Tôi Chỉ Là Tình Nhân Ấm Giường Của Hắn!

Chương 51: 51: Say




“Nói...nói dối...anh đã nói chỉ coi tôi là..là tình nhân thôi mà...?”

“Lục Mẫn Nhi!...có thật là em bị mất trí không?”.

Ngao Dịch Vũ nheo mắt nhìn Mẫn Nhi, hắn có thể cho rằng cô đang say mà nói linh tinh nhưng cũng không phải say sẽ không nói ra những điều thật1

"Không đó!!! Anh định làm gì? Muốn đánh tôi đây này đánh đi".

Mẫn Nhi mắt hơi đỏ vì rượu mà nhìn hắn, lấy tay hắn đặt lên đầu mình mà vỗ vỗ

"Được rồi tôi không làm gì em cả"

[Sếp...anh có đó không?]

"Mẫn Nhi cho tôi xin 5 phút học nhé, xong sẽ nói chuyện với em"

[Tiếp tục đi]

"Ư...Dịch Vũ..anh là tên chết tiệt"

"Nóng".

Mẫn Nhi vì men say nên trong người cứ có cảm giác bứt rứt lại thêm bộ đồ sét váy dây với áo khoác dạ ở ngoài càng khiến cô khó chịu

Cũng do ban sáng bị sỉ nhục vì ăn mặc nên ban tối Mẫn Nhi đã chọn bộ đồ sang trọng để xuống tiếp đãi lại Tuệ Minh, để cô ta biết không chỉ mỗi cô ta mới có đồ sang trọng

Mẫn Nhi cởi bỏ áo ngoài vất lên bàn của hắn còn mình thì ôm lấy cố hắn mà lôi bao chuyện ra nói với hắn

"Ngã bây giờ".

Tay hắn giữ eo cô hơi mạnh tay một chút vì cô cứ xiêu vẹo chỉ sợ cô ngã

"Đấy! Anh lại..lại nạt tôi, vậy...vậy mà nói tôi sẽ không như thế nữa, anh đáng ghét lắm"

"Đã uống bao nhiêu??".

Đọc truyện tại * TRЦмtrц уen.

V N *

"Hai không ba ly...hề hề"

[Cứ như vậy mà triển khai, tôi sẽ không nói lại ý kiến của mình nhiều lần...em]

"Em làm gì thế hả?".

Hắn vội tắt mic quay qua nhìn tay cô đang tự tiện cởi áo sơ mi mình ra mà giữ tay lại

"Nóng, mát".

Mẫn Nhi bị hắn giữ tay thì không thèm cởi nữa tùy ý đưa mặt mình dì vào ngực hắn

"Nào mau ngồi dậy đi Mẫn Nhi".

Ngao Dịch Vũ thật sự sẽ không chịu nổi nếu cô cứ như thế này với hắn

[Sếp...]

[Tôi vẫn đang nghe]

[.....]

[Chúng ta phải đặt sự chuyên nghiệp lên hàng đầu, trong công việc thì chú ý một chút]1

[Vâng sếp]

[Tan họp đi, Hoài Vĩ ngày mai tôi không đến công ty cậu tự sắp xếp công việc đi]

[Ơ sếp...]

Ngao Dịch Vũ tắt máy tính rồi nhìn sang thỏ ngốc đang làm loạn trên người mình

"Anh mau..mau hôn tôi đi".

Mẫn Nhi ngẩng mặt lên nhìn hắn chu môi để được đáp lại

"Ưmh..."

Ngao Dịch Vũ theo ý của cô mà dành cho cô một nụ hôn sâu, hắn thật sự rất nhớ vị ngọt của chiếc môi này...!

"Ưmh...tôi...ha..".

Mẫn Nhi vỗ liên tiếp lên vai hắn để hắn buông ra, hôn gì làm cô không hít thở được

"Mẫn Nhi em muốn quyến rũ tôi à?"

"Anh không thích sao.."

"Cả cơ thể em tôi đều thích!"

"Ư.."

Ngao Dịch Vũ không cần cởi váy Mẫn Nhi xuống cũng có thể chạm đến hai bầu ngực của Mẫn Nhi mà thoả thích, hắn day dưa một bên còn bên kia thì không ngừng nắn bóp

"Vũ..khó chịu...ư.."

Hắn thu dọn ít đồ trên bàn rồi đặt cô ngồi lên đó chiếc váy cũng từ từ bị kéo xuống tới chân rồi rơi xuống đất

Để Mẫn Nhi ngồi như vậy hắn có thể nhìn kỹ được nơi tư mật đo đỏ của mà dục vọng trỗi dậy muốn lấp đầy vào nơi đó từ bây giờ

"Đừng...nhìn".

Mẫn Nhi say nhưng vẫn còn ý thức, cô khép chân lại tay cũng che chắn nơi đó đi

"Đẹp như vậy không thể không nhìn".

Hắn kéo cô hơi cúi xuống rồi hôn lên môi cô, cậu nhỏ của hắn không thể chịu thêm nữa rồi

Ngao Dịch Vũ kéo khoá quần mình xuống giải thoát cho cậu nhỏ ra bên ngoài rồi đặt cô ngồi lên nó từ từ đưa vào trong

"Ưmh...đau..."

"Ngủ thôi"

Hắn cũng không muốn hành hạ cô khi cô đang không tỉnh táo, dục vọng của mình cứ chìm xuống để ngày mai hỏi chuyện cô rõ ràng nên cũng không cần vội

Mẫn Nhi cũng không quậy nữa nằm gọn trong lòng hắn mà ngủ...!

