Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 82




Edit - beta: Axianbuxian12

Khi Lộ Nhậm tỉnh lại, lại là một trận mờ mịt.

Ánh mặt trời bên ngoài đã gắt, cậu chỉ cảm thấy mình rất mệt, rõ ràng hôm qua đả tọa tu luyện đã có tăng tiến, tinh thần thoải mái.

Tình huống này là sao, chẳng lẽ tu vi xảy ra vấn đề?

Lộ Nhậm nhắm mắt lại, lại phát hiện ngày ngũ hành chi khí hôm qua hấp thu vào đan điền, bị dùng gần như không còn một mảnh.

Tình huống này là sao?

Cậu cẩn thận suy nghĩ, lại chỉ nhớ mình lại nằm mơ.

【 Lộ Nhậm, Lộ Nhậm, có chuyện. 】Giọng Tiểu Quân vang lên.

Lộ Nhậm cũng không rảnh đi nghĩ những ngũ hành chi khí không biết tung tích ki, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu Quân: 【 Ta lại giám sát được số liệu biến động, ở phòng Thời Diễn."

"Cái gì?"

Lộ Nhậm xoay người đứng dậy, đi thẳng đến phòng Thời Diễn.

Đẩy cửa ra, Lộ Nhậm đi vào.

Đồ đạc trong phòng Thời Diễn rất ít, gam màu xám trắng, gọn gàng giống như khách sạn vậy, lạnh lẽo không có hơi người. Thời gian Thời Diễn ở bên này không nhiều lắm, thế này cũng bình thường.

Lộ Nhậm đi quanh phòng, không phát hiện ra chỗ nào không thích hợp.

Tiểu Quân lẩm bẩm nói: 【 Chẳng lẽ là giám sát của ta nhầm? 】

Lộ Nhậm nói: "Đừng nóng vội, còn chưa tìm hết mà."

Cậu khom lưng, giơ tay lật lên, tấm nệm khoảng 2m2 bị lật lên dễ như trở bàn tay, ném sang một bên.

Một món đồ rơi xuống đất.

Lộ Nhậm nhặt lên nhìn, quả nhiên là khối Mộc Bài màu đen kia.

Khối này, là khối mà Thời Diễn đã mất.

Xem ra chuyện cãi nhau vì khối Mộc bài, quả thật là một phần cốt truyện cực kỳ quan trọng. Cơ chế tu sửa cốt truyện khởi động hai lần, đều là vì khối Mộc bài này.

Nếu là như vậy, ngày hôm qua Thời Diễn không phát hiện khác thường, không đại biểu cho hôm nay sẽ không phát hiện ra khác thường.

Lộ Nhậm nắm lấy Mộc Bài màu đen, nhíu mày.

Tiểu Quân hỏi: 【 Tiếp theo nên làm sao? 】

Lộ Nhậm tung Mộc bài lên không trung, rồi lại bắt lấy: "Ta định thần không biết quỷ không hay trả nó về tay chủ."

Tiểu Quân: 【 Hả? Tại sao, dù sao Thời Diễn cũng không nhận ra mà. 】

Lộ Nhậm nói: "Đương nhiên là vì gây chuyện, lừa cơ chế tu sửa cốt truyện, nó mạnh mẽ bóp méo số liệu càng nhiều lần thì sẽ càng suy yếu."

Nói đơn giản, kịch bản của Lộ Nhậm chính là, chuyện mà cơ chế tu sửa cốt truyện càng muốn làm, thì cậu càng muốn phá.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhậm cầm lấy Mộc bài đi ra ngoài.

Lúc này Thời Diễn đang đi làm, Lộ Nhậm rất rõ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Thời Diễn, giữa trưa sẽ có hai mươi phút nghỉ trưa.

Lộ Nhậm cứ thế lắc lư tiến vào sảnh công ty, cậu không thường tới đây, nhưng người ở đây đều biết cậu.

Lộ Nhậm đi qua, cười tủm tỉm lấy ra mấy ly trà sữa đưa cho mấy chị gái lễ tân, nói: "Em chuẩn bị cho Thời tổng của mấy chị một ngạc nhiên, đừng nói là em tới cho anh ta biết."

