Năm giờ sáng ở huyện H yên lặng như tờ, huyện này không lớn lắm, xe buýt từ thành phố H về chỉ có lác đác vài chuyến.
Tiêu Ái Nguyệt nằm cong queo trong taxi ngẩn người, có thể là do sắc trời đang dần sáng lên nên đèn đường đã tắt.
Sương mù bao lấy thị trấn vắng người, rác và lá cây vương vãi khắp nơi, vài chục năm thanh xuân của Tiêu Ái Nguyệt trôi qua trong chớp mắt, nhưng diện mạo nát bét của quê hương vẫn không có gì thay đổi.
Kinh tế phát triển quá nhanh, những nơi có hoàn cảnh khó khăn sẽ không bắt nhịp kịp.
Cả huyện này chỉ có duy nhất một cái khách sạn được coi là tàm tạm, Tiêu Ái Nguyệt không tìm ra cái thứ hai có thể cho Từ Phóng Tình ở lại.
Xe taxi dừng trước cửa khách sạn, Tiêu Ái Nguyệt dùng chất giọng địa phương thao thao bất tuyệt với tiếp tân vài câu, tiếp tân không được huấn luyện chuyên nghiệp đã nhanh chóng bán thông tin khách hàng cho cô.
Tiêu Ái Nguyệt lấy được số phòng của Từ Phóng Tình, trước khi đi còn không quên tạt cho người kia một chậu nước lạnh, "Nếu tôi là tội phạm giết người, hôm nay lấy được số phòng này, cô chính là kẻ đồng lõa."
Tiếp tân sửng sốt, "Cô có bị bệnh không?"
Tuy nói là khách sạn bốn sao nhưng kiến trúc và tố chất nhân viên như thế, sợ là ngay cả hai sao cũng không đạt được.
Mũi Tiêu Ái Nguyệt có chút khó chịu, cô luôn cảm giác được mùi nấm mốc ở khắp nơi.
Với điều kiện hạ tầng này, đừng nói là Từ Phóng Tình có bệnh thích sạch sẽ, ngay cả đứa thần kinh thô như Tiêu Ái Nguyệt cũng chịu không nổi.
Cô đứng trước cửa phòng 903 đợi mấy chục phút, đợi đến tám giờ mới dám gõ cửa.
"Răng rắc" một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, vừa mới bảy giờ, chẳng lẽ Từ Phóng Tình đã tỉnh?
Tiêu Ái Nguyệt chưa kịp chuẩn bị gặp người phụ nữ trong phòng, cô phản xạ có điều kiện lập tức quay lưng lại giả dạng làm người qua đường che đậy sự tồn tại của bản thân, nhưng đợi một hồi lâu mà sau lưng vẫn yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, cô che mặt nhìn thoáng qua phía sau, trong cánh cửa mở rộng lại không có bóng người.
"Híttt ~" Tiêu Ái Nguyệt hít sâu một hơn rồi xách túi chầm chậm bước vào, quả nhiên Từ Phóng Tình đã sớm rời giường và đang ngồi trên một cái ghế sofa bị một đống vật thể màu trắng che lấp, cô yên lặng nhìn Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Ái Nguyệt gượng cười, cố tình nói bâng quơ, "Tình Tình, sao chị dậy sớm thế?"
Hoặc là căn bản không hề ngủ?
Chăn mền chỉnh tề trên giường xếp chồng lên nhau, cũng không có vết tích bị ai động vào, đôi dép lê dùng một lần phía dưới ngăn tủ bên cạnh giường cũng hoàn hảo vô khuyết, chân Từ Phóng Tình vẫn mang giày cao gót, xem ra cô không chỉ không ngủ, ngay cả tắm cũng không.
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến người phụ nữ này chật vật ngồi suốt một đêm liền có chút buồn cười, càng nhiều hơn chính là đau lòng, "Chị có bị ngốc không, nếu ngại bẩn thì vào thành phố thuê khách sạn, chị không khó chịu sao? Tình Tình, chị nhìn đi, quầng thâm trên mắt đều hiện ra cả rồi, lại đây nào, đứng dậy, chúng ta về nhà...!về Thượng Hải."
