“My Liễm Diễm, vừa rồi Đại a ca nói vốn có thể mời một vị Bạch La cô nương nào đó cùng tới chúc thọ trẫm, chuyện này là thế nào?”, Khang Hy hỏi. Chỉ thấy cô gái trước mặt vội vàng bái lạy, trong mắt lấp lánh ý cười.
“Bẩm Hoàng thượng, Bạch La không giống với dân nữ, dân nữ thèm khát giàu sang phú quý, Bạch La lòng không vương vấn hồng trần. Vì họng dân nữ bị đau, nên mới nhờ Bạch La hát thay, ai ngờ Đại a ca vừa nghe đã say lòng. Dân nữ to gan, nếu Bạch La và dân nữ cùng chìm đắm nơi hồng trần, dân nữ nhất định sẽ dẫn cô ấy tới diện kiến Đại a ca, chỉ là… Dân nữ mặc dù thế tục, nhưng cũng hiểu hai từ “Nghĩa khí”, không thể vì tiền bạc mà vứt bỏ tình nghĩa bạn bè”, giọng My Liễm Diễm rất bình thản đáp.
“Hiếm khi gặp người con gái nào lại trọng tình nghĩa như ngươi, còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu đàn ông trong thiên hạ. Mặc dù đáng tiếc trẫm và cô nương Bạch La đó không có duyên, nhưng người được My Liễm Diễm ngươi coi trọng như thế tất không phải thường. Thôi được, Dận Đề, sau này không cần tìm kiếm cô nương Bạch La đó nữa, nếu cô ta lòng không vương vấn hồng trần, hà tất phải kéo cô ta vào nơi trần thế phiền muộn này”, Khang Hy cảm khái nói.
“Nhi thần tuân chỉ”, Dận Đề nhạt nhẽo ngồi xuống.
“Tứ ca, thế là không có trò vui để xem rồi”, Dận Tường khẽ nói.
“Ừm”, Dận Chân chỉ buông một từ.
“Bài hát vừa rồi, nếu ngươi hát cùng Bạch La thì ai cao ai thấp?”, Khang Hy đột nhiên hỏi một câu. Nhan Tử La đứng phía sau trợn mắt. Thế này gọi là gì nhỉ? Cứ như đang nói “Ngủ dậy thì đứng lên vặn người”, đúng là thừa thãi!
“Liễm Diễm không bì được. Không chỉ về giọng hát mà sự quyến rũ cũng không bì được”, My Liễm Diễm trả lời rất hợp lý.
“Trẫm giờ đã tin người không phải đố kị với Bạch La kia rồi, mà đúng như ngươi vừa nói, hai từ ‘Nghĩa khí’”, Khang Hy nói lớn.
“Hoàng thượng quá khen” Thực ra trong lòng My Liễm Diễm đang rất căng thẳng, ai biết tiếp theo Hoàng đế gia còn đưa tiếp đề bài khó nào nữa?
“Được rồi, lui xuống lãnh thưởng đi!”, Khang Hy nói. My Liễm Diễm cùng những người khác lui xuống, sân khấu phía đối diện lại bắt đầu các tiết mục biểu diễn, đều là những khúc đàn quen thuộc, chẳng có gì mới mẻ cả.
Xuống khỏi sân khấu, My Liễm Diễm mới phát hiện ra lòng bàn tay mình ướt mồ hôi, Hạ Chí đỡ nàng ta quay về căn phòng nhỏ trước đó. Đám vũ nữ đã lĩnh thưởng xong vừa quay lại, y phục thay đổi cả rồi. Chỉ là không thấy bóng dáng Nhan Tử Nhan đâu. Vậy Nhan Tử La đi đâu rồi nhỉ?
