Tôi Chỉ Muốn Về Nhà - Mộng Nam Sương

Chương 8: Chưa thể trở về




Trong tay Văn Ý cố tình vuốt ve một ống tiêm với vẻ thờ ơ, thấy Hứa Phong đưa mắt nhìn, hắn bèn giới thiệu: "Đây là một thứ chỉ lưu thông trong giới thượng tầng xã hội, một ml giá cả triệu tệ, bởi vì nó có thể khiến một người chịu mọi đau đớn rồi ch//ết đi trong vòng ba phút, mà khi pháp y kiểm tra thì nguyên nhân là lên cơn đau tim mà thôi."

Nghe vậy, Hứa Phong nở nụ cười.

Văn Ý tưởng Hứa Phong đã nghĩ thông suốt, trong mắt vừa hiện chút vui mừng, thì tức khắc hóa thành khiếp sợ.

Bởi Hứa Phong cầm bàn tay đang cầm ống tiêm kia của hắn, dưới ánh mắt của hắn, lập tức chọc thẳng kim tiêm vào trong cổ mình.

"Văn Ý, để tôi nói cho anh một bí mật." Trong lúc hấp hối, Hứa Phong thấy ánh mắt kinh ngạc và luống cuống của Văn Ý.

Hứa Phong nói: "Lúc trước, tôi tốt với anh vì tôi yêu anh."

"Anh biết, anh biết." Hắn run run ôm lấy Hứa Phong, quay đầu gào lên bảo người đi gọi bác sĩ.

Vì thế Hứa Phong tựa đầu vào vai hắn, nói cho hết những lời còn lại.

Hứa Phong nói: "Tôi yêu anh, nhưng tới tận bây giờ anh vẫn không chịu tin tưởng tôi, cho nên bây giờ tôi thấy buồn nôn anh, buồn nôn tới mức phải chung sống một thế giới với anh thì tôi cũng không chịu nổi."

Dứt lời, Hứa Phong dốc chút sức lực cuối cùng chống lên lồng n.g.ự.c hắn, đẩy hắn ra.

Hứa Phong ngã xuống khỏi vòng ôm của hắn. Quá trình ấy như bị làm chậm đi, Hứa Phong có thể thấy rõ sự ngơ ngác và... bi thương trên mặt hắn.

Văn Ý cũng cảm thấy bi thương cho cô sao?

Kết thúc rồi, Hứa Phong nghĩ, cuối cùng sắp được về nhà rồi.

"Tiểu Phong, Tiểu Phong!" Trong lúc hoảng hốt, Hứa Phong nghe thấy tiếng cửa phòng bị tông mở, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Là anh trai nhà bên luôn săn sóc Hứa Phong từ nhỏ, cũng là nam chính của quyển sách này, Tạ Thư Dư.

Hứa Phong nghe thấy tiếng guồng chân bước vội của anh ta, còn cả lời thông báo vì vội vã mà gần như biến âm đi:

 

"Tìm được Dung Yên rồi, là do đối thủ một mất một còn của nhà họ Dung làm."

"Anh nói gì cơ?" Giọng nói run rẩy của Văn Ý truyền tới.

Những gì họ nói tiếp theo thì Hứa Phong đã dần không nghe thấy nữa.

Ý thức trở nên nhẹ bẫng, Hứa Phong cảm thấy linh hồn mình đã bay lên giữa không trung.

Khuôn mặt tươi cười đầy dịu dàng của ba mẹ đã ở ngay trước mắt, Hứa Phong vừa giơ tay định ôm lấy ba mẹ, thì bị một lực hút thật mạnh hút ngược trở lại.

Khi Hứa Phong mở mắt ra, thấy mình vẫn còn ở trong cơ thể này.

Trước mắt là trần nhà trắng tinh của bệnh viện.

"Em tỉnh rồi à?" Một giọng nam dịu dàng vang lên bên người. Hứa Phong quay đầu nhìn, va phải ánh mắt ân cần của Tạ Thư Dư.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, sống mũi đeo kính mắt gọng màu bạc. Thân là nam chính trong sách, anh ta không cần ăn vận gì nhiều là đã tự toát lên vẻ thanh lãnh mà lạnh lùng.

Nhưng giờ Hứa Phong không quan tâm chuyện gì khác, trong lòng chỉ nhớ kỹ một việc.

"Sao tôi còn chưa ch//ết." Trong giọng là sự thất vọng dày đặc không thể che giấu.

Bàn tay đang gọt táo cho Hứa Phong của Tạ Thư Dư khẽ khựng lại.

Thật lâu sau, anh ta thở dài một hơi, đặt đồ xuống, bước tới dịch lại chăn rồi cúi đầu dịu dàng nhìn Hứa Phong.

"Chuyện lần này anh đã giải thích rõ cho bọn họ rồi, Văn Ý không dám tới gặp em là vì xấu hổ. Là bọn họ có lỗi với em, em đừng nghĩ gì nhiều."

Dứt lời, anh ta đưa tay sờ đầu Hứa Phong: "Mọi chuyện còn có anh trai em mà."

Hứa Phong núp trong chăn nhìn động tác của anh ta, không kìm được nở nụ cười châm chọc: "Vậy anh trai ạ, bạn gái của anh luôn nói dối người khác ám chỉ hung thủ là tôi, vậy liệu cô ta có cần nói lời xin lỗi tôi trước mặt mọi người không?"

Sắc mặt Tạ Thư Dư cứng ngắc. Lần này anh ta không thể nào trả lời Hứa Phong được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.