Vừa vào Novel đã thấy truyện của mình được đổi bìaa tuii sợ mọi người không nhận ra tên của truyện:((( nên tuii sẽ tặng thêm một chap vào cuối năm cho mọi người nèe
"Lục Mẫn Nhi mày đi chết đi!!!"
"A". Mẫn Nhi bị Tạ Chi nắm tóc kéo giật về sau, cái đau từ da đầu rồi lại thêm cú ngã đập đầu xuống sàn lạnh khiến cô choáng váng cảm giác như không nhìn thấy gì nữa
"Mày đừng để tao phải ra tay mạnh với mày". Tạ Chi không chút thương xót vẫn tiếp tục nắm tóc Mẫn Nhi không nhẹ tay
"Cậu muốn gì ở tôi?". Mẫn Nhi giọng không còn khoẻ mà nhìn Tạ Chi
"Muốn mày làm thú vui cho tao!!!"
"Đừng có mơ"
"Vậy còn con mẹ mày???"
"TẠ CHI!!!". Mẫn Nhi tức giận đến khuôn mặt nổi gân đen hét toáng lên thẳng tay tát cho Tạ Chi một cái ngã về sau
"Mẹ tôi là Tuyết Mai! Không phải con này con kia! Bà ấy cũng ngang tuổi mẹ cậu nên đừng có xưng hô kiểu thế! Như thế không khác gì cậu đang nói mẹ mình đâu"
"Mẹ mày là điếm! Mày cũng là Điếm!!!". Tạ Chi cũng không vừa hai tay giật tóc Mẫn Nhi
"Cậu cũng chẳng khác gì đồ phụ nữ chỉ biết dựa vào thân phận của người khác"
"Mày!! Tao sẽ không tha cho mày đâu!"
"Tạ Chi cậu một vừa hai phải thôi"
Hai người cứ đáp trả nhau không ngừng nghỉ, Tạ Chi giật tóc Mẫn Nhi đau bao nhiêu thì Mẫn Nhi trả lại bấy nhiêu...
"Hai người sao vậy? Mau buông ra đi!!!". Quản gia đi lên trên dọn dẹp thấy cửa phòng thì mở đầu tóc cả hai thì rối bù mà khuôn mặt ai cũng tức giận nhìn nhau vội chạy lại mà gỡ bỏ hai người ra
"Mấy người điên à??? Buông tôi ra!!!"
"Mẫn Nhi ngoan". Chị Thu nghe tiếng hét của Tạ Chi thì nhanh chạy lên xem, nhìn cả hai không ổn liền muốn sang kéo Mẫn Nhi ra
"Tạ Chi! Còn nói như thế đừng trách tôi". Mẫn Nhi cuối cùng cũng chịu buông tóc của Tạ Chi ra rồi ngồi dậy
"Lục Mẫn Nhi!!! Đứng lại cho tao!". Tạ Chi cứ la hét nhưng không một tiếng đáp lại, Mẫn Nhi được hai người kia đưa xuống dưới xử lý lại đầu tóc cả vết thương
"Mẫn Nhi sao cháu lại ra nông nỗi này?". Quản gia tay gỡ tóc rối cho cô nhìn một bên mặt bị đỏ mà lo lắng rồi thêm cô cứ thẫn thờ nữa
"Tạ Chi nói mẹ cháu là điếm...nên cháu...cháu xin lỗi ạ"
"Con nhỏ đó phải cho nó bài học mới được!". Chị Thu nghe qua cũng tức giận huống hồ là cô
"Chị đừng mặc kệ cậu ta đi". Mẫn Nhi giữ tay chị Thu lại không muốn ai vì cô mà gây với cậu ta nữa
"Em còn đau chỗ nào không?"
"Dạ không ạ"
Mẫn Nhi được quản gia với chị Thu bôi thuốc cho xong thì về phòng nghỉ ngơi cô buồn ngủ cộng thêm cú ngã vừa rồi đầu cô có vài phần đau...
(.....)
