Tôi Chỉ Là Tình Nhân Ấm Giường Của Hắn!

Chương 40: 40: Lục Mẫn Nhi




“Cậu có từng nghĩ mình có tình cảm với cô ấy không?”

“.....”

“Uống đi”.

Chấn Nam nhìn hắn như vậy thì lại không muốn đợi hắn trả lời nữa, vốn dĩ...hắn đã có rồi!

“Chuyện điều tra sao rồi?”.

Chấn Nam cũng nghe hắn nói qua nên muốn hỏi cũng muốn giúp hắn

“Đều không có dữ liệu”

“Ngày mai đến nhà cậu kiểm tra lại”

Hắn với Chấn Nam cứ cùng nhau uông hết chai này đến chai khác nhưng đều là hắn uống Chấn Nam có ngăn thế nào cũng không ngăn nổi hắn..

Những người yêu vào đều si tình như thế hay sao nhỉ? Chấn Nam không muốn vướng vào tình yêu tránh trường hợp như hắn..

(...)

“Mẫn Nhi...”

“Đến cả tôi cô cũng không muốn gặp luôn hả?”.

Chấn Nam bên ngoài cứ nói vọng vào dù chẳng biết cô đang ở trong phòng hay là ở nhà tắm nữa

“Dù có muốn tôi cũng đâu gặp được anh”.

Mẫn Nhi đứng gần cửa để nói ra ngoài cho Chấn Nam nghe thấy lời mình nói

“Không sao, tôi đứng ngoài nghe cô nói là được rồi..có chuyện gì muốn nói ra cứ tâ sự với tôi”.

||||| Truyện đề cử: Đưa Cơ Trưởng Về Làm Vị Hôn Thê |||||

“Anh biết hết rồi à?”

“À...hôm qua Dịch Vũ say tôi ép mãi cậu ta mới nói ra..nếu cô không thích tôi sẽ không nhớ những chuyện này nữa”.

Giọng Chấn Nam có hơi ngập ngừng vì ngại khi nhắc lại những chuyện này

“Tôi không để ý đâu, nhưng anh đừng nhắc tên anh ta với tôi nữa là được rồi...”.

Mẫn Nhi thật muốn cười nhạo bản thân...nhưng cô cũng tin Chấn Nam không phải người nhiều chuyện

“Được không nhắc nữa, bây giờ chúng ta nói chuyện khác..”

Nói rồi Chấn Nam thì ngồi bên ngoài dựa lưng vào cửa Mẫn Nhi ở trong phòng cũng ngồi dựa vào cửa để có thể nói chuyện dễ dàng với Chấn Nam hơn đó cũng là một cách nói chuyện gần gũi

“Anh có thấy khinh tởm tôi không?”

“Cô nói gì vậy chứ? Chúng ta là bạn bè mà tôi sa có thể khinh tởm cô được..ai mà chẳng có nổi khổ”

“Cô cũng vì có nỗi khổ nên mới thành ra như vậy thôi”

“Thật ra Mẫn Nhi cô có chuyện gì để trong lòng muốn nói ra có thể nói hết với tôi”.

Chấn Nam đã gặp nhiều cô gái mặc dù không phải kiểu yêu đương nhưng cũng coi là rất hiểu phụ nữ...anh nhìn qua đôi mắt cô cũng biết cô là người có nhiều tâm sự

“Chấn Nam...anh biết sao tôi tên Lục Mẫn Nhi không?”

“Lục Mẫn Nhi đối với tôi là một cái tên rất hay!!!”

“Không phải”

“....”

“ ‘Lục’ được ví như hoa lục bình một thân chịu nhiều khiếp đời trôi nổi nay có thể ở bến này nhưng ngày mai thì chưa biết ‘Mẫn’ nhanh nhẹn, thông minh nhưng nó lại trái ngược với tôi ‘Nhi’ trẻ cô nhi thiếu tình thương của cha mẹ”

“Lục Mẫn Nhi chung quy vẫn chỉ nói lên tôi là kẻ yếu đuối, chậm chạp, thiếu tình thương và đặc biệt là chịu nhiều đau khổ...nhưng sẽ chẳng ai hiểu điều đó”.