(…..)

"Ưmh...đau đầu quá".

Mẫn Nhi vì cơn đau đầu nên không thể ngủ thêm được mà bực tức ngồi dậy

"Đau đầu rồi hử? Nằm xuống tôi giúp em"

"Ồ...".

Mẫn Nhi ngoan ngoãn nắm xuống lại tay hắn để hắn mát xa hai bên thái dương giúp mình, nhưng có gì đó sai sai thì phải...!

"Anh?Sao tôi? Anh đã làm gì tôi hả???".

Mẫn Nhi giật mình ngồi dậy rồi vội lấy chăn che chắn người mình lại mà nhìn hắn

Lục lại trí nhớ Mẫn Nhi cũng không hiểu hôm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì? Không biết cô có nói linh tinh gì không nữa...!

"Em có thật là mất trí không?".

Hắn kéo nhẹ cô đã nằm lên người hắn có muốn thoát cũng không thể thoát nổi

"Gì gì chứ...tôi..tôi không nhớ anh là là ai đâu?!".

Mẫn Nhi bị hỏi thì cũng biết cái miệng mình đã nói ra cái gì rồi

"Nói tôi nghe sao em lại làm vậy với tôi?".

Ngao Dịch Vũ vẫn kiên định với suy nghĩ của mình mà hỏi cô

"Ai...ai bảo tôi với Tạ Chi vào viện anh dù biết sự thật vẫn...vẫn đến thăm Tạ Chi trước"

"Lúc đó tôi ghét anh lắm..tôi muốn quên đi anh!"

"Cuối cùng anh vẫn là chọn Tạ Chi".

Mẫn Nhi nằm trên người hắn hơi cúi xuống mà nghịch móng tay mình

Thật ra...cô không bị mất trí nhớ! Cũng không có quên hắn hay quên bất cứ chuyện gì cả!...1

Là vì khi cô tỉnh lại nghe Kiều An nói sơ qua rằng hắn đã biết sự thật nhưng cô lại chẳng thấy hắn còn nghĩ hắn cảm thấy có lỗi nên không dám đối diện với cô nhưng không ngờ hắn lại đi gặp Tạ Chi trước...!

Nên cô mới tỏ ra mình không quen biết hắn để đẩy hắn ra khỏi trái tim mình nhưng kết quả...cô càng dày vò hắn thì cô lại cảm thấy rất có lỗi, cũng chẳng đẩy hắn ra được mà càng để hắn chắc chắn một vị trí trong tim mình!

Mẫn Nhi cũng là muốn bản thân say để nói ra hết những tâm tư giấu trong lòng mình ra cho hắn biết...!

"Tôi xin lỗi".

Hắn ôm chặt lấy người cô, nhìn bộ dạng tủi thân của cô bây giờ hắn thật sự muốn tự đánh mình

"Lúc đó gặp Tạ Chi là vì muốn giải quyết cho xong chuyện để Tạ Chi không gây hại đến em nữa, chứ không phải có ý gì cả"

"Ừm...tôi cũng không muốn nhớ những chuyện đó nữa"

"Chúng ta bắt đầu lại được không Mẫn Nhi?".

Hắn để khuôn mặt Mẫn Nhi đối diện với mình để cô không còn cớ tránh né

"Con của chúng ta...không phải anh cũng không tin tưởng tôi sao còn muốn bắt đầu lại với tôi?".

Mẫn Nhi nhắc đến chuyện này lại cảm thấy thương cho sinh vật nhỏ chưa hình thành trong bụng mình là cô đã hại chết con mình...!

"Anh nói xem đứa trẻ đó sẽ hận tôi không?"

"Mẫn Nhi nhìn tôi...em không có lỗi...".

Ngao Dịch Vũ không muốn cô nhớ đến những chuyện như vậy nữa, sợ cô sẽ quá tự trách bản thân mình

Mẫn Nhi dù khi đó cảm thấy đứa trẻ không nên có nhưng mất đi rồi lại cảm thấy mất mát, đau lòng...!

"Nhưng Tuệ Minh của anh về rồi! Chúng ta là không thể".

Mẫn Nhi hơi mỉm cười trả lời hắn

"Là chuyện quá khứ, hiện tại và sau này mãi mãi là em! Người cho tôi cảm giác nhớ nhung có cảm xúc với tình yêu là em!"

"Nhưng anh vẫn để chị ta ở chung nhà, chị ta sỉ nhục tôi rồi nói tôi tránh xa anh ra nữa".

Giọng nói Mẫn Nhi có vài phần trách móc hắn

"Chỉ cần em thích ngày mai tôi sẽ lập tức đuổi Tuệ Minh đi"

"Mọi chuyện sau này tôi đều nghe theo em hết".

Ngao Dịch Vũ hôn lên trán cô như một lời hứa hẹn

"Tôi hận anh nhiều lắm! Nhưng trái tim tôi thì không...".

Mẫn Nhi cảm xúc như được giải tỏa ra nước mắt cứ ướt đẫm vào viền chăn tay cũng ôm chặt lấy vai hắn

"Mẫn Nhi...tôi yêu em!"

| Mọi người sẽ cảm thấy nam9 bị ngược còn quá ít nhưng cốt truyện của tuii nó là như thế rồi á vả lại...nam9 cũng không phải bị ngược có một lần này nên mọi người cứ kìm nén cảm xúc ghét nam9 lại nhaa |1

| Đã đến lúc phải cho họ hạnh phúc rồii |

adR.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.