Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 97




Edit - beta: Axianbuxian12

Một câu vừa nói ra, Lộ Nhậm im lặng hồi lâu.

Cậu không hiểu, hỏi: "Có ý gì? Cái gì gọi là tuyến thời gian của quá khứ?"

Tiểu Quân lắc lắc, rồi đột nhiên múa máy. Lông trên người nó toả ra một vầng sáng mông lung bao phủ toàn bộ không gian trong đây.

Lộ Nhậm nhìn mà sửng sốt, hỏi: "Mi động kinh cái gì đấy."

Tiểu Quân dừng lại, chớp chớp đôi mắt: 【 Không phải động kinh, ta đang thí nghiệm chức năng mới. 】

"......"

Tuy nói hình thái Tiểu Quân bây giờ là một cục lông trắng có hai con mắt bằng hạt đậu thì Lộ Nhậm vẫn cảm thấy có chút không chấp nhận nổi.

"Nói mới nhớ, đôi mắt này của mi là sao vậy hả, lần trước cũng không thấy mi có mắt mà."

Tiểu Quân rất đắc ý: 【 Ta thăng cấp đó, có đẹp không? 】

Lộ Nhậm lắc đầu: "Kì lạ chết người."

Cậu thấy ánh mắt Tiểu Quân loé lên, vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Lại nói, sao mi lại đột nhiên thăng cấp?"

Tiểu Quân: 【 Đây là chuyện lúc nữa tôi phải làm, chờ ta làm xong hiệu quả che chắn đã. 】

Nói xong, Tiểu Quân tiếp tục bay loạn khắp nơi. Sau khi toàn bộ không gian đều bao phủ sương mù, Tiểu Quân bay đến đỉnh đầu Lộ Nhậm, bắt đầu lắc lắc cơ thể mềm mềm.

Lộ Nhậm thấy có ánh sáng li ti rơi từ trên người Tiểu Quân xuống, theo bản năng muốn tránh.

Thân thể cậu vừa động, Tiểu Quân đã nhận ra tính toán của cậu, hét lên: 【 Cậu đừng nhúc nhích mà, trong tuyến thời gian này, trí nhớ của cậu bị cơ chế tu sửa cốt truyện che chắn, bây giờ ta giúp cậu xoá bỏ lớp moasic ở trên 】

Lộ Nhậm: "......"

Tuy thủ pháp của Tiểu Quân có hơi giống như rơi gàu đầu, nhưng suy xét đến việc nói thẳng ra có thể sẽ xúc phạm tới tâm hồn bé bỏng của Tiểu Quân.

Lộ Nhậm vẫn nhịn lại.

Sau một lúc lâu, Lộ Nhậm đôi mắt hơi trợn lên, không nhịn được mắng một câu: "Cơ chế tu sửa cốt truyện ngu ngốc này, sao bày nhiều trò như vậy!"

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Quân, Lộ Nhậm xoá hết những phần mosaic bao trùm trên ký ức của cậu.

Cậu nhớ ra tất cả. Không riêng gì lúc này đây, còn có những lần sống lại trước kia.

Gì mà bạch nguyệt quang, gì mà người duy nhất cho Thời Diễn sự ấm áp thời thơ ấu, gì mà tình nhân nhỏ thế thân, đều là Lộ Nhậm cậu đây!

Lộ Nhậm đã vô cùng quen với sự vô sỉ của cơ chế tu sửa cốt truyện rồi. Chỉ là cậu cũng không ngờ tới, nó sẽ vô sỉ đến mức này.

Cậu ngồi xuống, vận khí một vòng mới bình tĩnh lại, không đến mức bị cơn giận khống chế lý trí.

Lộ Nhậm mở to mắt, đột nhiên lui về sau.

Tiểu Quân không biết hờn dỗi chạy tới trước mặt cậu từ lúc nào, chính chớp đôi mắt nhìn cậu.

"Mi làm gì vậy!"

Tiểu Quân ủy khuất: 【 Ta sợ cậu trong lúc nhất thời không chịu nổi lượng tin tức lớn như vậy, muốn an ủi cậu. 】

Lộ Nhậm nheo nheo mắt, cẩn thận đánh giá Tiểu Quân, luôn cảm thấy nó trở nên ngày càng nhân tính hoá hơn.

"Mi rốt cuộc là thứ gì?"

