Tôi Chèo Couple “Đối Thủ X Tôi”

Chương 21




Mãi cho đến khi tôi ngồi ở trong phòng của Cố Y Lương, anh ta vẫn giữ một gương mặt hết sức nghiêm trọng.

Anh ta mở tủ lạnh ra, nét mặt như đang ngẫm nghĩ nói sao cho phải, rồi quay đầu hỏi tôi: “Chỉ có nước khoáng không có trà mật ong, cậu uống được không?”

Tôi lập tức gật đầu nói được, còn buồn cười nói: “Anh trịnh trọng vậy làm gì?”

Anh ta lắc đầu, cầm chai nước và ly thủy tinh ra, lấy đế lót li để lên rồi rót nước cho tôi, ho nhẹ một tiếng: “Dù sao quan hệ bây giờ của chúng ta… không giống như trước.”

Tôi đầu tiên có chút không hiểu anh ta nói gì, sau hoàn hồn liền liên tục gật đầu nói cảm ơn.

À phải rồi, chúng tôi bây giờ là hồng bài của công ty, anh ta cũng đã đồng ý tạo quan hệ CP rồi, tôi hiểu.

Chỉ có vậy thôi mà anh ta cũng suy nghĩ xoắn xuýt suốt cả đường về? Thật không uổng danh là Cố nghệ sĩ luôn dốc hết tinh thần và trách nhiệm cho nghệ thuật.

Dù sao đi nữa thì anh ta cũng đã quyết định cùng tôi bán CP, còn giúp tôi cải thiện diễn xuất. Đôi bên cùng có lợi tôi đương nhiên là phải dốc hết sức để phối hợp với anh ta, không thể khiến cho anh ta thất vọng!

Cũng không thể khiến cho Vệ Ngôn Tử luôn gào thét đòi đường kia thất vọng!

Anh ta ngồi xuống đối diện tôi, sắp xếp ngôn ngữ xong rồi mới nói: “Trước giờ tôi chưa từng thử… ừm, nên kỹ thuật không được tốt, cũng không rõ quy luật cụ thể, có chỗ nào cần lưu ý không?”

Diễn xuất của mình mà anh ta còn nói là không thạo? Khiêm nhường quá rồi, người lúc nãy đi ăn khuya khoe khoang không phải là anh sao, té ra anh cũng biết nói xạo à?

Không đợi tôi đáp lời, anh ta lại cho tôi một câu hỏi khó: “Có phải… làm giống như bạn trai của cậu là được?”

Hai chữ ‘bạn trai’ cứng nhắc thốt ra từ miệng anh ta, tôi nghĩ mình đúng là làm khó người ta thật, liền vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần khoa trương vậy đâu, chúng ta chỉ cần như hiện tại là tốt lắm rồi!”

Anh ta hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn tôi mang theo chút thương tiếc… và đau lòng?

Anh ta nói: “… Chỉ vậy là vui rồi?”

Tôi khó hiểu nhìn anh ta: “Nếu không thì sao?”

Anh ta nghiêm túc khẳng định: “Tôi sẽ cố gắng tốt hơn.”

Không phải chứ, sao đột nhiên ra vẻ quyết tâm vậy?

Tôi bắt không được nhịp của anh ta, chỉ có thể bối rối gật đầu theo, nghĩ thầm đối tượng CP có trách nhiệm như thế này nhóm Nương Tử thật là có phúc, chắc tu tám kiếp mới gặp được.

Anh ta hỏi lại lần nữa: “Giống như bạn trai cậu là được?”

Tại sao cứ phải xoắn xuýt hai từ ‘bạn trai’ vậy?!

Để thẳng nam bán hủ đúng là không ổn, được rồi được rồi, sau này ở trước camera tôi cố gắng kiềm anh ta lại là được.

Tôi lại gật đầu: “Ừ, cũng tương tự đi!”

Anh ta thở hắt ra, có vẻ như đã điều chỉnh được tâm trạng, cầm sấp văn kiện trên bàn lên mở ra trước mặt tôi: “Những chuyện khác tôi không có khả năng giúp cậu, còn đây là lịch trình công việc nửa năm của tôi, cậu xem… có cái nào thích không, tôi sẽ nói công ty sắp xếp cho cậu.”

Tôi: “?”

Diễn biến gì đây, là vì phối hợp với công ty? Nếu không phải thì là anh ta nhập vai quá nhanh rồi đó!?

Anh ta lại trầm ngâm một lúc rồi trịnh trọng nói: “Cậu có đủ tiền xài không? Có … muốn mua gì không, tôi mua cho cậu?”

Từ trước đến giờ mỗi khi anh ta đọc lời thoại đều rất lưu loát, hiếm khi thấy anh ta nói chuyện trúc trắc như thế này.

Tôi ngẩn người, khó hiểu nhìn anh ta: “Có phải anh cầm nhầm kịch bản rồi không?”

Anh ta: “Hả?”

Tôi: “Việc này không còn nằm trong phạm vi là bạn trai nữa, là cha nuôi cmnr!”

Anh ta cũng sửng sốt, chần chừ nói: “Nếu như cậu muốn gọi như vậy… cũng được?”

Dám lợi dụng khi dễ tôi, tôi đập bàn nói: “Tôi mới là cha anh!”

Anh ta nghẹn họng: “… Play tới mức đó luôn hả?”

Gió thổi vù vù từ cửa sổ vào, thổi đến mức tôi đau cả não.

Tôi mới giơ tay lên ôm đầu là Cố Y Lương đã đi đóng cửa sổ lại, còn thân thiết ném cho tôi một cái chăn.