Nhan Tử La đứng ở giữa một ngã tư, nên đi đường nào đây? Vừa rồi Tiểu Kim Tử nói ra khỏi Sướng Âm các thì rẽ trái, đến đầu đường thứ hai thì rẽ phải, lại đến một đầu đường nữa thì rẽ trái. Đơn giản biết bao, nàng đã nhớ rồi, nhưng tại sao nàng vẫn chưa tìm thấy? Giờ thì càng hay, có tới tận bốn ngã rẽ, đến một biển chỉ dẫn cũng không có, thật lạc hậu quá sức. Quan trọng nhất là xung quanh Sướng Âm các, thị vệ đứng quanh nhiều như ruồi nhặng, nhưng chỗ này lại không thấy bóng dáng một ai, lẽ nào đều bỏ vị trí đi xem biểu diễn cả rồi? Như thế thì cũng nên để lại một người để chỉ đường cho người khác chứ? Nhưng thực ra chỉ có nàng mới lạc đường mà thôi.
“Haizz, giờ xuất hiện một con ma chỉ đường cho mình cũng được, thần thánh ơi, cứu con với. Quan Âm bồ tát, Như Lai phật tổ, Ngọc hoàng đại đế… xin các vị đấy mà, ai rảnh rỗi xuống đây chỉ đường cho tiểu nữ với”, Nhan Tử La chắp hai tay lại nhắm mắt lẩm bẩm cầu khấn.
“Ngươi đang làm gì thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Á! Ma!” Ông trời ơi, cũng không cần phải linh nghiệm nhanh như thế chứ! Thật sự đưa một con ma xuống chỉ đường cho nàng sao? Nó sẽ không chỉ cho nàng đường tới suối vàng chứ?
“Tứ gia hỏi ngươi đang làm gì mà ngươi sợ tới mức này sao?”, Dận Tường buồn cười quá hỏi, ma? Điều đó mà cô ta cũng dám nói, không biết cung nữ hay nữ tú đợi tuyển. Vừa nghe hai từ “Tứ gia”, đầu gối Nhan Tử La bỗng dưng biến thành một thứ máy móc tự động hóa, “Tứ gia cát tường! Ừm, Thập tam gia cát tường!”
Xương đầu gối nàng như muốn vỡ vụn rồi, có thể phải dùng dây thép để móc chúng lại, Nhan Tử La oán thán nghĩ. Đột nhiên trước mặt nàng xuất hiện một khuôn mặt lớn, Nhan Tử La lại tự động ngồi bệt xuống đất, theo thói quen dùng tay phải vỗ vỗ ngực, hoảng sợ nhìn Dận Tường.
“Tứ gia đang hỏi ngươi đấy. Ngươi là người của cung nào?”, Dận Tường khom người xuống trước mặt Nhan Tử La.
“Không phải người cung nào cả. Thập tam gia, ngài có thể nói cho tôi biết My cô nương chỗ tôi giờ đang ở đâu không?” Nhan Tử La lại vội vã quỳ lên, suýt chút nữa là đụng trúng Dận Tường.
“Ồ, ngươi là người của Lan Quế phường?”, Dận Tường hiểu ra.
“Đúng thế, tôi theo My cô nương vào đây.” Dù sao nàng cũng là người làm bánh ở đó, chắc cũng được tính là người của Lan Quế phường nhỉ?
“Giờ có lẽ bọn họ đang ở bên nhị phòng Giáng Tuyết hiên, người đi men theo con đường này đến đầu đường thứ hai thì rẽ trái, rồi lại đi thẳng là đến”, Dận Tường tốt bụng chỉ cho nàng.
“Tạ ơn Thập tam gia!” Nếu có đuôi nàng nhất định sẽ lúc lắc hai cái.
“Đi đi, chút nữa tối quá lại không tìm được”, Dận Tường nhắc nhở.
“Vâng vâng, tạ ơn Thập tam gia!” Nhan Tử La đứng dậy phủi phủi đất, rồi lại nhún người về phía Dận Tường tỏ ý cảm ơn, Dận Tường cười hì hì nhìn nàng càng lúc càng xa.