"Em đã gặp mẹ chưa?" Từ Phóng Tình không để ý cô líu lo không ngừng, ngược lại đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Toàn thân Tiêu Ái Nguyệt tỏa ra mùi rượu, Từ Phóng Tình cau mày kiềm chế bức bối, cắn môi nghiêm túc hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi không phải con nít, nếu tôi kiên trì không nổi thì ít ra tôi cũng hiểu rõ tình trạng của bản thân hơn em.
Em đã gặp mẹ chưa? Chẳng lẽ em tới đây chỉ là vì muốn tìm tôi đưa về nhà? Tôi trèo đèo lội suối chạy đến đây để cùng em chơi trốn tìm sao?"
Tiêu Ái Nguyệt không có tâm tình tranh luận, cô quỳ xuống trước mặt Từ Phóng Tình, sau đó chậm rãi cởi bỏ giày của đối phương ra, "Em giúp chị xoa bóp có được không? Ngồi quá lâu khiến máu huyết không lưu thông được sẽ bị sưng chân đó."
"Chân có sưng to thế nào thì cũng gầy hơn em." Có lẽ do cả đêm không ngủ nên sắc mặt Từ Phóng Tình tái nhợt, ngay cả ngữ khí mắng người cũng có chút suy yếu, "Trước kia, tôi cho rằng quê nhà em ngư long hỗn tạp, hôm qua đi dạo một vòng, tôi lại có cảm giác nơi đây là một cái chợ bán thức ăn khổng lồ, rồng thì không thấy đâu, ngược lại toàn là khô cá mặn."
Tiêu Ái Nguyệt xoa lòng bàn chân theo chiều kim đồng hồ, nhớ đến tiếp tân vừa nãy, đoán chừng tâm tình tối qua của Từ Phóng Tình cũng khó chịu tột độ.
Cô cúi mắt xuống, nhu thuận nói, "Ừ ừ ừ, đều là lỗi của em, em không nên sinh ra ở nơi này, kiếp sau em sẽ thông minh hơn một chút cho chị dễ tìm, trực tiếp đầu thai ở đối diện nhà chị luôn, chị muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó, rồng, cá, tôm, con nào cũng làm."
Từ Phóng Tình cong khoé miệng từ chối cho ý kiến, cô hừ nhẹ nói, "Nếu thật sự có thể lựa chọn đầu thai, chưa chắc tôi muốn nhận ra em."
"Vì sao?" Tiêu Ái Nguyệt khẽ ngẩng đầu, hoá ra nguyên đống màu trắng mà người kia đang ngồi lên chính là giấy vệ sinh.
Cô đối với bệnh thích sạch sẽ của Từ nữ sĩ đúng là phục sát đất, "Chẳng lẽ kiếp sau chị muốn tìm người khác?"
"Tìm người để làm gì." Có lẽ Tiêu Ái Nguyệt xoa bóp thật sự có hiệu quả, cơ thể Từ Phóng Tình thoạt đầu cứng nhắc đã bắt đầu thả lỏng.
Cô nhắm mắt lại xoa xoa trán, vẻ mặt ủ rũ hết sức rõ ràng, "Làm người quá mệt mỏi, chi bằng làm một cơn gió tự do tự tại."
Lần đầu tiên nghe cô nói về nhân sinh, mũi Tiêu Ái Nguyệt hơi chua xót, trong nội tâm đắng chát vô cùng, "Nếu chúng ra biết nhau sớm một chút, có lẽ sẽ không mệt."
Nhân sinh không có nhiều khả năng như vậy, mỗi lựa chọn đều sẽ mang đến cho người ta những kết cục khác nhau.
Tiêu Ái Nguyệt luôn miên man suy nghĩ trước đó mấy ngày, cô nghĩ nếu Từ Phóng Tình không cùng ba đi Mỹ mà ở lại Trung Quốc sẽ thế nào.Biết đâu chị ấy sẽ mất sớm, sẽ tảo hôn, sẽ biến thành một nông phụ bán cá, khả năng lớn nhất chính là cả hai sẽ vĩnh viễn không gặp nhau.
Dù thế nào cũng phải cảm ơn quá khứ đã biến em thành người của hôm nay, để cho em gặp được chị, yêu chị, quý trọng chị.
Tiêu Ái Nguyệt cầm chặt tay của Từ Phóng Tình kéo đến mộ phần của ba.
Tết thanh minh đã qua, nghĩa trang sau một đêm mưa to càng thêm tiêu điều.