Mẫn Nhi vừa nói vừa kìm nén nước mắt, trước đây cô còn nghĩ tên của cô rất ha nhưng khi rơi vào số phận này thì khác...!

Cô có thể chịu những đau khổ nhưng cô vẫn mong sẽ có được một người hiểu...mà người đó thì sẽ chẳng bao giờ hiểu được!“Không phải cô có mẹ đó sao? Sao gọi là thiếu tình thương được”

“Nhưng mẹ tôi...bà ấy cũng sẽ rời bỏ tôi thôi”.

Mẫn Nhi muốn nói sự thật ra cho Chấn Nam biết rằng Tuyết Ma không phải mẹ ruột mình nhưng chuyện này đã chót giấu thì giấu kín đi luôn vậy...!

“Cô đừng bi quan như thế, chỉ có mỗi tên đó là không tin cô còn rất nhiều người ở ben cạnh cô mà, tôi đây”

“Cảm ơn Chấn Nam...”

“Lúc đầu tôi rất là ghét anh luôn đó!”.

Mẫn Nhi nói xonglại nở nụ cười để Chấn Nam có thể nghe ra tiếng cười coi đó như một câu nói đùa

“Ai lúc đầu biết tôi cũng ghét tôi hết, nhưng không phải bây giờ chúng ta rất thân sao?”

“Cảm ơn anh đã ở đây nói chuyện với tôi”.

Mẫn Nhi tự cam thấy lòng nhẹ đi nhiều dù chẳng nói được mấy chuyện nhưng cũng cảm thấy bao nhiêu điều dấu trong lòng cũng vơi đi một nửa

“Nếu cô muốn ngày nào tôi cũng sẽ đến nghe cô nói chuyện”

“Thôi đừng tôi không muốn anh ta về lại nói đến bạn thân của anh ta tôi cũng không tha!”

“Cậu ấy thật ra cũng không phải người hẹp hòi như vậy...”

“Đừng nhắc đến anh ta nữa...”

“Được”.

Chấn Nam còn muốn khen hắn rất tốt với cô nữa nhưng cô đã kiên quyết như vậy thì cũng đành lòng bỏ qua

Vốn dĩ Chấn Nam muốn nói tốt về hắn là vì...!

Không chỉ có hai người là nói chuyện mà còn có cả hắn đừng nghe câu chuyện nãy giờ chỉ là không lên tiếng...!

Nhưng chỉ có Chấn Nam là biết còn cô thì không

“Thấy chưa? Mẫn Nhi không phải người như vậy!”.

Chấn Nam về phòng hắn thì liền muốn mắng hắn một trận

Hắn không trả lời chỉ đi lại tra dữ liệu ở máy tính, hắn khi nghe cô tâm sự cũng rất là áy náy vì đối xử với cô như vậy nhưng hắn không thể quá vui vẻ chào mừng đứa bé không phải con mình kia được

“Cậu còn nhớ ở trên chiếc bóng đèn còn một cái camera nhỏ không?”.

Chấn Nam đang nghĩ đến việc mẹ hắn nhờ anh khuyên ngăn anh thì chợt nhớ ra điều này

“Ở đâu? Sao lại có?”

“Thì...bác gái không yên tâm khi cậu gần 30 mà chưa có ai đến một thông tin cũng không có nên lo lắng...rồi tôi với bác gái đã âm thầm lắp thêm một cái để quan sát cậu”

“Cậu?”.

Hắn dùng ánh mắt viên đạn nhìn qua Chấn Nam, hắn là người như nào mà còn cần phải theo dõi

"Nhưng như thế không phải bây giờ sẽ giúp ích cho cậu sao"

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

"Thật ra tôi cũng không hay để ý lắm không biết camera đó có xem được không nữa".

Chấn Nam cầm điện thoại kiểm tra rồi bỏ lại cho hắn cả hai cùng xem

"...."

"Cái gì vậy trời?"

"Không phải là Mẫn Nhi đây sao?"

"Cô gái nhỏ của tôi?!"