“Người của Lan Quế phường đúng là rất thú vị! Hôm nay Lan Quế phường nổi tiếng rồi, đáng tiếc người giỏi nhất lại không xuất hiện” Dận Tường vừa nói xong, lại nhìn thấy nha đầu đó ngập ngừng chạy quay lại.
“Thập tam gia, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn làm phiền ngài, nhưng, tôi muốn hỏi lại cho chắc, đầu đường thứ hai mà ngài nói có tính chỗ này chưa?” Vừa rồi do không hỏi Tiểu Kim Tử cho rõ ràng nên mới đi lạc.
“Hả?”, Dận Tường rõ ràng là sững người lại, “Tính?”, sau đó quay đầu nhìn nhìn Dận Chân, dùng ánh mắt hỏi: Tứ ca, có tính không?
“Tính” Ánh mắt khinh bỉ của Dận Chân liếc tới.
“Thật cảm ơn ngài quá, Thập tam gia.” Nhan Tử La nhanh nhẹn cúi đầu nhún người. Lần này mà đi lạc nữa thì nàng chết mất.
“Nha đầu ngốc như ngươi mà bà chủ My cũng dùng à, thật là… ha ha”, Dận Tường cười lớn.
“Haha, Thập tam gia…” Sao lại còn cố tình đả kích người ta nữa? Ai mà chẳng có khuyết điểm? Mù đường đâu nhất định phải là kẻ ngu ngốc? Nhan Tử La ấm ức nghĩ, nhưng lại không thể ném quả lựu đạn về phía hắn, đành nhịn. “Tạ ơn Thập tam gia đã khen!” Nhan Tử La gần như nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay người bỏ đi, lần này mà đi lạc nữa thì nhất định nàng sẽ chết.
“Nha đầu này, thật chẳng có phép tắc gì cả!”, Dận Tường cười nói, “Tứ ca, chúng ta đi thôi, còn không đi nữa chúng ta cũng không ra được đâu. Tiện thể xem xem nha đầu kia đã lạc chưa”.
Hai người chậm rãi đi theo hướng mà Nhan Tử La vừa đi. “Xem ra tìm được đường rồi!”, Dận Tường cười nói. Dận Chân không nói gì.
Khúc Yến Hàm Nễ của My Liễm Diễm khiến Khang Hy gia phải chạy tới Giang Nam, Ngạch phụ mới tấn phong cũng đi cùng. Tùy giá [8] lần này, ngoài Dận Nhưng là thân cận của Khang Hy gia còn có Thập tam ca ca Dận Tường, những hoàng tử khác ở lại kinh thành ai cũng có nhiệm vụ.
[8] Tùy giá: Đi theo xa giá của Hoàng thượng
Lần này Mẫn Chỉ, Quân Chỉ cũng tùy giá đi Giang Nam. Mẫn Chỉ thì sao cũng được, Nhan Tử La hào hứng vô cùng, nàng biết Khang Hy đại đế hình như mỗi lần vi hành về phía Nam đều đến những nơi rất xa, vì vậy mới đặc biệt nhờ Mẫn Chỉ thu thập đặc sản địa phương mỗi nơi một ít mang về cho nàng thưởng thức. Hỏi nàng bao nhiêu thì đủ, Nhan Tử La nghiêm túc nói: “Hàn Tín điểm binh [9], càng nhiều càng tốt”, hại Mẫn Chỉ đi đến đâu cũng ra sức thu mua đặc sản địa phương với số lượng lớn.
[9] Bài toán “Hàn Tín điểm binh” hay còn gọi là Định lý số dư Trung Quốc: Hàn Tín là một danh tướng thời Hán Sở, từng được phong tước vương thời Hán Cao Tổ Lưu Bang đang dựng nghiệp. Sử ký Tư Mã Thiên viết rằng Hàn Tín là tướng trói gà không nổi, nhưng rất có tài quân sự. Tục truyền, khi Hàn Tín điểm quân số, ông cho quân lính xếp hàng ba, hàng năm, hàng bảy rồi báo cáo số dư. Từ đó ông tính chính xác quân số đến từng người.