Ảnh chụp ba Tiêu lúc vẫn còn trẻ, lần đầu tiên Từ Phóng Tình nhìn thấy người đàn ông này liền phát giác ông ấy và Tiêu Ái Nguyệt không hề giống nhau.
Tiêu Ái Nguyệt mang tâm tình nặng nề, quay đầu cười khô khốc với Từ Phóng Tình, "Đây là ba của em."
Ảnh chụp ba Tiêu cười rạng rỡ, Tiêu Ái Nguyệt buông tay Từ Phóng Tình ra rồi xoay người cầm ống tay áo lau sạch nước đọng trên ảnh, vui buồn lẫn lộn.
Cô một bên vừa cẩn thận lau chùi ảnh chụp, một bên vừa lầm bầm lầu bầu giới thiệu Từ Phóng Tình như thể ba đang ở cạnh bên, "Ba, đây là người yêu của con, chị ấy tên là Từ Phóng Tình, tụi con quen nhau chưa đến một năm đã sống chung, hiện đại hơn ba mẹ nhiều.
Con hiện giờ rất vui vẻ, cả thế giới như đang đứng lại vậy, sau này con có thể sẽ không thường tới thăm ba được, nhưng ba chưa từng rời đi trong lòng con.
Con thương ba, con thương mẹ, con thương em trai, và cũng thương chị ấy.
Có lẽ mấy chục năm sau, con và Tình Tình sẽ đến Thiên Đường kính trà cho ba trễ một chút, đến lúc đó, ba nhất định phải uống nha."
Từ Phóng Tình yên lặng đứng sau lưng nghe cô kể xong mới nhẹ nhàng tới gần đặt bó hoa trong tay lên trước mộ phần của ba Tiêu, "Chú, chào chú, con là bạn gái của con gái chú." Cô liếc về phía Tiêu Ái Nguyệt đang chờ đợi nhìn mình, trong lòng hơi xao động bèn chậm rãi quay người, làm bộ buồn bực hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, em làm gì nhìn tôi dữ vậy?"
"Chị không muốn cùng ba em hứa hẹn gì sao?" Tiêu Ái Nguyệt nháy mắt ra hiệu, "Nói cứ giao con gái của chú cho con, chú cứ yên tâm...!rồi nói chị yêu em gì gì đó, hì hì."
Từ Phóng Tình không biết trong đầu cô toàn mấy thứ lộn xộn, không khỏi phỉ nhổ, "Tiêu Ái Nguyệt, em xem phim truyền hình nhiều quá rồi."
"Ờm." Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi không vui, "Không nói thì thôi."
"Trở về thôi." Từ Phóng Tình lười để ý đến cảm xúc khó chịu của đối phương, cô nói sang chuyện khác, "Tiêu Ái Nguyệt, em trả phòng khách sạn rồi, đêm nay chúng ta ở đâu?"
Khi còn bé, Tiêu Ái Nguyệt chính là bá vương của huyện H, bá vương về nhà chẳng lẽ phải ngủ ngoài đường sao?
Mẹ Tiêu thả cây chổi trong tay xuống nhìn con gái đang đứng trước cổng không nói một lời.
Tiêu Ái Nguyệt cười đùa tí tửng trước mặt bà, tay cầm mấy cân thịt heo ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Mẹ, con thấy thịt chỗ bác Lương còn rất tươi nên đã mua ba cân, con nói mang vợ về nhà bái tế ba, bác Lương bèn cho thêm một cái cật heo."
Từ Phóng Tình nghe người kia thản nhiên nói năng bậy bạ, cô thật sự không biết Tiêu Ái Nguyệt lại có thể mở to mắt nói lời bịa đặt như thế.
Cô nhìn thấy mẹ Tiêu giơ cây chổi trong tay lên liền tranh thủ cách xa Tiêu Ái Nguyệt mấy bước, yên lặng đứng bên cạnh Tiêu Hiếu Nam.
Tiêu Hiếu Nam liếc mắt nhìn Từ Phóng Tình, mặt biểu lộ chờ xem náo nhiệt, gã hả hê cắn bàn chải đánh răng trong miệng nói, "Chị Từ, chị cách họ xa một chút."
Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, cây chổi trong tay mẹ Tiêu nhắm ngay mông Tiêu Ái Nguyệt hung hăng đập hai cái.
Tiêu Ái Nguyệt bị đánh liền cầm theo thịt heo nhảy vào giữa bầy gà, mấy con gà như bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc đập cánh bay lên vai cô.