Bữa tối bình thường có hắn ở nhà thì sẽ rất là suôn sẻ nhưng nay thì không bữa tối nhưng không khác gì rác được tự tay Tạ Chi làm ra
"Này con nhỏ kia vừa phải thôi nha! Ăn phải bùa điên à?". Chị Thu đi lại cầm tay Tạ Chi đẩy về sau không cho Tạ Chi làm loạn nữa
Chẳng hiểu cô ta bị sao bữa tối vừa dọn ra chưa được đụng đũa đã làm đồ ăn lẫn lộn vào nhau đến như mọi người trước giờ ăn giản dị cũng không thể ăn được
"Gọi một tiếng Phu Nhân!!!". Tạ Chi nhìn mặt chị Thu hung dữ như chẳng sợ hãi mà còn muốn dạy dỗ lại
"Nực cười! Mày mà muốn làm phu nhân của tao à? Chỉ còn Mẫn Nhi mới đáng để tao gọi hai từ 'phu nhân' thôi"
"Mày!!!"
"Chị Thu kệ cậu ta"
"Cậu muốn gì nữa". Mẫn Nhi để chị Thu về sau mình bản thân thì đừng đối diện với Tạ Chi
"Dọn dẹp! Làm món khác cho tao! Mày được mua về thì mày cũng phải biết thân phận người làm chứ!"
"Như thế là vừa lòng cậu đúng không?"
Mẫn Nhi quay qua bàn dọn dẹp đi mọi thứ chị Thu với quản gia muốn giúp cô cũng không muốn ảnh hưởng đến họ nên tự mình làm
"A.."
"Hahaa". Tiếng hét của Mẫn Nhi khiến Tạ Chi vô cùng hả dạ vì sao ư...vì trong bãi rác đó có rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ khó nhìn nhưng rất dễ gây bị thương
"Chảy máu rồi". Chị Thu nhanh cầm tay cô ra khỏi đống rác đấy hai tay đều còn ngón bị thủy tinh đâm vào 10 ngón thì mất 7 ngón rồi
"Để bác dọn giúp"
"Hai người ra ngoài! Chỗ này chỉ cần mỗi Lục Mẫn Nhi!". Tạ Chi ánh mắt đe doạ lên hai người kia, hình như không giận lên thì họ không sợ
"Mau dọn nhanh lên tôi đói rồi!!!"
"Mẫn Nhi không sao hai người đừng lo". Mẫn Nhi cố gượng cười, bàn tay hơi nắm lại để đau buốt một lần thật đau rồi sẽ tự cảm giác hết để dọn dẹp tiếp
Tạ Chi thì ngồi một bên vắt chéo chân nhìn cô dọn dẹp với hai bàn tay không biết đã bị bao nhiêu thủy tinh đâm vào kia mà vô cùng hả hê
Vốn dĩ muốn cho cô biến mất luôn nhưng như thế thì còn gì là thú vui nữa chứ. Phải từ từ cho cô thưởng thức trò chơi mà mình đã lên kế hoạch như thế mới vui!
*Reng...reng...
[Alo???]
[......]
[Tôi biết rồi! Sẽ nhanh về!]
"Sao vậy ạ?". Mẫn Nhi chưa từng thấy quản gia với chị Thu nhìn nhau mà đờ người như vậy bao giờ, liền nhìn ra đã xảy ra chuyện gì rồi
"Mẫn Nhi...chị với quản gia phải về quê một vài ngày..em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe nhé đừng để cô ta hại mình quá đáng". Chị Thu để quản gia đi vào phòng còn mình thì nói lại nhanh với cô rồi đi theo quản gia
"Gia đình mọi người xảy ra chuyện rồi sao?"
"Dưới quê có chuyện...chúng ta phải về". Quản gia nhìn cô rồi lấy nhanh mấy thứ cần thiết để rời đi
"Mọi người đi cẩn thận ạ". Mẫn Nhi cũng xách đồ giúp quản gia và chị Thu đi ra bên ngoài
"Ư..ưm.."
"Mấy người là ai...ưm.."
chau nguyen
nư 9 gặp chuyện nữa r
6
01/01
Duna Nguyễn
hóng quá mong nam chính tới cứu
6
31/12/2021