Tiểu Quân ánh mắt dao động: 【 Cái này, ta không tiện nói. 】

Lộ Nhậm cười lạnh một tiếng: "Hai chúng ta hợp tác lâu như vậy, chút tính toán nhỏ trong lòng mi, ta nhìn thấy rõ."

Tiểu Quân: 【......】

Lộ Nhậm tiếp tục: "Cái không gian này, hẳn là độc lập với thế giới trò chơi, không gian thuộc về mi đúng không? Vậy ở trong này, mi hẳn là không chịu sự quản thúc của cơ chế tu sửa cốt truyện, cho nên lúc trước mi mới có thể kéo ta vào để làm một giao dịch, cho nên vừa rồi mi mới có thể trực tiếp mạnh mẽ xoá bỏ dữ liệu cơ chế tu sửa che giấu trên kí ức của ta."

Tiểu Quân nước mắt lưng tròng: 【Oa......tại sao cậu phải thông minh như vậy chứ. 】

Lộ Nhậm nhướng mày: "Nếu ta nói không sai, thì mo thành thật khai báo đi, mi rốt cuộc có lai lịch gì."

Tiểu Quân thở dài, thân thể tròn vo xẹp thành một chiếc bánh.

【 Nói thì nói vậy chứ cái không gian cũng không thuộc về ta, ta chỉ có thể xem như một người trông coi, quy tắc chủ nhân của ta đặt ở trong đây vẫn quản thúc ta. 】

"Chủ nhân của mi?"

【 Ừm, nhưng quy tắc ngăn ta không thể lộ ra thân phận của người. 】

Tiểu Quân do dự một chút, nói: 【 Thật ra, ta là vì chủ nhân mới luôn cố gắng muốn làm thế giới này độc lập, cậu....cậu sẽ không tức giận chứ? 】

Lộ Nhậm thấy dáng vẻ vô cùng cẩn thận của Tiểu Quân, giơ tay xoa nhẹ cái bánh màu trắng phát sáng đang nằm soài trước mắt. Cảm giác trên ta rất vi diệu, mềm như bông lại không giống như co thực thể.

"Ta có cái gì mà tức giận chứ, mục tiêu nhất trí, mới có thể trở thành người hợp tác, nếu mi chẳng có mục đích gì, ngược lại ta không thể tin tưởng mi. "

Tiểu Quân có chút mờ mịt, nhưng nghe được câu nói cuối cùng kia, lại vui vẻ lên, nói: 【 Thật, thật ra ta là một khí linh, ta và chủ nhân của ta đến từ vị diện cao hơn, thì...... dựa theo quy tắc, đây là một vị diện võ cấp thấp. 】

Lộ Nhậm cười cười: "Cho nên lúc trước mi mới có thể nói, phía trên cảnh giới võ đạo, còn có thế giới rộng lớn hơn."

Tiểu Quân gật đầu: 【 Ừm. 】

Lộ Nhậm đứng dậy, vỗ vỗ tay, nói: "Được rồi, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, mi kéo ta vào không gian này chắc hẳn phải hao phí năng lượng, chúng ta đi vén bức màn này lên."

Cậu đã nhớ lại tất cả, căn bản không phải sau khi rời khỏi tuyến Thịnh Cảnh thì bản thân ngoài ý muốn rơi vào tuyến thời gian khi Thời Diễn bảy tám tuổi.

Lộ Nhậm nhớ lại tuyến cốt truyện gốc, và toàn bộ giấc mơ. Kết hợp với chuyện xảy ra trước đây, cậu có thể khẳng định ý thức của bản thân đã vượt thời gian.

Khi cậu tiến vào cảnh trong mơ, thì sẽ vượt thời gian trở lại khi Thời Diễn còn nhỏ. Còn tại sao cơ chế tu sửa cốt truyện phải làm như vậy, Lộ Nhậm thật sự không nghĩ ra.

"Tiểu Quân, tại sao cơ chế tu sửa cốt truyện phải kéo ta đến tuyến thời gian trong quá khứ."

【 Bởi vì cậu là người công cụ nha. 】

Lộ Nhậm: "......"