Chấn Nam nhìn qua cái màn hình điện thoại là đoạn video cô bị Mẫn Nhi bắt dọn dẹp lại những đồ mà Tạ Chi đã gây ra

Còn có cả những lần đánh đập mạnh nhẹ đều có...!

| Đều là những cảnh đánh rồi bị thương tuii đã viết quá rồi nên lần này chỉ khái quát một vài chi tiết thôi nhé để truyện không bị nhàm |

Ngao Dịch Vũ như không tin vào những gì mình nhìn thấy, hắn phải tua đi tua lại vài lần để xem kỹ càng hơn

Cuối cùng...hắn cũng chịu tin rằng những lời nói của quản gia và Thu là thật

"Ê này cậu đi đâu?".

Chấn Nam nhìn hắn hùng hổ tức giận bỏ đi thì muốn giữ lại

"Tôi đang hiểu lầm Mẫn Nhi đó"

Hắn nói như là muốn gặp Mẫn Nhi nhưng lại không phải mà đi tìm Tạ Chi để hỏi rõ mọi chuyện tại sao lại làm ra mấy chuyện như thế này?...!

Chấn Nam không muốn xem kịch một mình liền lấy chìa khóa ở bàn hắn đi mở cửa để cô cùng hóng chuyện cùng

"Mẫn Nhi...Mẫn Nhi có chuyện hay này"

"Sao anh?".

Mẫn Nhi đang ngồi ngoài ban công thấy Chấn Nam có chút bất ngờ

"Không quan trọng đi thôi"

"Từ từ"

"Tạ Chi!!! Em đã làm ra những chuyện gì hả?"

Mẫn Nhi cùng Chấn Nam mới đi đến giữa cầu thang đã nghe lời qua tiếng lại của hắn và Tạ Chi thì cũng không đi tiếp nữa

"Em...em không có làm gì cả"

"Thế trong điện thoại này là ai hả?".

Hắn đưa điện thoại gần mặt Tạ Chi, Ngao Dịch Vũ ghét nhất là những người thích nói dối khi đã bị hắn hỏi nhưng vẫn giả ngơ

"Em...".

Tạ Chi liền sợ hãi không dám nhìn hắn nữa

"Mau Giải Thích!!!"

"Tại vì em thích anh không muốn san sẻ anh cho ai đặc biệt là cho Mẫn Nhi, cậu ta có gì tốt mà ai cũng ở bên cạnh Cậu Ta?".

Tạ Chi quát lớn nhìn thấy cô thì như muốn giết chết cô vậy

"Anh đã nói anh chỉ coi em là em gái vĩnh viễn cũng vậy mà"

"Vậy còn Mẫn Nhi? Cậu ta có thai không phải của anh nhưng anh vẫn dung túng cho cậu ta!"

"Anh chưa từng có tình cảm với Mẫn Nhi! Anh cũng không nói anh dung túng cho cái thai của em ấy"

Mẫn Nhi nghe hắn nói xong câu này thì nước mắt tự nhiên chảy ra...câu nói của hắn như ngàn vết dao đâm vào trái tim cô vậy...đau thật!!!

"Anh nói dối!"

"Đủ Rồi Tạ Chi!"

"Tất cả Là Tại Mày Lục Mẫn Nhi!!!"

"A...cậu làm gì vậy hả?".

Mẫn Nhi nhìn bộ dạng điên lên của Tạ Chi cũng có chút sợ hơn hết không biết ở đâu trong tay Tạ Chi còn có con dao nhỏ

"Này cô đừng có làm bậy".

Chấn Nam bị Tạ Chi đẩy sang một bên thì hơi bất ngờ rồi bây giờ mạng sống cô đang bị đe doạ nữa

"Tạ Chi mau bỏ dao xuống!".

Hắn không dám đi gần lại sợ Tạ Chi càng làm mạnh tay hơn

"Anh yêu cậu ta?!!"

"...Mẫn Nhi chỉ là tình nhân không hơn không kém"

"Ha...Ngao Dịch Vũ thương lầm anh rồi"

"Không phải muốn giết sao? Cả hai cùng chết đi"

Mẫn Nhi nở nụ cười chua chát nhìn hắn ánh mắt nói lên ngàn tia thất vọng

Cô quay sang nhìn Tạ Chi không sợ hãi nữa tay cũng ôm lấy người Tạ Chi rồi....!

"Mẫn Nhi..."

"Lục...Mẫn Nhi...".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.