Không chỉ hai vị A ca và Ngạch phụ, cuối cùng đến Khang Hy cũng biết chuyện, đặc biệt gọi tới hỏi một lần. Mẫn Chỉ cũng chỉ thản nhiên, nói là mang về cho một người bạn miệng rộng tham ăn. Sách Lăng nghĩ ra là ai nhưng chỉ cười khẽ. Khi Thánh giá hồi kinh, số đặc sản mà Mẫn Chỉ mang theo về vừa đủ một xe. Tiểu Kim Tử đánh xe đến biệt viện, miệng Nhan Tử La há hốc ra, to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng khủng long. Cô công chúa Đại Thanh này cũng thật quá thú vị, số đặc sản đó đủ cho nàng ăn mấy năm không hết, có phải cứu tế nạn dân đâu cơ chứ. Nhưng phải bảo quản thế nào đây? Thời đại này không có túi chân không, chỉ để vài ngày là hỏng hết, sớm biết cô nhóc thật thà thế này thì đã không đùa với nàng ta rồi.
“Chủ nhân, Công chúa đúng là đã mang về cho người không ít đồ.” Bách Hợp bưng nước quả vào.
“Đúng là không ít, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi hãy cố gắng ăn cho ta!” Nhan Tử La cầm một củ cà rốt lên ăn.
“Chủ nhân, ăn không hết, có thể tặng người trong phủ mà!” Làm thế nói không chừng người có thể quay vào phủ sống. Nhưng vế sau Bách Hợp không dám nói ra.
“Ta thà vứt đi còn hơn.” Nhan Tử La thủng thẳng ăn cà rốt, nàng không muốn quay về. Có điều nha đầu Bách Hợp này đúng là rất ngoan cố, mấy năm rồi vẫn không quên.
“Chủ nhân, người… Thôi ạ, nô tỳ không nói nữa.” Bách Hợp đặt củ cà rốt xuống, rồi ra ngoài bảo ban bọn người dưới.
Kết quả, Nhan Tử La phải đưa vào Lan Quế phường không ít, đều bán với giá thấp nhất, thế mà cũng giúp nàng kiếm được một món tiền nhỏ. Sớm biết vậy, bảo Mẫn Chỉ giúp nàng liên hệ với nguồn cung cấp hàng có phải tốt không, sau này không cần phải nghĩ kế mưu sinh nữa. Nhan Tử La hối hận tới thắt cả lòng.
Do thân phận hiện giờ của Mẫn Chỉ đã khác, nên một thời gian dài không tới thăm nàng được, có lẽ là Hoàng đế gia muốn để hai cô cậu đó có thời gian làm quen với nhau, tìm kiếm cảm giác. Nhan Tử La lại bắt đầu xòe bàn tay đếm những ngày vô vị trôi qua. My Liễm Diễm từ sau lễ vạn thọ của Khang Hy không chịu để nàng tới Lan Quế phường thường xuyên, nói là nàng sẽ tạo sóng gió. Nói thật, Đại a ca đó cũng không đến gây phiền phức cho My Liễm Diễm nữa, những người khác cũng không hỏi han gì, nàng cũng đâu lên hát, thì sao có thể tạo sóng gió được? Hồ ly My Liễm Diễm này nhất định là có việc gì giấu nàng, nhưng rốt cuộc là việc gì nhỉ? Không nghĩ ra, thôi thôi, không nghĩ ra thì đi ngủ. Những ngày còn lại của nàng cũng chỉ biết có ngủ, tỉnh dậy đầu óc sẽ không còn nghĩ gì nữa… Khuynh Thành dựa vào nàng đã ngủ say tới mức chảy hết cả nước miếng. Nhan Tử La lau miệng giúp con, rồi nghẹo đầu dựa vào xích đu, cũng ngủ mất.