Mấy chị gái rất vui lòng nể mặt, nhận lấy trà sữa nói: "Không thành vấn đề, nhưng đi thang máy cũng có thể gặp phải những người khác đó."

Lộ Nhậm nói: "Em không đi thang máy, tự đi bộ lên."

Mấy chị gái mắt chữ A miệng chữ O, nói: "Văn phòng Thời tổng ở tầng cao nhất đó, em chắc chứ?"

Lộ Nhậm xua xua tay, nói: "Xem như tập thể dục, sinh mệnh gắn liền với vận động mà."

Nói xong, cậu xoay người đi về hướng thang bộ.

Thời gian nghỉ ngơi Thời Diễn, thường vào khoảng giữa trưa. Lộ Nhậm đả tọa ở trên sân thượng một lúc, đánh giá thời gian này cũng tàm tạm rồi, lúc này mới đứng dậy.

Cậu nhảy từ sân thượng xuống, đứng ở cửa sổ nhìn vào bên trong một chút. Rèm phòng nghỉ đã kéo xuống, xem ra Thời Diễn đã ngủ rồi.

Lộ Nhậm chuyển tới bên kia văn phòng, trèo từ cửa sổ vào.

Bên ngoài văn phòng Thời Diễn là khu vực nhóm trợ lý làm việc, khinh công Lộ Nhậm có giỏi thế nào cũng không có cách nào mò vào ngay dưới mí mắt một đám người mà thần không biết quỷ không hay, đi từ bên ngoài vào vẫn đảm bảo hơn.

Lộ Nhậm nhẹ nhàng như một chiếc lông chim, khi rơi xuống đất không có bất cứ tiếng động nào.

Cậu nghiêng tai lắng nghe, thính giác cực kỳ nhạy bén cho cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền ra từ phòng nghỉ

Rất tốt, Thời Diễn ngủ rất say.

Lộ Nhậm mò vào phòng nghỉ, đứng ở mép giường, không chút do dự, giơ tay điểm vào huyệt ngủ của Thời Diễn. Cậu sẽ không đi đánh cược đâu, cao thủ giống như Thời Diễn, có lẽ cậu có thể lặng lẽ lẻn vào.

Nhưng chỉ cần lấy đao ra, Thời Diễn chắc chắn sẽ tỉnh lại trước.

Lộ Nhậm thấy thời cơ đã đến, lấy đoản đao ở bên hông ra, giơ mũi đao lên, cắt đứt sợi dây trên cổ Thời Diễn.

Không đến một phút, Lộ Nhậm thu lại cái khối do mình phỏng chế, lại đeo cái ban đầu trở lại trên cổ Thời Diễn.

Xong xuôi.

Lộ Nhậm giải huyệt ngủ cho Thời Diễn, miễn cho hắn ngủ quên phát hiện ra cái gì không ổn. Đối phó cao thủ cổ võ kinh nghiệm phong phú, cũng không thể làm vớ vẩn giống trước đây lừa gạt Kỷ Kiêu và Thịnh Cảnh.

Thiếu niên Kỷ Kiêu hay thanh niên Thịnh Cảnh, đều chưa phải đại lão già dặn, thủ đoạn nhỏ vẫn rất dễ dàng thu phục.

Thời Diễn thì không giống, khi tuyến cốt truyện bắt đầu, thực lực của hắn đã gần cấp bậc tông sư, hơn nữa là người gặp qua nhiều việc đời, trong tay nắm giữ cả một gia tộc.

Cứ phải cẩn thận mà làm.

Lộ Nhậm tay chân nhẹ nhàng mò đến cửa phòng, tay mới đặt lên chốt cửa, thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói.

"Lộ Nhậm?"

"......"

Tình huống gì! Thời Diễn sao lại tỉnh lại? Làm gì có ai vừa mới giải huyệt thì đã lập tức tỉnh lại? Cậu không làm ra tiếng động gì mà!

