"Oẹ..."
"...Mẫn Nhi sao vậy?". Kiều An vội vã chạy theo cô đi vào nhà vệ sinh công cộng mà hỏi han
"..oẹ.."
"Kiều An..không lẽ tớ lại?". Mẫn Nhi cố điều chỉnh lại cơ thể khuôn mặt tái nhợt mà nhìn qua Kiều An
"Mẫn Nhi nếu là có hoặc không thì cậu sẽ tự cảm nhận thấy"
"Tớ...". Mẫn Nhi cố lục lại ký ức của mình về chuyện đấy, Mẫn Nhi không phải chủ quan quá mức nhưng cô cũng không nghĩ nó sẽ có cơ hội thành công nhanh đến vậy...
"Được rồi, có rồi thì chú ý là được"
"Tớ sẽ bỏ!"
"Cậu đã suy nghĩ kỹ???". Kiều An nheo mắt nhìn lại cô, Kiều An thật sự không nghĩ cô sẽ làm vậy
"Đứa trẻ này đến là không đúng lúc". Cô không phải quá nhẫn tâm nhưng bây giờ cô và hắn không còn quan hệ gì nữa cả có con cũng chẳng cứu vãn được
"Nhưng đứa trẻ là không có tội, đứa trẻ trước là ngoài ý muốn rồi..."
"Nhưng tớ.."
"Tớ biết cậu lo lắng chuyện gì nhưng nếu cậu bỏ lần nữa sau này cơ hội sẽ không có...vả lại bây giờ chúng ta đã đi rất xa rồi nếu cần chúng ta có thể thay tên đổi họ anh ta sẽ không tìm ra nữa.."
"Nếu cậu sợ mang tiếng với người khác tớ sẽ nói đó là con của tớ". Kiều An rất kiên quyết trong cái chuyện này, Kiều An không muốn cô sẽ lại hối hận lần nữa
"Tớ không lo tai tiếng, nhưng đứa trẻ không đầy đủ ba mẹ sẽ rất thiệt thòi"
"Vậy thì cậu làm mẹ còn tớ sẽ làm ba của đứa bé". Kiều An nửa đùa nửa thật mà nói với Mẫn Nhi
"Cảm ơn cậu Kiều An". Mẫn Nhi cảm thấy rất may mắn khi luôn có Kiều An bên cạnh mình dù chuyện gì xảy ra cũng không quay lưng với cô
"Chúng ta là chị em tốt mà"
(...)
"Dịch Vũ cậu đã tìm ra tin tức của Mẫn Nhi chưa?"
"Chưa". Ngao Dịch Vũ chán ghét ném câu trả lời qua cho Chấn Nam, nếu tìm được hắn cần ngồi đây uống rượu . đam mỹ hài
"Kiều An cũng đi rồi chắc chắn là đi cùng Mẫn Nhi...cậu nhanh chóng tìm được Mẫn Nhi đi thì tôi sẽ gặp lại Kiều An"
"Chấn Nam!!! Tôi đã là thằng khốn cậu còn khốn hơn tôi!". Ngao Dịch Vũ nắm tay áo Chấn Nam tức giận
"Cậu rõ ràng còn tình cảm với Tuệ Minh nhưng lại ở đây lo lắng cho Kiều An!"
"Tôi đã nói cậu nên rõ ràng từ trước rồi mà!"
“Vậy cậu thì sao? Sao cậu với Tuệ Minh lại cùng nhau trong bộ dạng nhứ thế?”. Chấn Nam cũng nắm lại cổ áo hắn, anh lúc thấy cảnh đó cũng vô cùng khó chịu nhưng lại là khó chịu cho Mẫn Nhi chứ không phải bản thân mình
“Tôi là bị gài đó”
“Bị gài??? Người như cậu mà cũng để người khác gài? Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe cậu bị gài bâ giờ lại có là tình cũ...có phải cậu tự nguyện đến không?”