Tôi nhào nặn cái chăn trong tay, cũng không thể như thường lệ mà trách móc anh ta, tôi im lặng một lúc rồi hàm ý sâu xa mà nói: “Không cần phải vậy đâu, thuận theo tự nhiên là được rồi, nếu không người ta sẽ để ý.”

“A, là do tôi thiếu cân nhắc.” Anh ta vậy mà lại gật đầu, “Cậu cần gì phải nói ngay với tôi đó!”

Còn có thể cần gì, anh cứ phát một miếng đường là cả hội đủ sống nửa năm rồi.

Tôi thuận theo vâng vâng dạ dạ, bỗng nhiên nghe anh ta lưỡng lự hỏi: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

Hiện tại? Tôi xem thời gian, đưa kịch bản ‘Lan Quyết’ trên bàn cho anh ta: “Đối diễn thôi, đã ngâm mấy ngày rồi.”

Anh ta đột nhiên giải trừ trạng thái căng thẳng trên người, toàn thân thả lỏng dựa vào ghế sofa đáp: “Ừ.”

Thân là chính chủ và là fan CP, tôi là người có trọng trách phải hoàn thành những mong muốn của toàn thể Nương Tử, vì vậy tôi đã dốc hết sức lực để đối đáp, thậm chí còn nghiêm túc hơn lúc học lớp diễn xuất.

Lời thoại tôi có thể nhớ hết, nhưng trạng thái và biểu cảm mới là điểm quan trọng nhất. Không phải cứ nhớ thoại là xong, phải là vừa nhớ thoại vừa diễn được tâm trạng khi nói câu đó.

Cố Y Lương thường xuyên nhắc nhở tôi phải điều chỉnh như thế nào, một phân cảnh có thể lặp đi lặp lại cả chục lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng xem như tạm ổn, đôi lúc còn được anh ta khen là có năng khiếu.

Đem tất cả các phân cảnh có trong ngày mai đối diễn hết, tôi ghi nhớ những chỉ điểm của Cố Y Lương, sau đó thuật lại cho anh ta nghe.

Cố Y Lương khép kịch bản lại, vui vẻ khoác vai tôi: “Tốt lắm, cứ duy trì tiến độ như thế này, có thể sau khi quay xong bộ phim này cậu không cần phải dựa vào người khác nữa mà có thể tự đi casting.”

Nửa câu sau của anh ta úp úp mở mở mà tôi lại đang cúi đầu trả lời wechat, loáng thoáng nghe được keyword “Không cần phải dựa vào người khác…”, tưởng là anh ta vẫn đang đối diễn nên đáp luôn mà không thèm ngẩng đầu lên: “Anh đâu phải là ‘người khác’.”

Cánh tay anh ta đặt trên vai tôi cứng đờ, im ắng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi vỗ vỗ vai tôi nghiêm túc đáp một tiếng ‘Ừ’.

Tôi lắc lắc điện thoại trước mắt anh ta, nói: “Tiểu Trần hối tôi về ngủ rồi, tôi đi nha.”

Anh ta ngẩn ra, hồi lâu mới gật đầu và hỏi thêm: “Sáng ngày mai tôi mua điểm tâm cho cậu nha?”

Tôi: “Hả? Không cần đâu, Tiểu Trần sẽ chuẩn bị cho tôi.”

Anh ta: “… Vậy chừng nào đoàn phim cho giải lao tôi mua đồ uống cho cậu? Trà mật ong hay là trà sữa?”

Tôi: “Há? Không cần, để Tiểu Trần đi mua là được rồi.”

Anh ta: “… Buổi tối tôi lái xe đưa cậu đi ăn cá nướng?”

Tôi: “A…? Đừng đừng, đi xa quá có khi sẽ bị fans bắt gặp, kêu Tiểu Trần order đến thôi.”

Anh ta: “…”

Anh ta hình như có chút tủi thân khi thấy tôi không muốn ra ngoài: “Vậy cậu muốn tôi làm gì?”

Tôi:? Tôi muốn anh phải làm gì hồi nào đâu?

Tôi hoang mang nhìn anh ta: “Không phải đã có Tiểu Trần rồi sao… tôi trả lương cho cậu ấy mà, thời gian của anh rất quý — “

Anh ta giải quyết hết sức dứt khoát: “Oke, vậy tiền lương của cậu ta tôi trả, cậu list ra những chuyện cậu muốn cậu ta làm rồi đưa cho tôi là được.”

Tôi càng bối rối: “… Vậy tôi trả tiền lương cho trợ lý của anh?”

Anh ta khó hiểu hỏi: “Sao để cậu trả được, đây không phải là việc tôi nên làm sao?”

Trời má… Đúng là không khác gì bạn trai.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ, đoán có thể là vì anh ta quá chuyên nghiệp, dù trước hay sau màn ảnh cũng muốn duy trì cảm giác CP để thuận lợi nhập vai bất cứ lúc nào, cho nên mới nói như vậy.

Vậy thì tôi nhất định sẽ phối hợp tốt.

Tôi cảm khái vỗ vai anh ta thật mạnh: “Cũng không thể ăn không của anh, tấm lòng tôi sẽ ghi nhận, còn việc này thì cứ quyết định như vậy đi, gửi Alipay của trợ lý anh cho tôi đi. “

Anh ta lại bắt đầu dùng ánh mắt thương tiếc và đau lòng nhìn tôi, sau đó lấy điện thoại mở wechat, gửi qua một cái mã QR.

Tôi hỏi ra, lương của trợ lý anh ta cũng bằng với Tiểu Trần, liền chuyển tiền.

Tin nhắn thanh toán rung lên, tôi cúi đầu nhìn.

Là trợ lý của Cố Y Lương trả lời: “Nhận được rồi!! Bà chủ!!!”

Tôi:?

.:.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.