Tiểu Quân thấy mặt cậu tối sầm lại, vội vàng giải thích: 【 Là như vậy, dù sao cũng là thế giới diễn sinh dưới cơ sở của một trò chơi, nhân vật Mục Thanh Đồng kia, trên thực tế chỉ là một chuỗi số liệu hoá thành thân xác mà thôi, sau khi người chơi tiến vào, mới có thể rót ý thức vào số liệu khiến nó trở thành tồn tại thực sự......】

Dưới sự giải thích của Tiểu Quân, Lộ Nhậm đã hiểu ra mọi nguyên do.

Mục Thanh Đồng bề ngoài chỉ là một cái vỏ rỗng, sau khi người chơi tiến vào trò chơi mới rót số liệu vào, trước đó, chỉ có thể tiến hành uỷ trị[1]

Mục Thanh Đồng được uỷ trị thì hành vi giống như người máy dập khuôn, NPC khác trong trò chơi sẽ không phát hiện ra khác thường, nhưng khí vận chi tử khác với NPC bình thường.

Mục Thanh Đồng ở tuyến khác đều là sau khi người chơi tiến vào mới có thể bắt đầu có vướng mắc tình cảm với khí vận chi tử.

Tuyến Thời Diễn lại không giống, vướng mắc tình cảm bắt đầu từ trước khi người chơi với tiến vào trò chơi, nếu chỉ là một cái vỏ rỗng được uỷ trị, rất có thể sẽ bị khí vận chi tử phát hiện khác thường.

Thế là, người công cụ Lộ Nhậm, liền phải phát huy tác dụng lớn nhất, bị cơ chế tu sửa cốt truyện lấy hình thức giấc mơ kéo cậu về quá khứ.

Lúc sau, lại xoá bỏ ký ức của Lộ Nhậm, rồi cấy đoạn ký ức này vào người chơi, thế là có thể hợp tình hợp lý bắt đầu câu chuyện ánh trăng sáng và tình nhân nhỏ thế thân.

Lộ Nhậm hỏi: "Vậy vừa nãy ta đột nhiên biến mất là chuyện thế nào?"

Tiểu Quân suy nghĩ, nói: 【 Hay là để cậu trực tiếp nhìn đi, sau khi năng lượng ta thăng cấp, có thể vượt thời gian để cậu nhìn thấy chuyện sau đó. 】

Lộ Nhậm do dự một chút, hỏi: "Có ảnh hưởng gì tới mi không?"

【 Oa, cảm động quá đi, cậu yên tâm, không ảnh hưởng đâu, năng lượng giảm thì sau đó ta còn có thể bổ sung lại. 】

"Được."

Tiểu Quân bật dậy, giống cái cục tẩy bản lớn, xoá sạch sương trắng trước mắt.

Trên không trung, xuất hiện bóng dáng của Thời Diễn.

Thời Diễn mười sáu tuổi.

Thời Diễn sau khi Lộ Nhậm biến mất, rơi vào một đoạn thời gian điên cuồng. Hắn đi tất cả những nơi từng gặp được Lộ Nhậm, ý đồ tìm được cậu.

Không thu hoạch được gì cả. Sau đó, Thời Diễn hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại thì khôi phục bình thường.

Tiểu Quân nhắc nhở: 【 nhìn từ sự dao động số liệu, lúc này Thời Diễn đã bị thay đổi ký ức. 】

Còn về Thời Diễn bị thay đổi ký ức gì, Lộ Nhậm cũng có thể nhìn biểu hiện lúc sau của hắn mà đoán được.

Nói chúng chính là một ước hẹn, "Mộc" ca ca của Thời Diễn phải rời đi một đoạn thời gian, khi Thời Diễn đã đứng đủ cao, bọn họ có thể lại gặp nhau.

Sau đó, Thời Diễn chủ động quay về Thời gia. Hắn mượn địa vị của Thời gia, điên cuồng tu luyện, trở thành người trẻ tuổi ưu tú nhất của Thời gia, dần dần tiến vào trung tâm.

Sau đó, hắn gặp lại Mục Thanh Đồng. Đó là trong một lần con cháu cổ võ thế gia giao lưu với nhau, Thời Diễn vừa tròn 18 tuổi, gặp được Mục Thanh Đồng đi du học trở về.

Khi hắn thấy Mục Thanh Đồng, thì cả người đều ngây ra. Thời Diễn tưởng là ảo giác của mình, thẳng đến khi, Mục Thanh Đồng lén gọi hắn một tiếng "Tiểu Cửu".

Từ sau ngày đó, quan hệ hai người trở nên thân thiết.

