ Phóng Tình muốn mua rất nhiều, Tiêu Ái Nguyệt hoài nghi có phải chị ấy muốn chuẩn bị đồ dự trữ cho cả tháng hay không, nếu vậy thì đâu cần tuần nào cũng đi dạo phố.

Thì ra chị ấy gọi cô lên lầu là muốn nhờ cô mua sắm chứ không phải cần cô góp ý mua quần áo.

Tiêu Ái Nguyệt buồn bã sờ mũi, trong lòng có chút không vui..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.