Cả người Lộ Nhậm đều cứng lại, lẻn vào lại đúng lúc bị bắt, trong khoảng thời gian ngắn cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào.

"Sao..sao anh lại tỉnh rồi?" Lộ Nhậm cứng ngắc xoay người lại, nhìn qua.

Thời Diễn ngồi dậy, dựa vào đầu giường, giơ tay ấn mở tấm rèm ra. Hắn thấy Lộ Nhậm đứng ở kia, có chút không biết làm sao, giơ tay vỗ vỗ mép giường.

"Không sao, lại đây ngồi từ từ nói."

Chuyện đã tới nước này, đến đâu tính đến đấy vậy.

Lộ Nhậm ngồi xuống sô pha cạnh cửa sỏi, hỏi: "Anh tỉnh lại lúc nào?"

Thời Diễn: "Lúc em đi vào."

Lộ Nhậm bất mãn: "Anh vậy là có ý gì, tỉnh rồi còn giả vờ ngủ?"

Cậu ác nhân cáo trạng trước.

Thái độ Thời Diễn vẫn như thường, nói: "Tôi chỉ là không muốn chọc giận em, hôm qua em nói không muốn gặp tôi, khó lắm em mới tới, tôi sợ lại chọc em giận bỏ đi."

Nói xong, hắn lại hỏi: "Em tới là có việc gì sao?"

Lộ Nhậm nghe xong thì biết chuyện này còn có đường sống. Thời Diễn chỉ là biết cậu lén chạy vào, sau đó đã bị điểm huyệt hôn mê.

Vừa rồi sau khi giải huyệt, đối phương mới tỉnh lại. Trong lúc đó cậu làm cái gì, Thời Diễn không biết.

Nghĩ đến đây, Lộ Nhậm chớp mắt, nói: "Tôi vốn muốn lén vẽ một con rùa trên mặt anh cho hả giận, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi."

Cậu quả thực chính là đang nói bậy, dù sao cứ bỏ qua được chuyện này rồi tính sau.

Thời Diễn gật đầu, nói: "Có phải nghĩ ra cách khác rồi không?"

"Ừm......" Ánh mắt Lộ Nhậm đảo loạn, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc thì nhìn thấy thiệp mời trên tủ đầu giường.

"Cái kia, tôi muốn đi."

Thời Diễn sửng sốt, hỏi; "Em nói cái hội đấu giá từ thiện này? Không phải em không thích đi những trường hợp này sao?"

Lộ Nhậm đúng lý hợp tình, nói: "Hôm nay không chỉ đi, còn phải bao hết."

Thời Diễn bật cười, nói: "Được, vậy em chờ tôi tan làm."

Lộ Nhậm xua xua tay, nói: "Đi ra ngoài đi, tôi muốn ngủ một lát, anh cứ bận đi."

Thời Diễn cũng không nói thêm cái gì, biết với tính tình của Lộ Nhậm, hắn nói thêm vài câu nữa có lẽ lại muốn xù lông.

Lộ Nhậm thấy Thời Diễn đóng cửa lại đi ra ngoài, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lừa qua được chuyện này rồi.

Cậu nằm ở trên giường, thở dài một hơi, hỏi: "Tiểu Quân, mi nói ta trực tiếp hành hung Thời Diễn một trận sau đó vỗ mông chạy lấy người, mi cảm thấy khả năng kích thích hắn khiến hắn đột phá có lớn không?"

Tiểu Quân nghiêm túc suy xét một lát, nói: 【 Cậu xác định cứ không đầu không đuôi như vậy, sẽ không dẫn tới Thời Diễn hình thành tâm ma mới sao? 】

Lộ Nhậm phiền lòng, không nói chuyện nữa.

Bên này Thời Diễn vừa đóng cửa lại, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, sau khi xác định người bên trong không rời đi. Hắn cúi đầu, lôi món đồ từ cổ áo lôi ra.

Vẫn là khối Mộc Bài màu đen kia.

Thời Diễn nhìn chằm chằm một lát, lại nhét về.