“ *Bụp* Chấn Nam đầu cậu bị nhiễm bệnh à?”. Ngao Dịch Vũ ráng cho Chấn Nam cú đấm vào mặt, hắn cũng không ngờ trong suy nghĩ của Chấn Nam hắn là loại người như vậy
“Hai người dừng lại đi, đánh nhau cũng đâu giải quyết được vấn đề gì”. Hoài Vĩ bây giờ mới có mặt một phần đến cùng hắn giải sầu một phần là báo cáo vấn đề với hắn
“Tến chết bầm nhà cậu”
“Cậu đánh sưng má tôi rồi đây này”
Hai người lại ngồi lại với nhau như chưa xảy ra chuyện ban nãy, hắn với Chấn Nam là vậy lúc giận sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình nhưng cũng vì vậy mà hai người thân thiết đến tận bây giờ...
“Cô ta đã được xử lý”
“Tôi cho người chơi Tuệ Minh xong rồi, cậu muốn đưa cô ta đi thì nói lại với hoài Vĩ”. Hắn rót rượu rồi nhìn qua Chấn Nam ánh mắt khinh bỉ
“Chơi? Cậu...cậu mạnh tay quá đấy”. Chấn Nam hơi sốc, đường đường là một diễn viên có tiếng tăm bây giờ lại ra bộ dạng này
“Đó là nhẹ vì dám trái lời tôi”
“Tùy cậu xử lý”. Chấn Nam cũng chán không muốn xin hắn
“Cậu không cần cô ta à?”
“Tôi cũng không biết, nhưng vây giờ tôi lại rất lo lắng cho Kiều An, rất nhớ cô ấy..”
“Có phải tôi cảm nhận sai tình cảm của mình rồi không?”. Chấn Nam đưa tay lên để ở ngức trái của mình, anh cũng không biết nên nói sao nữa
Nhưng biết tin Kiều An đã đi xa chấn Nam lại rất đau lòng, cảm thấy mất mát rất lớn!
“Tên ngốc này!”
Hắn nói Chấn Nam nhưng cũng tự cười nhạo bản thân mình, không phải hắn cũng từng không nhận ra tình cảm của mình dành cho cô gái nhỏ của hắn để rồi khi nhận ra, muốn bù đắp thì lại mắc thêm hết sai lầm này đến sai lầm khác...
(...)
“Dịch Vũ sao Mẫn Nhi rời đi đã 3 ngày con không nói cho mẹ biết còn chưa tìm được con bé về nữa”
“Me, con đang cố gắng hết sức tìm em ấy”. Hắn vừa chợp mắt chưa được bao lâu hình như từ hôm cô rời đi hôm nay hắn mới lại nằm lên chiếc giường này mà ngủ, ở đây nhiều hình ảnh liên quan đến cô làm hắn rất nhớ
“Mới có vài ngày con tiều tụy đi nhiều rồi đó gì thì gì cũng phải chú ý sức khỏe của mình đó”. Bà nhìn khuôn mặt hắn hốc hác đi cảm thấy thương, cũng may quản gia nói lại với bà chứ không bà cũng chẳng biết chuyện này
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ chú ý mà”
“Được con nghỉ ngơi đi”
Ở một nơi nào đó...
[Mẹ...Mẫn Nhi xin lỗi nhưng mẹ đừng trách giận Mẫn Nhi nhé]. Mẫn Nhi hôm nay mới dám gọi về vì sợ bà lo lắng quá sẽ thêm bệnh
[Mẫn Nhi con đang ở đâu vậy hả? Hai đứa xảy ra chuyện gì mà phải chia xa nhau như vậy?]
[Con ở đây sống rất tốt mẹ đừng lo ạ]
[Hôm Dịch Vũ đến mẹ thấy thằng bé đáng thương lắm, thằng bé tiều...]
[Mẹ tụi con kết thúc rồi]. Mẫn Nhi không có dũng khí mà nghe hết câu mẹ mình muốn nói
[Được, con nhớ giữ gìn sức khỏe]
[Dạ, mẹ cũng vậy]
“Lục Mạn Kha”
Tự dưng đang viết truyện mượt mà cái não có ý tưởng đột nhiên lại bay đi chơi hết á trờii:(((. Cốt truyện tiếp theo mọi người có thể cho tuii ý tưởng được khongg chứ con tác giả này chắc nghỉ Tết sớm quáa /