Lộ Nhậm xem đến chỗ này, hỏi Tiểu Quân: "Mục Thanh Đồng này, là bản có số liệu của người chơi rót vào?"

Tiểu Quân: 【 Đúng vậy. Trong tuyến này, thời gian người chơi tiến vào chính là lúc này, sau khi tiến vào, người chơi sẽ bởi vì không thể chịu được mà rời khỏi Tây Châu, ba năm sau lại trở về. 】

Rất nhiều chuyện, bề ngoài có lẽ không nhìn ra cái gì. Dưới cái nhìn mà Tiểu Quân cung cấp, trước sau đi theo Thời Diễn, Lộ Nhậm phát hiện rất nhiều chỗ không thích hợp.

Ban đầu sau khi kinh ngạc lẫn vui mừng đan xen qua đi, ánh mắt Thời Diễn nhìn Mục Thanh Đồng, thường xuyên sẽ có chút nghi hoặc.

Cho dù là khi cùng Mục Thanh Đồng nhớ lại quá khứ, ở nơi Thời Diễn Mục Thanh Đồng không nhìn thấy, ánh mắt hắn cũng rất là sâu xa.

Lộ Nhậm không nhìn rõ Thời Diễn suy nghĩ cái gì, lại biết Thời Diễn này, bởi vì từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, bản tính giỏi che giấu bản thân, hơn nữa có được trực giác của động vật.

Thời Diễn lúc này, có lẽ đã phát hiện ra cái gì không đúng.

Mọi chuyện xảy ra phía sau, cũng chứng mình điểm này.

Thời Diễn dùng thủ đoạn như sấm sét, khi hắn hai mươi tuổi đã chấp chưởng Thời gia. Sau đó, hắn lại dùng thời gian hai năm, khống chế Mục gia.

Một màn trước mắt, đó là việc đầu tiên Thời Diễn làm sau khi khống chế Mục gia.

Nhà chính Mục gia, sảnh chính.

Thời Diễn ngồi trên ghế ở giữa, dựa vào một bên tay vịn, híp mắt nhìn Mục gia chủ tức giận bừng bừng răn dạy hắn.

Thời Diễn lúc này, đã hoàn toàn biến thành bộ dáng Lộ Nhậm quen thuộc, mang mắt kính viền bạc, nhìn qua sáng như trăng, ưu nhã lại nhu hòa.

Cái con sói con Tiểu Cửu lúc mới gặp kia, đã bị che giấu đến chỗ sâu nhất.

Hắn nghe đến có vài phần hứng thú, đối với lời nhục mạ của đối phương thì ngay cả lông mày cũng không thèm nhếch, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười mỉm.

Khi Mục gia chủ xông lên, Thời Diễn mới động đậy.

Sau một tiếng hét thảm, Mục Dật nằm sõng soài trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch không còn tí sức lực nào.

Vẻ mặt ông ta sợ hãi nhìn về phía Thời Diễn: "Cậu...cậu đến cùng muốn làm cái gì!"

Thời Diễn duỗi tay, người bên cạnh đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

Hắn ung dung lau sạch bàn tay vừa rồi ấn trên đan điền Mục Dật, phế đi hơn nửa tu vi đối phương, tiếp đó rút đoản đao ra, từng bước từng bước đi qua.

Mục Dật muốn lùi về sau, nhưng dưới khí thế áp đảo, ngay cả nhúc nhích ngón tay một chút cũng không nổi.

Thời Diễn khom lưng, đoản đao nhẹ nhàng đè vào yết hầu Mục Dật: "Nói đi, kể hết chuyện mấy năm trước của Mục Thanh Đồng, con trai của ông, một năm một mười cho tôi biết, nếu có chút giấu giếm, thì tôi sẽ cắt một ngón tay của ông."

Hắn lại đứng thẳng lên, xoay người ngồi trở lại ghế.

"Mười ngón tay, mười cơ hội."

_____

Chuyên mục giải nghĩa

[1] Uỷ trị: uỷ trong uỷ thác, trị trong cai trị. Nghĩa của từ này là giao lãnh thổ của nước thua cho nước thắng cai trị (đây là một hình thức quản lý thuộc địa sau Chiến tranh TG lần thứ nhất).

_____

Chương này có tiết lộ một chút thân phận của con rể rồi đó


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.