Tiêu Ái Nguyệt đưa tay ra bóp chặt lấy cổ một con trong đó uy hiếp mẹ Tiêu, "Ba trên trời có linh thiêng, ông ấy đã quyết định chọn đứa con dâu này, mẹ dựa vào cái gì đánh con? Mẹ đừng tới đây, mẹ mà qua đây, con sẽ lập tức bóp ch3t nó."
Hai người và một gà cách nhau một tấm lưới đối chọi gay gắt, mọi chuyện đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Từ Phóng Tình.
Đối mặt với cảnh gà bay chó sủa này, cô cũng không quyết định chắc chắn được, nhỏ giọng hỏi Tiêu Hiếu Nam, "Chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Tiêu Hiếu Nam vẫn nhớ mối thù hôm qua Tiêu Ái Nguyệt không tiếp điện thoại, bèn vội vàng đâm thêm sau lưng cô một đao, "Mẹ, trong phòng có quả thơm, mẹ lấy thơm chọi chị ấy thử xem chị ấy có chịu ra không."
Đây là em ruột sao? Từ Phóng Tình đã không còn muốn nói chuyện nữa.
Tiêu Ái Nguyệt tức giận chuyển hướng về Tiêu Hiếu Nam, hung ác mắng, "Đồ con rùa chết tiệt, chị đối xử với em tốt như vậy mà em còn muốn mưu sát chị ruột, em tới đây cho chị." Cô cầm theo một con gà trực tiếp vọt về phía Tiêu Hiếu Nam, mẹ Tiêu bắt lấy thời cơ cầm cây chổi đuổi theo sau mông mà đánh.
Tiêu Ái Nguyệt như bị động kinh ném thịt heo trong tay xuống, sau đó thuận tiện cầm lên một cây chổi khác đánh Tiêu Hiếu Nam.
"Mẹ ơi." Tiêu Hiếu Nam bị đánh hai lần liền ôm lấy mông chạy nhanh vào trong nhà, vừa chạy vừa kêu, "Có bản lĩnh thì vào đây mà đánh, Tiêu Ái Nguyệt, chị đánh thắng được em sao?"
Ba người bay vào nhà như sao hoả, Từ Phóng Tình bối rối đứng ở bên ngoài cầm thịt heo, qua một hồi lâu, trong phòng truyền tới tiếng kêu thảm của Tiêu Ái Nguyệt.
Tiêu Hiếu Nam khập khiễng đi ra, nhếch miệng cười nói, "Chị Từ, mẹ em kêu chị vào đấy."
Mặt mẹ Tiêu vẫn đen thui, nhìn thấy Từ Phóng Tình vào nhà, bà lập tức chỉ vào Tiêu Ái Nguyệt nói, "Con băng bó cho nó đi, dì đi làm cơm."
Không biết trán Tiêu Ái Nguyệt bị đập vào đâu, cô cũng không cảm thấy đau, vui vẻ kéo tay Từ Phóng Tình vào trong một cái phòng ngủ nhỏ, vui mừng hớn hở nói, "Tình Tình, có phải em rất thông minh không, xong vụ này, mẹ sẽ không đuổi chúng ta đi nữa, bà ấy đã bớt giận rồi, em nói với mẹ nếu không để chị giúp em băng bó, em sẽ cứ để như vậy, hì hì, thấy em thông minh không?"
Trán của cô bầm tím đến đáng sợ, Từ Phóng Tình vừa tức vừa gấp đi ra ngoài tìm Tiêu Hiếu Nam lấy một bình dầu hồng hoa, lúc trở về mặt đều đỏ lên, "Tiêu Ái Nguyệt, em là kẻ ngu sao?"
"Không phải đâu." Tiêu Ái Nguyệt rất đáng thương, "Em...! em chỉ muốn chị có thể ngủ ngon giấc, khách sạn kia bẩn như vậy, chị sẽ ngủ không ngon, phòng của em sạch hơn bên đó nhiều."
Từ Phóng Tình lặng thinh giúp người yêu thoa thuốc, ngón tay dừng lại trên gương mặt đó thật lâu, cô quay đầu nhìn cửa đang đóng, mặt chậm rãi tiến lên phía trước, tự nhiên hôn lên môi người nọ, "Tiêu Ái Nguyệt, em không thông minh...!nhưng tôi yêu em.".