Hắn đẩy cửa văn phòng ra, nói: "Trợ lý Trương, cậu đi chuẩn bị một bộ quần áo trang trọng một chút, size của Lộ Nhậm, buổi tối em ấy đi hội đấu giá với tôi."

Trợ lý Trương đứng dậy, gật đầu: "Vâng, tôi lập tức đưa qua ngay."

"Không, đưa đến đây, Lộ Nhậm nghỉ ngơi ở bên trong, khi đi vào nhỏ giọng chút, đừng làm ồn đến em ấy."

Trợ lý Trương ngẩn người, gật đầu: "Vâng."

Thời Diễn nói xong, lúc này mới đi về hướng thang máy.

***

Bởi vì sai lầm nhất thời, Lộ Nhậm cứ như vậy mà ăn không ngồi rồi đợi ở văn phòng Thời Diễn đến tận tối.

Nhưng cứ là chuyện tự mình làm ra, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ.

Khoảng 6 giờ, Lộ Nhậm cuối cùng cũng được thả ra, đi theo Thời Diễn đến phòng đấu giá từ thiện.

Lộ Nhậm đi theo phía sau Thời Diễn, tiến hội trường thì thấy ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây.

Trước khi chính thức bắt đầu bán đấu giá, có một bữa tiệc rượu, xem như tạo nhiệt.

Thời Diễn tự nhiên là tiêu điểm của toàn trường, cho dù là cổ võ giả hay là người thường, đều muốn đi lên nói với hắn mấy câu.

Lộ Nhậm hai tuyến trước đây cũng là xuất từ cổ võ thế gia, nhưng không phải gia chủ cầm quyền, hơn nữa tính cách tùy ý, chưa bao giờ tham dự trường hợp này.

Có vài lần kinh nghiệm duy nhất, đều là ở tuyến Thời Diễn.

Nhưng Lộ Nhậm mặc kệ ở tuyến nào, tính cách trước sau đều là không khác lắm, đi cùng Thời Diễn vài lần, thì đã cảm thấy không chịu nổi.

Từ góc độ của cậu, đều là hàn huyên giả dối, còn phải bị người hỏi thăm.

Tuy rằng những người đó nể mặt Thời Diễn không dám nói thêm cái gì, nhưng loại quan hệ kỳ lạ của hai người vẫn ở đó, vẫn sẽ luôn bị nghị luận một hai câu.

Lúc sau, Thời Diễn mời, Lộ Nhậm cũng không thèm đi.

Cẩn thận tính ra, hình như cậu đã hơn một năm không cùng Thời Diễn xuất hiện trong loại trường hợp xã giao này.

Cũng may người ở đây đều thức thời, hoặc là Thời Diễn đã bảo trợ lý chuẩn bị trước, dù sao những người tới hàn huyên đó đều coi Lộ Nhậm như không tồn tại, hoàn toàn không kéo đề tài lên trên người cậu.

Chỉ là, người trước mắt này, dường như có chút khác biệt.

Ông ta bưng một ly rượu lại đây, khi nhìn thấy Lộ Nhậm, rõ ràng có hơi sững sờ.

Lộ Nhậm nhíu mày, ánh mắt người này vẫn không di chuyển nửa phân, tận đến khi Thời Diễn mở miệng.

"Mục gia chủ, xin tự trọng."

Lúc này Lộ Nhậm mới ra, người trung niên trước mắt, chính là bố của Mục Thanh Đồng ở tuyến này, Mục Dật.

Cho nên Mục Dật nhìn mình, là vì diện mạo cậu và Mục Thanh Đồng khá giống nhau.

Lộ Nhậm lui về phía sau một bước, bắt đầu quan sát giao lưu giữa bọn họ.

Từ thiết lập của cốt truyện, Mục Dật là bố của Mục Thanh Đồng, Thời Diễn hẳn là nên kính trọng Mục Dật có thừa.

Nhưng trên thực tế, lại không như thế.

Khi Thời Diễn và Mục Dật giao lưu, người chiếm thế thượng phong rõ ràng là Thời Diễn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.